- Đồng chí Thiên Thạch, đồng chí Diệp Phàm hình như mới đi làm được 1 ngày, chẳng lẽ lại xảy ra vân đề gì hay sao? Chắc là không phải như vậy chứ?
Phó chủ tịch thường trực Địa khu Triệu Xa Thành cố ý hỏi, còn lắc lắc đầu ra vẻ không tin.
Thực ra, tay này cũng chẳng có thiện ý gì cả. Biết rõ Trang Thế Thành tin tưởng Diệp Phàm, còn cố ý chọc vào.
Đương nhiên là y không muốn ra tay với Diệp Phàm, Triệu Xa Thành không có cái gan đó. Mà muốn mượn tay Diệp Phàm để kéo Đường Thiên Thạch xuống ngựa, bởi vì trong này có nguyên nhân của nói.
Sau khi Phó chủ tịch địa khu Tra bị bắt giam, phó chủ tịch địa khu xếp thứ hai, thứ ba chính là Đường Thiên Thạch và Chu Mỹ Sâm. Mà gần đây, Địa ủy trống ra hai chức béo bở là Trưởng ban thư ký và Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Nghe nói ý trên tỉnh là hai vị trí trống kia để cho Địa ủy Đức Bình giới thiệu một người, còn một người thì trên tỉnh cử cán vộ xuống hoặc từ địa khu khác điều đến.
Cái này tạo thành sức mạnh của hai Phó chủ tịch Địa khu Đường Thiên Thạch và Chu Mỹ Sâm, trước mắt đang phân cao thấp.
Mà Triệu Xa Thành và Chu Mỹ Sâm có quan hệ khá chặt chẽ, đương nhiên hy vọng Chu Mỹ Sâm có thể vào thường vụ, về sau tại hội nghị thường vụ Địa ủy cũng có đồng minh che chở , tranh được ích lợi sẽ lớn hơn nữa .
Hôm qua sau khi nghe nói Diệp Phàm và Đường Thiên Thạch có chút xích mích, thì Triệu Xa Thành đã cí chủ ý.
Cho nên hôm nay dụng ý của Đường Thiên Thạch thì Triệu Xa Thành cũng đoán được vài phần, đoán chừng là muốn lấy Diệp Phàm để tạo uy, và tạo thế cho việc vào thường vụ.
Triệu Xa Thành sau khi biết mối quan hệ của Diệp Phàm và Trang Thế Thành, mà phản ứng của Đường Thiên Thạch cũng yếu đi rất nhiều. Đường Thiên Thạch muốn dùng Diệp Phàm để tạo uy, chắc chắn đẽ động đến Trang Thế Thành, đến lúc đó Trang Thế Thành tức giận, phỏng chừng việc việc nhập thường vụ của Đường Thiên Thạch liền tan thành mây khói.
Đường Thiên Thạch như vậy chính là tự lấy đá đập đầu mình, trong lòng Triệu Xa Thành biết rất rõ điều này, cho nên cười thầm trong bụng.
Phó chủ tịch địa khu Đường nói đến cục Xây dựng, thì Triệu Xa Thành biết ngay là ông ta muốn tóm Diệp Phàm, vì vậy, lập tức đốt lửa lên, cho thêm lão Đường chút củi nữa, để cho lửa cháy càng mạnh hơn. Để cho lão Đường bị ‘thiêu chết’ thì chính là mục đích của Triệu Xa Thành.
Quả nhiên, ‘hỏa’ càng bốc mạnh hơn.
Lập tức nói:
- Phó chủ tịch địa khu Triệu, ông đoán đúng rồi đấy. Đồng chí Diệp Phàm ngày đầu tiên đi làm đã bỏ gánh rồi .
Đường Thiên Thạch vừa nói những lời này ra, toàn hội trường lập tức ồ lên.
Một số uỷ viên không kìm nổi nhỏ giọng nói thầm nói:
- Cũng quá không thể tin nổi , ngày đầu tiên đi làm liền đã bỏ gánh rồi, đây là cán bộ kiểu gì vậy, thật không tưởng tượng nổi.
Một ủy viên khác nhỏ giọng nói:
- Bây giờ, có một số cán bộ lấy quy tắc của Đảng ra làm trò đùa, suốt ngày chỉ biết chơi bời. Ngày đầu tiên đi làm đã bỏ gánh rồi, người như vậy hiếm, nhưng không phải không có.
- Thảo nào đến mấy đống rác cũng không giải quyết được, người như vậy sao đảm nhiệm được chức Cục trưởng cục Xây dựng chứ? Cục Xây dựng là một cục lớn. Thị chính, bảo vệ môi trường, phòng ốc, điểm nào không liên quan đến cuộc sống của chúng ta?
Vương Thông Bình lập tức lớn tiếng nghị luận, đương nhiên, mục đích là cho cục Xây dựng thật thảm hại, lại càng không phải chịu trách nhiệm, không để dính dáng gì đến quận Đức Bình của mình.
