Chỉ có điều sau khi suy xét một chút, Diệp Phàm biết Tôn Quốc Đống ngồi trên vị trí Lôi Minh Hoài, nghiễm nhiên trở thành nhân vật số ba của Đức Bình.
Về sau, ông ta có lập bè phái cũng đã có manh mối. Tôn Minh Ngọc tất nhiên sẽ thành một quân cờ trong tay Trang Thế Thành, mặc dù là phải đề bạt thì cũng phải làm, về sau một vài chức vụ Bí thư thì cùng chia nhau cử người, khi đó sẽ lấy được thêm một số mũ quan nữa.
- Cậu về sắp xếp trước một chút, phỏng chừng mai kia còn có người về khảo hạch đấy.
Trang Thế Thành nói.
Trở lại thị trấn Ma Xuyên.
Diệp Phàm gọi những người cùng phe phái với mình tới phòng riêng ở văn phòng huyện Ma Xuyên mới khánh thành.
- Chủ tịch Diệp, có chuyện vui gì thì lộ ra cho mọi người biết một chút đi.
Ngô Đồng cười nói.
- Một tin xấu, vài tin tốt, các cậu muốn nghe tin gì trước?
Diệp Phàm cười nói.
- Nghe tin tốt trước đã.
Tôn Minh Ngọc cười nói.
- Được.
Thấy ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình, Diệp Phàm cười nói:
- Tắc Dân phỏng chừng sẽ đảm nhận vị trí của Phó chủ tịch Lôi, Âm Vận sẽ điều chỉnh làm trợ lý Chủ tịch huyện, cấp cục phó. Thuận Thủy điều chỉnh làm Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại huyện, Viện Viện kiêm Phó chánh văn phòng huyện ủy và cục Du lịch.
- Ôi…Chỉ có tôi và Tôn Minh Ngọc không hề có chút ưu đãi nào.
Ngô Đồng cố ý thở dài, nói.
- Cậu còn muốn ưu đãi kiểu gì nữa, Chủ tịch xã, thị trấn ở dưới cậu có muốn làm không. Thằng ranh cậu, mới được tiến cứ làm Ủy viên thường vụ huyện đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật còn chưa tới một năm, còn muốn ưu đãi gì nữa.
Diệp Phàm tức giận mắng. Hắn quét mắt liếc nhìn thư ký Xa Hồng Quân đang cố làm ra vẻ điềm tĩnh nói:
- Hồng Quân, cậu theo tôi cũng đã một năm, tuổi cũng không khác mấy. Cậu đến thị trấn Kim Đào làm Chủ tịch thị trấn nhé.
- Chủ tịch Diệp, tôi…Tôi còn muốn đi theo anh.
Xa Hồng Quân nói chuyện có vẻ hơi gay gắt, ngay cả thân hình y cũng hơi run run, có vẻ rất kích động.
- Tính cả rồi, cậu đi đi. Cứ đem cột cậu bên người tôi là vô nhân đạo.
Diệp Phàm cười nói.
- Cám ơn Chủ tịch Diệp, tôi nghe lời anh.
Xa Hồng Quân tuy nói là mặt mày bình tĩnh nhưng tuyệt đối là giả vờ, bởi vì Nông Viện Viện đột nhiên kêu lên:
- Anh Xa, tay anh sao lại run như vậy, có phải là do cô giáo Nhất Trung kia rút gân thành ra như vậy, hi hi…
- Viện Viện, cô đừng có mà cười tôi.
Mặt Xa Hồng Quân hơi đỏ lên.
- Chủ tịch Diệp, anh cũng phải điều chuyển à?
Phương Viên đột nhiên hỏi. Vừa nghe y nói như vậy, cũng là người cuối cùng phản ứng lại với những tin tức trên, nhất thời tất cả mọi người đều nhìn Diệp Phàm chăm chú.
- Chủ tịch huyện Diệp hẳn là phải lên làm nhân vật số một Huyện của Đức Bình rồi.
Tôn Minh Ngọc cười nói.
- Nhất định công lao của Chủ tịch Diệp lớn như vậy mà không được thăng lên làm nhân vật số một thì ông trời đúng là bất công.
