- Ôi, tôi biết gặp hạn.
Tra Kế Cương thở dài cúi đầu.
Đi ra khỏi nhà giam.
Hạ Hải Vĩ không nhịn được hỏi:
- Ông em, vừa rồi cậu dùng pháp thuật nào vậy?
- Pháp thuật, kia có cái gì pháp thuận, có pháp thuật tôi đã sớm đắc đạo thành tiên còn làm quan làm gì.
Diệp Phàm cười nói đùa, mọi người cũng được một trận cười thoải mái.
- Cái đó chỉ có liên quan đến võ thuật một chút thôi, không có gì kỳ lạ, có thể làm người khác tạm thời lâm vào trạng thái mê loạn, cái gì biết đều nói ra hết. Tuy nhiên, công pháp này rất khó luyện, cũng rất mất ssức, tôi vừa rồi thiết chút nữa cũng hỏng.
Diệp Phàm cười nói.
- Lợi hại, nếu ông em dùng phương pháp này cho phá án thì tội phạm nào không thể bắt.
Hạ Hải Vĩ lập tức mắt sáng lên, Diệp Phàm quay lại nhìn thấy ánh mắt Phương Viên và Thiết Chiêm Hùng cũng không khác gì lắm.
Vội vàng cười khổ nói:
- Cái này cũng không thể nói bách phát bách trúng, chỉ có thể nắm được nhược điểm của tội phạm mới có thể có ích.
Như vừa rồi, nếu không biết điểm yếu của Tra Kế Cương mặc dù tôi rống cũng vô dụng.
Hơn nữa, thuật này cũng không thể dùng thường xuyên, nếu nói đến chuyện dùng để phá án, thì có thể làm cho mệt chết cũng không tra ra vài vụ án.
Chỉ mấy phút nhưng phải mấy tháng mời khôi phục lại được.
Diệp Phàm tự nhiên nói ra hết những khó khăn.
Thiết Chiêm Hùng và Hạ Hải Vĩ nghe xong lập tức mất hứng thú, lắc đầu không nói gì.
- Bước tiếp theo chắc là bí mật bắt Đại Kiều và Tiểu Kiều và Tiếu Hàn?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, lập tức về Đức Bình bắt người, xem ra chuyện Lâm Thiên Dân chỉ có Lâm Thiên biết, có lẽ có thể tra từ Đại Kiều Tiểu Kiều một chút thông tin. Còn phải chú ý Lâm Thiên Dân, người này kiếm được mấy ngàn vạn, có thể chạy trốn ra nước ngoài hay không cũng khó nói.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Cứ mượn lão Lang vài vệ sĩ đến giám sát Lâm Thiên Dân 24/24 không ngừng.
Diệp Phàm nói.
- Ừ chỉ có thể như thế.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu.
- Tuy nhiên việc này người anh em phải gọi điện thoại cho lão Lang, cậu mặt mũi lớn, ha ha…
- Anh Thiết, anh nói câu này có ý gì, chẳng lẽ lão Lang không nể mặt anh, ngược lại
Diệp Phàm tức giận nói.
- Ha ha, lão Lang khó mà nói, mượn quân của ông ta tôi không mượn. Gần đây không phải ông ta nhờ cậu sao, cho nên, cậu nhờ ông ta không thể không cho mượn.
Thiết Chiêm Hùng hắng giọng cười nói.
- Thêm nữa, bảo Trần Quân theo dõi, miễn phiền cho lão Lang, ông ấy bên đấy bận rộn, lỡ không dậy nổi.
Diệp Phàm nói.
- Rất tốt.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu. Sau khi nghiên cứu tư liệu về Lâm Thiên Dân, Trần Quân đến Bắc Kinh, Diệp Phàm kéo anh ta hỏi:
- Cái đó cậu giải quyết chưa?
- Hạnh Nhi rất truyền thống, nói là chưa kết hôi không được cầm trước.
Trần Quân gãi gãi đầu hơi ngượng ngùng nói.
- Trần Quân, sau này cậu có tính toàn gì không? Nếu lăn lộn trên quan trường, tôi có thể giới thiệu cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Không nghĩ đến, chuyện làm quan nhiều phiền toái lắm, như vậy không được, được làm chính mình sống thích hơn. Hơn nữa, tôi nói rồi, tôi theo anh Diệp sau này anh Diệp có việc gì cần xử lý anh chỉ cần báo tôi.
Trần Quân lắc đầu.
- Hạnh Nhi và nhà họ Đoàn không có ý kiến sao?
Diệp Phàm có chút lo lắng hỏi, Đoàn Hải Thiện hiện đã tiếp nhận vị trí của Hứa Vạn Sơn, trở thành ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc kiêm Bí thư thành ủy. Là lãnh đạo lớn một vùng, sao có thể để con rể lang thang bên ngoài đây không phải là mất mặt nhà họ Đoàn sao?
