Quan Thuật

Trên Tỉnh Có Người Nhúng Tay Vào


trước sau

- Ừ! Tôi biết rồi.

Cố Thiên Kỳ trong lòng chấn động, ngừng lại hồi lâu, thở dài.

- Tôi thấy được rồi, đồng chí Diệp Phàm có chút quá đáng. Nhưng Tào Quân Nghĩa đúng là đáng chết, một tên khốn kiếp, giấu tội phạm giết người trong xe chỉ huy, mất hết thể diện của quân đoàn thứ 2 chúng ta. Nếu có ông đây ở đó, bắn chết hắn tại chỗ là còn nhẹ đó.

- Được rồi! Thế thì được rồi. Quân đoàn trưởng Cố, chuyện này sao có thể được rồi, quân đoàn thứ hai chúng ta lẽ nào có thể nuốt giận tên nhãi này. Nếu Quân đoàn trưởng Cố không can thiệp, thế thì Yến Thành tôi sẽ đích thân phái người đến Đức Bình can thiệp.

Yến Thành ỷ vào Phó thủ tướng Yến Vân đứng sau chống lưng, cho nên, cũng chẳng sợ quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ này.

Rất có tư thế bức cung, kỳ thực đã có khẩu khí hỏi tội Diệp Phàm rồi.

- Can thiệp, được, chuyện đi Đức Bình can thiệp tôi không quản nữa, tự anh sắp xếp đi.

Nhưng, tôi phải nhắc nhở anh một chút, đừng có tự đốt mình. Đến lúc đó…

Cố Thiên Kỳ cũng hơi giận, giọng điệu tương đối không khách khí.

Thầm nghĩ, “anh quả là đi tìm cái chết. Diệp Phàm, Phó soái tổ nòng cốt thứ tám, nghe chú Cố Toàn nói là thượng trướng Trấn Đông Hải cố ý, Tổ nòng cốt thứ tám hiện nay chưa có chính soái, cắc hẳn vị trí chính soái này là để lại cho Diệp Phàm. Đừng nói Yến Thành anh, ngay cả ông đây cũng chẳng dám chọc vào sát tinh này.

Triệu Bảo Cương là ai chứ, đường đường là Phó chủ tịch quân ủy, ngay cả cái khuôn mặt già nua ấy còn có thiện ý với Diệp Phàm. Người ta đồn là tương lai Diệp Phàm sau này rất có tiền đồ. Người này… “Tự đốt mình, lời này là có ý gì. Hình như Cố Thiên Kỳ có ám chỉ điều gì đó, lẽ nào lai lịch của Diệp Phàm rất lớn.

Từ tư thế vừa rồi, một cục trưởng nhỏ mà dám càn rỡ như vậy, không phải là con cháu cách mạng đời thứ ba chứ?” Vừa gác máy Yến Thành liền suy nghĩ, miệng thì thầm. Vì anh ta chẳng hề ngốc, bằng không, sao có thể được đeo quân hàm tướng quân chứ.

Ngẫm nghĩ một chút, bèn gọi điện đến chỗ Thủ trưởng tối cao hiện nay của Báo Săn, Phó sư trưởng Mã Thượng Chí.

Nói:

- Lão Mã, cục Xây dựng Đức Bình có một cục trưởng tên Diệp Phàm, anh có thể tra giúp tôi, rốt cuộc lai lịch người này như thế nào.

“Lai lịch cái gì, là con nghé con đang tranh đoạt ấn soái với ông đây này.” Mã Thượng Chí trong lòng cười lạnh, ngoài miệng nói:

- Được, tôi tra giúp anh.

Thầm nhủ, Yến Thành có Phó Thủ tướng Yến Vân làm chỗ dựa, Yến gia ở Bắc Kinh cung là một đại gia, vừa hay có thể làm được chút chuyện gì đó…

Trong chốc lát, Mã Thượng Chí đã gọi đến, nói:

- Diệp Phàm, xuất thân từ huyện Cổ Xuyên, thành phố Mặc Hương, gia đình cán bộ bình thường…

Dĩ nhiên, Mã Thượng Chí tương đối thâm độc. Chỉ cung cấp cho Yến Thành lai tịch bên ngoài của Diệp Phàm. Còn các mối quan hệ phức tạp của Diệp Phàm, cùng với thân phận Phó soái thì chẳng hề lộ ra.