Ngô Đồng kêu lên.
- Ôi, nhân vật số một ư, lý lịch kinh nghiệm của tôi thì không nói tới được.
Diệp Phàm thở dài.
- Vậy, vậy đi đâu?
Nụ cười của Ngô Đồng vụt tắt, y hơi lo lắng.
- Phỏng chừng là lên đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Xây dựng địa khu, việc này còn chưa quyết định, đừng có nói ồn ra ngoài.
Diệp Phàm cười khổ nói.
- Anh làm tôi giật cả mình, tưởng rằng bị giống như Chu Phú Đức chứ. Hóa ra là đến cục Xây dựng. Nhưng đó là một nơi tốt, hơn là nhân vật số một huyện.
Ngô Đồng cười nói, khua tay sờ vào ngực mình.
- Đêm nay chúng ta đi chúc mừng Chủ tịch Diệp một chút nhé, không say không về, đi hát được không?
Thái Tắc Dân đề nghị. Nghe được tin mình sắp được thăng chức Phó chủ tịch huyện nên Thái Tắc Dân rất cao hứng.
- Được, được.
Nông Viện Viện lớn tiếng phụ họa, Nông Âm Vận cũng gật đầu.
- Không say không về, tuy nhiên cũng phải chú ý đến hậu quả.
Diệp Phàm gật đầu, Thái Tắc Dân mở màn.
Cũng vào lúc đó.
Trong gian phòng sực nức mùi nước hoa vang lên tiếng phụ nữ la hét rên rỉ:
- Cố lên, nữa đi, mạnh nữa đi, mạnh nữa…
- Được..
Túc Nhất Tiêu dùng hết sức nhổm lên nhổm xuống trên mông người phụ nữ, mồ hôi chảy thành giọt lớn trên người. Gã nhấp lên nhổm xuống tạo nên âm thanh ‘ba ba’ nặng nề.
- Thêm mấy cái nữa, nhanh lên, nhanh nữa lên…
Liễu Mi Phương hét lên, thân thể bà ta run rẩy như phát sốt, cố gắng nhấc lên phía trước. Người không hiểu được còn tưởng rằng có chuyện gì kinh khủng lắm.
- Mẹ nó, mấy cũng không vừa, mệt chết mất.
Túc Nhất Tiêu rống lên một tiếng to, dốc hết sức, chĩa thẳng nòng súng bắn hết đạn vào sâu bên trong.
Gã thầm nghĩ, đúng là mệt chết bố mày, người phụ nữ này về phương diện này quả thật quá mạnh mẽ, mình đây mà cũng phải có chút lực bất tòng tâm.
Trước kia khi gã cùng Vương Mị thì chưa hề thấy cô ta điên cuồng lên như thế. Không thể tưởng tượng được Liễu Mi Phương đã gần đến tuổi trung niên mà còn lợi hại hơn so với một cô gái hai mấy tuổi như Vương Mị. Phụ nữ bốn mươi tuổi như hổ, quả thật câu nói đó khá chính xác.
Một lúc lâu sau, gã thở hổn hển nhấc thân mình ra nằm vật xuống giường.
- Nhất Tiêu, anh gần như nhũn cả người ra rồi kìa, hi hi..
Liễu Mi Phương cười yêu nói.
- Nhũn cái gì mà nhũn, trong khoảng thời gian này anh đây vội quá, để anh ra trận lần nữa, giết được thằng ôn con Diệp Phàm mới hả.
Túc Nhất Tiêu hơi có vẻ tự đắc, hắng giọng cười nói. Gã lại vuốt ve rồi nhéo mấy phát vào ngực Liễu Mi Phương. Đổi lại, bà ta lại có vẻ xem thường.
- Khoác lác thì ai mà chả làm được, anh đâu có làm vậy với em được, ít nhất phải điều chỉnh vị trí của em một chút đã chứ. Chức Chánh văn phòng Huyện ủy toàn làm những việc vặt vãnh, em thì thích vị trí của Tôn Minh Ngọc hoặc là Phương Hồng Quốc kìa.