- Hạnh Nhi không nói gì, bố vợ tôi tạm thời cũng chưa có ý kiến gì. Tuy nhiên, tôi là đàn ông, sao có thể để họ sắp xếp, Huống chi theo anh Diệp, tuyệt đối sẽ không thiệt.
Trần Quân thái độ kiên quyết.
- Vậy cũng tốt, tạm thời cứ như vậy đi, về sau nghĩ cách, tôi nghĩ lập công ty cho cậu quản lý, chúng ta cũng phải kiếm ít tiền, miệng ăn núi lở đúng không, ha ha.
Diệp Phàm cười nói, vỗ vai Trần Quân.
- Được, anh Diệp nói như thế nào thì là như thế, cha tôi cũng không quản tôi, vẫn dặn dò tôi nghe lời anh Diệp là được.
Trần Quân gật đầu, lần trước đi đến nhà họ Câu ở Hải Nam, Diệp Phàm cũng cho Trần Quân 50 vạn, mà lão Trần cũng cho 50 vạn cho nên túi tiền Trần Quân hiện tại khá trống, nhưng tiền thật ra không lo, vẫn có cách.
- Lần này cậu đi Bắc Kinh, sẽ ở trong biệt thự mà nhà họ Câu tặng cho ta đi, đó gọi là Hồng Diệp bảo nếu muốn mang Hạnh Nhi đi cũng được, tạm thời giúp tôi trông nhà, nhà rất lớn, cậu nói với quản gia một chút tự mình chọn phòng nghỉ, về sau đến Bắc Kinh cũng nghỉ ngơi ở đó.
Diệp Phàm giải thích.
- Được, tôi cũng muốn đến xem biệt thự nhà họ Câu như thế nào, chắc chắc rất có phong thái.
Trần Quân tỏ vẻ rất vui mừng.
Diệp Phàm đồng ý bảo anh ta đến biệt thự, chứng mình Diệp Phàm không coi anh ta là người ngoài, trong lòng Trần Quân đã coi Diệp Phàm như sư phụ.
Sắp xếp công việc xong,
Điện thoại cũng vang lên.
Là Phó Cục trưởng cục xây dựng Chu Trường Phong gọi đến nói:
- Sếp Diệp, việc xây dựng quốc lộ núi Thiên Xa có vấn đề
- Vấn đề gì?
Diệp Phàm giật mình, thầm nghĩ “chuyện phiền toái lại tới nữa rồi”
- Ban đầu quốc lộ núi Thiên Xa đã quy hoạch tốt lắm, đã thiết kế thi công, đã rải mặt đường thô đến Nguyệt Nga loan.
Tuy nhiên buổi sang nay công nhân công ty công trình xây dựng số một Thủy Châu muốn đóng cọc xây cầu lớn ở Nguyệt Nga Loan.
Lúc đó đột nhiên xuất hiện hai xe quân sự, bên trong có một thiếu tá, nói phía đông sườn núi Nguyệt Nga loan là sân huấn luyện quân sj, không thể xây dựng.
Thiết tá này còn chỉ quanh người Phương Viên bảy tám dặm nói đều là phạm vi huấn luyện quân sự, nghiêm cấm bước vào.
Tại đó còn gọi xuống mấy người lính dung sung đuổi hết công nhân thi công đi, hơn nữa lập tức cắm mấy tấm biển, còn kéo cả dâu thép.
Nơi này đã là vùng cấm quân sự, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào. Nếu không muốn lên tòa án quân sự van vân.
Chu Trường Phong có chút tức giận nói.
- Các anh có điều tra không, rốt cuộc Nguyệt Nga loan có phải vùng huấn luyện quân sự không, có phải là
trước kia thuộc vùng quân sự mà chúng ta không biết?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Chúng tôi đã điều tra, thật sự là vùng quân sự, tuy nhiên, đã bỏ đi mười mấy năm. Xem ra bọn họ đã sớm từ bỏ, cái này đột nhiên là có vấn đề, không biết có phải muốn xảo trá kiếm tiền không, hay là cố ý làm khó dễ.
Chu Trường Phong nói.
- Có thể thay đổi tuyến đường để chuyển chỗ xây cầu.
Diệp Phàm hỏi, việc này lien quan đến việc quân sự bí mật Diệp Phàm cũng không muốn tùy tiện tham gia.
Nếu không cẩn thận tự mình đi vào có chuyện gì xảy ra cung không biết. tuy nói hòa bình hiện tại quân đội không nhìn thấy uy lực nhưng nhà nước cũng không lơi lỏng cảnh giác vấn đền này, đây là một tơ hồng, bất cứ kẻ nào cũng không thể tùy tiện dẫm lên tơ hồng.