Yến Thành vừa nghe, thở nhẹ, Mã Thượng Chí bên kia dĩ nhiên đang mỉm cười. Thằng nhãi này cũng tương đối thủ đoạn, chỉ lộ ra chút quan hệ của Diệp Phàm với Tề Chấn Đào.

Tạo cho Yến Thành ảo giác, là Diệp Phàm đang ỷ vào mối quan hệ với Tề Chấn Đào, chứ bản thân chẳng có lai lịch gì.

Đối với ấn soái Tổ nòng cốt thứ tám Thiết Chiêm Hùng lưu lại, Mã Thượng Chí đã mong ngóng từ lâu, Diệp Phàm kỳ thực sớm là cái đinh trong mắt ông ta.

Sau khi đến thành phố Mặc Hương, Diệp Phàm đưa tất cả mọi người vào Cục an ninh quốc gia. Chủ yếu là suy xét ở địa bàn thành phốMặc Hương, quan chức phạm tội có năng lực không nhỏ.

Nếu để thẩm tra xử lý án ở cục Công an, rất có khả năng xảy ra chuyện kỳ lạ. Dù sao, cục Công an thành phố Mặc Hương hiện tại không phải Lô Vĩ chủ trì, người chru trì chân chính là Cục trưởng Chu Thiên Hoa, Lô Vĩ cũng chỉ là Phó cục trưởng thường trực.

Vụ án như thế này tốt nhất là thẩm tra xử lý ở nơi khác. Cục An ninh Quốc gia là cửa đặc biệt, dù nói những người ở thành phố Mặc Hương quyền lực có lớn đến đâu, muốn đánh vào Cục An ninh Quốc gia cũng tương đối khó.

Mà Cục trưởng Cục An ninh Quốc gia thành phố Mặc Hương là Phạm Hoành Cương, em vợ của Vu Kiến Thần. Vị trí cục trưởng của anh ta cũng là do Diệp Phàm nói một câu với Thiết Chiêm Hùng mới kiếm về được.

Huống chi, Diệp Phàm còn là Phó soái Tổ nòng cốt thứ tám, kể ra cục trưởng Phạm Hoành Cương này vẫn là thuộc cấp trực tiếp của hắn.

Cho nên Phạm Hoành Cương toàn lực phối hợp với Diệp Phàm, tội phạm đều được đặc vụ thẩm tra xử lý.

Bên trong mật thất rộng tương đối thoải mái Cục An ninh Quốc gia đưa Diệp Phàm vào có toàn bộ đám người Diệp Phàm, Lô Vĩ, Tề Thiên, Hạ Hải Vĩ , vì phải thẩm vấn Mã Chiếm Khôi, một tên vô cùng cứng đầu.

- Mã Chiếm Khôi, hãy kể lại chi tiết các người trộm cây tùng đỏ quốc gia ở Lâm trường Cảnh Dương và chuyện sát hại Diệp Thủy Căn.

Diệp Phàm đột nhiên nói, đương nhiên là sử dụng thuật hóa âm.

Mã Chiếm Khôi vẻ mặt ngây ngốc, nói:

- Đúng… nhưng…

Trong nháy mắt tên nhãi này đã khôi phục tinh thần, lập tức cãi lại.

- Cái rắm, các người ngậm máu phun người. Mã Chiếm Khôi tôi là cán bộ đảng, là quân nhân máu sắt được huấn luyện từ quân đội ra, làm sao có thể làm những nguyện hạ lưu này chứ.

Còn chuyện sát hại Diệp Thủy Căn chỉ là hư ảo thôi, các người để rõ, Diệp Thủy Căn đi tuần núi vô tình ngã xuống từ đỉnh Lang Khải mà.