- Ừ! Người cầm lái cục Xây dựng là quan trọng nhất.
Thái Hồng Kỳ phụ họa theo, hai người giống như bằng hữu tốt vậy.
- Hừ! Ở đây là hội trường chứ không phải là cái chợ.
Trang Thế Thành hừ nói, trong phòng lập tức im lặng như tờ.
- Đồng chí Thiên Thạch, nói thì phải đưa ra chứng cứ, tôi không hy vọng là một Phó chủ tịch địa khu lại đi dồn ép một cục trưởng mới đến nhậm chức. Chúng ta đều là những Đảng viên lão thành, phải gương mẫu một chút. Nơi này là hội nghị ủy viên Địa ủy chứ không phải là vườn rau bãi cỏ mà có thể tùy tiện phun nhổ.
Triệu Xa Thành lại hướng về Đường Thiên Thạch. Bề ngoài thì trông rất công đạo, nhưng thực chất là rắp tâm bất lương.
- Ừ! Đồng chí Thiên Thạch, nói xem chuyện gì xảy ra vậy?
Hạ Hải Vĩ cũng lên tiếng, Đường Thiên Thạch nói ra những lời này, khiến Hạ Hải Vĩ không chịu nổi.
Vừa thấy Hạ Hải Vĩ tân Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh kiêm Đức Bình Phó bí thư Địa ủy cũng phát hỏa , Triệu Xa Thành trong lòng lại âm thầm tự đắc, cảm thấy tất cả đều nắm trong lòng bàn tay rồi.
Thằng nhãi này cười thầm nói: “Lão Đường, xin lỗi , là ông tự lấy đá đập vào chân mình , tự liếm vết thương cho mình đi.”
Tuy nhiên, Trang Thế Thành vẻ mặt vẫn nghiêm túc, không tỏ thái độ, cũng không biết ông có suy nghĩ gì. Tuy rằng nghe nói Diệp Phàm và Trang Thế Thành có quan hệ khá chặt chẽ, nhưng đây cũng chỉ là tin vỉa hè thôi.
Ai cũng không thể chứng thực, có lẽ Trang Thế Thành chỉ lợi dụng Diệp Phàm mà thôi. Bởi vì, Triệu Xa Thành không phải là người trong vòng của Trang Thế Thành, nếu là Ôn Tín Niên, ông ta chắc chắn không nghĩ như vậy .
- Buổi sáng ngày hôm qua, tôi gọi đồng chí Diệp Phàm vào văn phòng, là cho cậu ta giải thích một chút về việc cải tạo thành cũ. Dù sao đây cũng là một việc quan trọng của Địa khu, hy vọng cậu ta dẫn dắt cục Xây dựng cuối năm đưa được ra phương án.
Ai ngờ cậu ta ngại nhiệm vụ nặng, ngại thời gian ngắn không chịu tiếp nhận việc này. Tôi đã nói hết nước hết cái, nhưng rất tiếc là đồng chí Diệp Phàm không thèm nghe.
Từ chối thực hiện nhiệm vụ, lại còn nói tôi lằng nhằng, liền đứng dậy bỏ đi luôn.
Thấy đồng chí có thái độ như vậy với công việc. Tôi liền cho cậu ta dừng chức, yêu cầu cậu
ta về kiểm điểm.
Các vị lãnh đạo, các đồng chí, việc cải tạo thôn là một sự kiện quan trọng. Nếu về sau quốc lộ Thiên Tường làm xong, lãnh đạo cấp trên trông thấy thôn Đại Vũ như vậy thì phỏng chừng sẽ trách lãnh đạo Đức Bình chúng ta không làm việc.
Vì đại cục, chúng tôi mới bất đắc dĩ làm như vậy. Lúc đó gọi thư ký thông báo cho Phó cục trưởng cục Xây dựng Trần Văn Khải tạm thời chủ trì công việc của cục Xây dựng.
Ai ngờ, buổi chiều Diệp Phàm vẫn tổ chức họp tổ Đảng của cục, hơn nữa, không nhìn chỉ thị của lãnh đạo cấp trên .
Đồng chí Trần Văn Khải có đem chỉ thị của tôi ra, nhưng lại làm cho đồng chí Diệp Phàm giận dữ. Lập tức cho Trần Văn Khải dừng chức, còn yêu cầu người ta tự kiểm điểm, cho điều chỉnh phân công để trả đũa đồng chí có ý kiến trái với mình trong cuộc họp Đảng ủy là Giang Trường Ba.
Đồng chí Trần Văn Khải không chịu được nhục, tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, tại chỗ hôn mê bất tỉnh, may mà được đưa vào bệnh viện kịp thời, nếu không, Đức Bình chúng ta lại mất đi một đồng chí tốt rồi.
Đối với những kẻ coi thường kỷ luật, vô tổ chức Đường Thiên Thạch quở trách Diệp Phàm, đương nhiên là cũng nửa thực nửa giả.