- Không được, các đồng chí tổ quy hoạch đã xem qua, nói là sườn núi Nguyệt Nga loan là địa điểm tốt nhất, nếu phải thay đổi tuyến đường. Quanh Phương Viên đều bị bọn họ vây quanh. Việc này tương đương phải xây dựng lại quốc lộ Thiên Xa, việc đào nền đường, đổ bê tông toàn bọ thành công cốc.Quan trọng hơn là nếu thay đổi tuyến đường thì chi phí sẽ tăng lên trên dưới tám mươi triệu. Núi Thiên Xa tất cả đều là đá, nổ một cái hố cũng không dễ dàng.
Chu Trường Phong khó xử nói.
- Bộ đội ở đâu, các anh có hỏi không? Có phải là đồng chí ở sư đoàn dã chiến số 2 đóng quân tại Đức Bình không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bọn họ nói là phân khu Đức Bình, chúng ta lúc đó mời Phó chủ tịch Địa Khu Triệu Xa Thành can thiệp tuy nhiên, thiếu tá đó có vẻ rất kiêu căng, cũng không nhìn Phó chủ tịch Triệu một cái nói:
- Tôi chỉ nói chuyện với tổ trưởng các anh, nghe nói tổ các anh do đồng chí Diệp Phàm phụ trách, bảo hắn đến nói chuyện.
Chu Trường Phong nói.
- Bảo tôi đi, việc này lạ, chỉ đích danh tôi, có vấn đề gì nữa, tôi lập tức về
Diệp Phàm buông điện thoại, lái xe về ngay, trong long suy nghĩ, xem Tào Đức Chính cố ý làm khó dễ. Bảo chính mình ra mặt, chẳng lẽ muốn làm nhục mình…
Trở lại Đức Bình, Diệp Phàm gọi điện đến sư đoàn dã chiến số 2 hỏi:
- Sư đoàn trưởng Mã, xin chào, tôi là Diệp Phàm, tôi muốn hỏi một chút, trước kia khu huấn luyện núi Thiên Xa Nguyệt Nga Loan thuộc ai quản lý?
- Nói đến khu huấn luyện núi Nguyệt Nga loan, đó đều là lã Hoàng Lịch. Năm đó sư đoàn chủ lực số một quân khu Lam Kinh đến hiệp trợ quân khu đệ nhất Lĩnh Nam tập, đoàn quân cộng đồng tiêu diệt Quốc dân đảng còn sót lại. Lúc đó coi trọng sườn núi Nguyệt Nga Loan, cho nên, nó trở thành khu huấn luyện.
Từ khi thành lập nước đến nay, chỗ này quân khu Lam Kinh đều cho người đến quản lý. Mười năm trước, quân khu Nam Kinh cũng tổ chức mấy lần huần luyện.
Tỉnh Nam Phúc cách nơi đóng quân của sư đoàn chủ lực số một cũng khá xa một lần huấn luyện dã ngoại cũng không dễ dàng, chi phí không nói, chỉ nói phí quản lý hành năm cũng đến tiền triệu.
Cho nên, những năm gần đầy đều bỏ hoang, cũng chưa có ai đến, nơi đó đã trở thành sườn núi cho cỏ mọc.
Gần đây nông dân có trồng một số cây trên đó, sư đoàn chủ lực số một cũng không ai có ý kiến gì. Về phần doanh trại bỏ hoang, đã thành ổ chuột hết.
Sư đoàn trưởng Mã cười nói. Diệp Phàm gọi điện hỏi Mã Thiên trong lòng rất vui.
Chứng minh một số mâu thuẫn nhỏ trước đây Diệp Phàm đã quên, đó là dấu hiệu tốt Mã Thiên đang lo lắng làm thế nào để cải thiện được quan hệ với Diệp Phàm. Không thể nghĩ là hắn lại tự tìm đến.
- Vậy có phải là các đồng chí sư đoàn chủ lực số một không cần chỗ này nữa?
Diệp Phàm hỏi tiếp.
- Việc này, nói thật Cục trưởng Diệp, tôi không dám khẳng định. Có điều, có khi chỉ như khăn lau, một khi họ nhớ đến lại là của quý. Ban đầu sư đoàn dã chiến số 2 chúng tôi với khu huấn luyện sườn núi Nguyệt nga loan kia cũng thú vị, mảnh đất đó thực sự không tệ lắm, chỉ có điều đã có chủ, cho nên cũng phải từ bỏ.
Sư đoàn trưởng Mã nói xong cũng không hỏi Diệp Phàm hỏi việc này có ý gì.
- Sườn núi Nguyệt Nga thuộc địa khu Đức Bình, trước kia sư đoàn chủ lực số 1 đến Nam Phúc để đánh giặc là thời kỳ đặc thù.
Địa phương phải ủng hộ quân đội, không phải trả lại. Hiện tại không cần thiết như vậy, mười mấy năm nay bọn họ không có người đến quản lý, chứng tỏ đã bỏ không chỗ này.
Có phải là chính quyền địa phương chúng ta có quyền thu hồi, khu này thuộc quyền quản lý của địa phương?
Diệp Phàm thử hỏi, xem ra không làm trò.