Liễu Mi Phương tỏ thái độ kiên quyết. Tất nhiên Túc Nhất Tiêu nghe xong thì dựng tóc gáy, mồ hôi lấm tấm đầy mặt.
- Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến. Đang trong thời kỳ đặc biệt, phải nhẫn nại.
Vẻ mặt Túc Nhất Tiêu nghiêm túc, gã nói.
- Nhẫn nhịn thì em nhẫn nhịn cả năm rồi. Còn phải nhẫn nhịn ư, không được, trong một tháng anh phải thu xếp việc này. Bây giờ tuy nói là thời kỳ đặc biệt nhưng Ủy viên thường vụ huyện ta còn thiếu mấy danh ngạch nữa mà. Vị trí của Vi Bất Lý cũng không tồi, em sợ có chuyện rồi thay đổi. Anh khẩn trương đi tìm Trưởng ban thư ký Kiều đi.
Giọng nói của Liễu Mi Phương vang lên.
- Em à, ngồi ở vị trí của Vi Bất Lý, chỉ có Chánh văn phòng huyện ủy, bước như vậy là hơi dài đấy.
Túc Nhất Tiêu cười khổ.
- Lớn cái chó gì chứ, đàn ông các anh không phải cậu nhỏ càng lớn thì phụ nữ càng thích sao? Phụ nữ thích lớn, Liễu Mi Phương em đây cũng là phụ nữ, không chê lớn. Vị trí của Vi Bất Lý nhé.
Liễu Mi Phương cười lớn nói.
Ngực bà ta phập
phồng dữ dội, Túc Nhất Tiêu nuốt nước miếng, bất đắc dĩ đành nói:
- Để anh thương lượng xem sao đã. Thật ra có thể đưa Phương Hồng Quốc vào vị trí của Vi Bất Lý trước rồi sau đó anh mới sắp xếp cho em lên được vị trí của Phương Hồng Quốc được.
- Được lắm, anh đã nói rồi nhé, trong một tháng em muốn được ngồi lên ngai vàng Phó chủ tịch thường trực huyện. Sau này thằng nhãi Diệp Phàm có bị điều đi thì em cũng có thể tiếp nhận thuận lợi. Hai chúng ta cùng phối hợp với nhau, huyện Ma Xuyên chính là thiên hạ của chúng ta, ha ha…
Liễu Mi Phương rướn người nằm sát Túc Nhất Tiêu liếc mắt một cái rồi nói:
- Em muốn nữa.
- Muốn nữa ư?
Sắc mặt Túc Nhất Tiêu lập tức sạm lại, gã nhìn lướt qua nòng súng đã nhũn ra của mình, hơi cảm thấy mất mặt. Gã cắn răng một cái, nuốt một viên thuốc. Trong phòng lập tức vang lên những âm thanh lộn xộn.
Trong một góc tối của phòng hát, Diệp Phàm đang ngẫm lại một ngày đen tối.
Lúc này, vũ khúc du dương lại vang lên. Ngô Đồng đi ra ngoài thưởng thức, ánh đèn mờ dần rồi chỉ còn lóe lên chút ánh sáng mờ đỏ. Hai người mặt đối mặt đều khó nhìn rõ nhau. Đối với những người khác cũng vậy, không cần suy nghĩ, chỉ có đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm là còn nhìn được và biết được đối phương là ai.
Ngô Đồng cũng mang theo một nữ đồng sự ở Cục công an. Đám người Tôn Minh Ngọc đương nhiên cũng đi có đôi có cặp. Tất nhiên ai cũng đều mang theo người thân nhất của mình. Phương Viên rõ ràng gọi cả Xa Tuyết Liên đi cùng.
- Chủ tịch Diệp, tôi có thể mời anh một điệu nhảy được không?
Đang cùng chạm cốc với Nông Viện Viện thì Diệp Phàm thấy Nông Âm Vận tiến lại gần mình, cô cười rồi nói với hắn.
- Mỹ nữ mời nào dám từ chối, ha ha…
Diệp Phàm mở lời vui đùa, Nông Âm Vận hơi đỏ mặt một chút, tuy nhiên trong bóng tối thì cũng không ai nhìn thấy điều đó.
