Bị hai người thân phản bội giống như bị dội một chậu nước lạnh thấu tim vào ngay ngày hè nắng gắt, bàng hoàng, chấn kinh, khó có thể tin...!đủ mọi cảm xúc trào dâng, Khổng Nhan nói không rõ chính mình là phẫn hận hay là bi ai, chỉ là dần dần tỉnh táo lại.
Khi còn ở khuê phòng, Khổng Hân dù đôi khi có ý cùng nàng đọ sức, nhưng tổng thể mà nói ở chung vẫn hài hòa.
Dù sao đều là tiểu thư danh môn được tỉ mỉ dạy dỗ lễ giáo, có thể nói rằng sớm nhận gia huấn, thiếu tập nữ nghi, những việc hãm hại người khác không có khả năng xảy ra ở bên trong khuê phòng Khổng gia, nên biết tỷ muội hai nàng *đồng khí liên chi*vinh nhục cùng hưởng.
Mà tỷ muội có kẽ hở, lớn nhất bất quá là hai năm trước, Khổng Hân quấn quýt chính mình gặp mặt một lần để khoe khoang nàng ta hiện tại sống vinh hoa phú quý, để giải khí thế nơi khuê phòng năm xưa giữa con gái nguyên phối và kế thất.
(*: huynh đệ tỷ muội cùng một nhà) Về phần nhũ mẫu Phùng ma ma càng không thể phản bội chính mình, Phùng ma ma là người mẫu thân nàng ngàn chọn vạn tuyển lưu lại cho nàng, từ khi nàng sinh ra liền hầu hạ bên cạnh, mà Phùng ma ma tuổi trẻ tang chồng, trung niên mất con, mọi việc đều thật lòng vì nàng mà tính toán, nàng tin Phùng ma ma sẽ không phản bội.
Đang trong suy nghĩ, Khổng Nhan đình chỉ giãy dụa, trầm mặc.
Tưởng Mặc Chi thấy thế trong lòng vui mừng, tưởng rằng Khổng Nhan đã bị thuyết phục.
Lại nói, vốn nên là như vậy.
Khổng Nhan không nói trước đây vốn cùng hắn có định hôn duyên phận, liền nói bây giờ dù có vẻ như vẫn còn đang độ thanh xuân, kì thực đã nửa bước sang tuổi trung niên rồi, lại nhìn nàng tĩnh cư am ni cô ròng rã mười hai năm, nhưng vẫn ăn vận trang điểm như quý nữ, rõ ràng là quyến luyến thế gian phồn hoa.
Hắn ngưỡng mộ nàng, nàng lại quyến luyến trần thế, nếu có thể đến với nhau chẳng phải là cực kì thích hợp hay sao? Vả lại nàng nếu có thể cam tâm tình nguyện đi theo chính mình, Khổng gia cũng khó có thể can thiệp, chỉ là ủy khuất nàng không có được danh phận.
Nhìn vào mặt mũi Khổng gia, hắn đối đãi với nàng nửa phần cũng sẽ không kém với Khổng Hân, tương lai nếu nàng còn có thể sinh con nối dòng, chẳng phải tuổi già cũng có chỗ dựa vào hay sao? Nếu như đã qua giai đoạn mang thai, mình lại cho nàng nuôi dưỡng một đứa con thứ xuất, chẳng những nàng về già có người phụng dưỡng, cũng làm cho con thứ tăng thêm tiền đồ.
Bất kể tính thế nào, Khổng Nhan theo mình đối với cả hai bên đều là trăm lợi mà không có một hại! Sau một phen tính toán, Tưởng Mặc Chi càng thêm tự tin, ép xuống tham luyến đối với giai nhân như ngọc mềm mại ngọt ngào, hắn thở sâu một hơi, buông Khổng Nhan ra.
“Nhan nhi, mới vừa rồi là ta thô lỗ.” Tưởng Mặc Chi tuy có mấy phần tác phong ph óng đãng của văn nhân thời nay, nhưng đến cùng vẫn còn phong độ đó nhiều năm được giáo dưỡng, giai nhân trước mắt cũng không phải là một nữ nhân bình thường, hắn thấy tình huống đã được khống chế, lấy lại lý trí lịch sự lui ra phía sau một bước kéo dài khoảng cách, sau đó tiếp tục dùng tình cảm thuyết phục nói: "Nhan nhi, hai năm nay dù nàng không lần nào hồi âm ta vẫn mỗi tháng một phong thư gửi đến, có thể minh chứng cho tấm lòng của ta đối với nàng.
Hôm nay lỗ m ãng mạo phạm, cũng thực là hành động bất đắc dĩ." Khổng Nhan không nghĩ tới vừa rồi trong lúc khiếp sợ ngây ngẩn cả người một chút lại làm cho Tưởng Mặc Chi quy củ trở lại, tuy vẫn phẫn nộ nhưng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, biết Tưởng Mặc Chi đến cùng vẫn kiêng kị Khổng gia, lại trải qua vừa rồi một phen lôi kéo, nàng biết nam nhân này dục niệm vừa lên có thể mất đi lý trí, khó trách có câu *sắc lệnh trí hôn*quả không sai! (*: Chỉ việc mất lý trí vì sắc đẹp/ d*c vọng, đầu óc u mê vì sắc đẹp/ d*c vọng) Nhất thời, Khổng Nhan đối với nam nhân đầy thói hư tật xấu này cảm giác rất buồn nôn, nhất là giống với Tưởng Mặc Chi loại người này trước sau hai mặt ngụy quân tử chán ghét từ tận đáy lòng.
Bất quá, mặc dù nhận định nam nhân này vô sỉ buồn nôn như vậy nhưng Tưởng Mặc Chi mới vừa rồi cường thế khiến lòng còn sợ hãi, hắn vừa thả tay, nàng liền vội vàng lui về phía sau mấy bước, thẳng đến khi phần hông đụng đến rào chắn phía vách núi của gian nhà mới dừng lại.
Khổng Nhan lần này trong lòng tính toán cũng không sai, vừa thấy Khổng Nhan mang vẻ né tránh hắn còn không kịp, Tưởng Mặc Chi vốn không vui, nhưng nhìn váy lụa mùa xuân của Khổng Nhan bị gió bên sườn núi thổi dán lên người làm lộ thân thể đ ẫy đà như ẩn như hiện, tim liền nóng lên, một chút không vui vừa sinh ra cũng tan thành mây khói, thanh âm ôn nhuận nói: "Mới vừa rồi là ta đường đột, nhưng Nhan nhi cứ yên tâm, chỉ cần nàng không cự tuyệt đẩy ta ra xa vạn dặm, ta nhất định sẽ không xúc phạm nàng." Khổng Nhan phất vải choàng thổi phía trên gò má ra, mặc kệ những lời lẽ đẹp nhưng đầy dối trá của Tưởng Mặc Chi, trực tiếp lạnh giọng hỏi: "Khổng Hân cùng Phùng ma ma là chuyện gì xảy ra?" Mỹ nhân có chút tính tình cũng là hợp lí, huống chi Khổng gia tiểu thư còn là người mà văn nhân trong thiên hạ ngưỡng mộ? Tưởng Mặc Chi cũng không giận Khổng Nhan giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt tham luyến quét trên người Khổng Nhan không để lại dấu vết chuyển hướng nhìn vào gương mặt tuyết trắng như ngọc, nói: "Nàng cũng đừng trách các nàng, thật ra các nàng cũng là