- Thật chẳng ra làm sao cả, đây là một Đảng viên Đảng Cộng Sản sao? Tôi nghe giống như một kẻ lưu manh vậy.
Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Đường Lệ Chi và Đường Thiên Thạch có chút quan hệ họ hàng , cho nên, lập tức đứng ra phê phán Diệp Phàm .
- Trưởng ban Đường, chú ý dùng từ một chút. Đồng chí Diệp Phàm là Cục trưởng cục Xây dựng Địa khu được hội nghi thường vụ Địa ủy thông qua mới bổ nhiệm. Đồng chí ấy đã hết mình trong việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường, chẳng lẽ Trưởng ban Đường nghi ngờ con mắt của cả hội nghị thường vụ Địa ủy hay sao? Nếu đồng chí Diệp Phàm là lưu manh thì hội nghị thường vụ Địa ủy chúng ta là cái gì chứ? Hừ!
Hạ Hải Vĩ kia mặt nghiêm, khí thế mãnh liệt.
- Ha ha! Đồng chí Diệp Phàm là do tôi vừa mới đảm nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ khi đề danh đề cử, có phải Trưởng ban Đường cũng nói tôi là lưu manh sao?
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Trịnh Chí Minh và Trang Thế Thành có quan hệ mật thiết, lập tức phụ họa Hạ Hải Vĩ giáp công hướng về phía Đường Lệ Chi.
- Bí thư Hạ, Trưởng ban Trịnh, vừa rồi tôi cũng chỉ lỡ miệng thôi, không hề có ý chửi các đồng chí. Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm làm việc cũng thật là khác người.
Đường Lệ Chi kia mặt lập tức liền đỏ, song mặt giáp công, cô chịu không nổi nữa, đành phải nhận sai. Sau đó, vẫn cắn chặt Diệp Phàm không buông.
- Chưa điều tra rõ ràng thì chưa có quyền lên tiếng. Nếu Phó chủ tịch địa khu Đường nói đồng chí Diệp Phàm làm việc như vậy, sao không gọi đồng chí Diệp Phàm đến đây, nghe đồng chí ấy nói một chút? Nếu đúng là như vậy thì tức là đồng chí xử lý tốt, còn nếu…ha ha, không nói nữa. Để gặp đồng chí Diệp Phàm rồi nói.
Bí thư Đảng - quần chúng Tôn Quốc Đống đa mưu túc trí, âm thầm giúp Diệp Phàm.
Từ khi Tôn Quốc Đống lên chức Bí thư Đảng - Quần chúng, trở thành nhân vật số ba của Đức Bình, kia quyền lợi đương nhiên cũng có chút bành trướng. Thiết lập lại vòng tròn nhỏ của mình chính là tính toán của Tôn Quốc Đống.
Nếu có thể thiết lập được thì sau này cũng ‘đỡ chênh lệch’ với Trang Thế Thành. Dù sao, con của Tôn Minh Ngọc cũng phải dựa vào mình, lúc có quyền không giành cho con chỗ tử tế thì khi lui về rồi có muốn cũng không thực hiện được.
- Ừ! Chủ nhiệm Khương, lập tức gọi điện cho đồng chí Diệp Phàm,bảo cậu ấy đến ngay phòng họp Địa ủy.
Trang Thế Thành giải quyết dứt khoát , Đường Thiên Thạch thiếu chút nữa mặt chuyển thành màu tím
Vốn dĩ tưởng rằng miệng lưỡi của mình có thể khiến cho các vị lãnh đạo giáng tội Diệp Phàm.
Ai ngờ người ta lại muốn đối chất. Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Hơn nữa một người họ hàng của mình là thích Trưởng ban Tuyên giáo Đường Lệ Chi chỉ ho he một tiếng là bị Hạ Hải Vĩ và Trịnh Chí Minh giáp công, đến ngay cả Bí thư Đảng - quần chúng Tôn Quốc Đống cũng như muốn nói giúp Diệp Phàm vậy, khiến cho Đường Thiên Thạch lòng nguội lạnh rồi.
20 phút trôi qua, đồng chí Tiểu Diệp vội vã tới i phòng họp Địa ủy với vẻ mặt không hiểu.
Liếc qua Đường Thiên Thạch, Diệp Phàm trong lòng đã đoán ra được một chút.
Phó trưởng ban thư ký Địa ủy Khương Xuân Linh nhanh chóng thuật lại những gì mà Đường Thiên Thạch nói.
Hạ Hải Vĩ hỏi:
- Đồng chí Diệp Phàm, tình hình này có thật hay không?
- Nửa thật nửa giả.
Diệp Phàm thật thà gật gật đầu. Lời này vừa ra, Đường Thiên Thạch lập tức hô:
- Tôi Đường Thiên Thạch có thể dùng 20 năm tuổi Đảng cam đoan, những gì ở cuộc họp ủy viên Địa ủy mà tôi trần thuật lại, hoàn toàn là sự thật, không nửa lời giả dối.