Hai người nắm tay nhau bước vào sàn nhảy, Phương Viên đã sớm ôm Xa Tuyết Liên xoay người.
Họ dạo một vòng, Nông Âm Vận nhẹ nhàng nói:
- Chủ tịch Diệp, cám ơn anh.
- Cảm ơn ư…Được…Nhưng phải trả ơn đấy.
Diệp Phàm ghé sát tai Nông Âm Vận hắng giọng cười nói.
Từ sau lần ở ‘Lạc Diệp Cư’ Thủy Châu giúp đỡ Nông Âm Vận giải quyết phiền toái là Đường Nông thì Nông Âm Vận cũng bớt cao ngạo mà thân thiết với Diệp Phàm hơn.
- Anh là Chủ tịch huyện, sao lại nói vênh váo như vậy được, hơi giống…Hì hì…
Nông Âm Vận phát ra điệu cười quyến rũ, đương nhiên cũng một phần do hoàn cảnh đặc thù tạo thành.
Lúc này, một ánh đèn cuối cùng ở chỗ Ngô Đồng bố trí cũng tắt đi, chỉ có ở chiếc sô pha góc tường còn có một ngọn đèn phát ra ánh sáng dìu dịu, trên sàn nhảy chỉ còn lại bóng tối mập mờ.
Trong phòng tối đến nỗi có giơ năm ngón tay lên cũng không nhìn thấy. Thật ra trong bóng tối như thế này thì một cặp nam nữ ở cùng nhau có thể vuốt mông nhau mà không có ai nhìn thấy.
- Hơi giống gì?
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi nói anh đừng tức giận thì tôi mới dám nói.
Giọng nói êm tai của Nông Âm Vận vang lên như hút hồn người khác.
- Cô cứ nói, tôi tuyệt đối không tức giận.
Diệp Phàm khẽ cười nói.
- Giống lưu manh…
Nông Âm Vận vừa mới thốt lên ba chữ thì trước mắt Diệp Phàm hiện lên cảnh cô bé Phượng đặt biệt hiệu cho hắn, không phải là ‘lưu manh’ thì là gì?
- Ha ha, Âm Vận định tội cho tôi như vậy ư, tôi không phải là kẻ lưu manh nhưng cũng rất xin lỗi cô. Dù sao với hình tượng như thế thì rõ ràng là cũng đáng sợ thật.
Diệp Phàm cười một tiếng, tay hắn lần xuống phía dưới một chút, gần cặp mông khêu gợi của cô gái.
Phát hiện thấy Nông Âm Vậm không có phản ứng gì có vẻ khó chịu, hắn biết đối phương ngầm đồng ý. Thằng nhãi này lại càng to gan hơn nữa. Tay hắn lần mò sờ xuống hẳn mông cô.
Không lâu sau, có tiếng ‘ứ’ vang lên, thân hình Nông Âm Vận hơi run một chút, giống như có vẻ nhũn ra, cô không động đậy mà ngả về phía Diệp Phàm, cả người cô tựa vào người hắn.
Ngửi thấy mùi thơm từ thân thể cô, Diệp Phàm có chút hài lòng, hắn thử tìm kiếm thăm dò trên khuôn mặt cô. Rốt cục hắn cùng sờ soạng tìm được đôi môi mềm mại của cô liền lần mò hướng lên trên.
Những âm thanh phát ra đều bị tiếng nhạc trên sàn át mất. Phỏng chừng trên sàn nhảy không ai biết Diệp Phàm đang có hành động xấu hổ như vậy.
Trong lòng bàn tay hắn có chút kích động, rốt cục bàn tay hắn xuyên qua lớp áo quần rồi dừng lại trên cặp nhũ hoa cao vút . Hắn có cảm giác rất mềm mại nhưng cũng không phải là quá nhũn…
Khi đôi tay hắn lần mò xuống thân dưới của mình, Nông Âm Vận không có ý định né tránh. Biết người ta còn chưa thích ứng được nên Diệp Phàm cũng có chừng có mực. Sau một hồi khám phá, Diệp Phàm thấy đã đủ nên không muốn liều lĩnh thêm