Lúc đó Mã Chiếm Khôi tôi còn đang họp ở lâm trường, nghe tin tức này bèn chạy đến hiện trường cứu người, nhưng, đáng tiếc, thương tích Diệp Thủy Căn quá nặng đã chết rồi. Lúc đó tất cả các cán bộ Lâm trường Cảnh Dương có mặt ở đó đều thấy rõ. Chúng tôi cũng lập tức cứu giúp, chúng tôi chẳng có sai lầm nào cả.

Mã Chiếm Khôi đanh đá chua ngoa, chết cũng không chịu nhận. Cái này cũng có nguyên do, y biết rõ nếu nhận thì sẽ phạm tử tội, chẳng ai chịu đi tìm cái chết cả.

- Hừ! Xem ra miệng của mày dùng sắt tưới lên rồi, để ông đây vả miệng nào!

Diệp Phàm lạnh giọng nói, hơi tức giận.

Tề Thiên nghe thấy, chạy lên phía trước “chát, chát, chát…”

Mấy cái tát liên tiếp. mặt Mã Chiếm Khôi lập tức sưng máu sắp thành đầu heo. Hơn nữa, một cái răng cũng bay ra khỏi miệng y.

- Nói
mau, tránh đau đớn xác thịt.

Diệp Phàm hừ lạnh.

- Các người dùng cực hình, Mã Chiếm Khôi tôi muốn tố cáo!

Miệng Mã Chiếm Khôi còn cứng hơn tảng đá, miệng phun máu, trợn mắt liếc Diệp Phàm.

- Vậy sao? Đồng chí lão Mã, có biết đây là đâu không?

Lúc này, đồng chí Lô Vĩ đứng bên cười nói.

- Ở đâu, Cục công an ông đây sợ à? Cục công an cũng phải chú trọng đến nề nếp phá án.

Mã Chiếm Khôi dũng cảm, giọng cao hơn.

- Haha, đồng chí Mã Chiếm Khôi, đây không phải Cục công an. Có nghe nói Cục An ninh Quốc gia chưa? Đây chính là Cục An ninh Quốc gia thành phố Mặc Hương. Chắc anh cũng nghe nói rồi, muốn vào thì dễ muốn ra thì… hahaha…

Hạ Hải Vĩ đứng bên hắng giọng cười nói, khinh miệt liếc nhìn Mã Chiếm Khôi.

Thằng nhãi này trong lòng run lên, ngoài mặt có vẻ hoảng sợ, xoay người hét lên:

- Không thể nào, muốn chơi trò tâm lý với tao à, các người đừng dọa. Cục An ninh Quốc gia, người ta quản lý toàn cục an toàn quốc gia, sao có thể.

Hơn nữa, lòng Mã Chiếm Khôi tao có trời chứng dám, có gì phải sợ.

- Haha, rất không may, đồng chí Mã Chiếm Khôi, nói thật cho anh, đây đúng là Cục An ninh Quốc gia thành phố Mặc Hương. Tôi là Phạm Hoành Cương, có lẽ anh chưa từng nghe nói. Nhưng, tôi chính là người chủ trì Cục An ninh Quốc gia.

Phạm Hoành Cương vừa nói một câu, khóe miệng Mã Chiếm Khôi không khỏi co giật, thần bí và hung danh Cục An ninh Quốc gia trước đây ở quân đội y cũng có từng nghe nói.

Vào nơi này, dù chẳng có chuyện gì nhưng muốn làm cho ra tội khá dễ dàng. Chẳng hạn cứ gán lên đầu anh tội tình báo quốc gia gì đó.

Cho dù là chuyện giả dối, nhưng lại có thể đứng ra kêu oan cho anh. Các quan viên vừa nghe nói chuyện an toàn quốc gia, phần lớn đều lập tức ngậm miệng, sợ tự rước họa vào thân.

Thấy phòng tuyến tâm lý thứ nhất của Mã Chiếm Khôi đã thả lỏng, Lô Vĩ lập tức thi triển công phu mồm mép của Phòng điều tra bộ công an, cùng với Hạ Hải Vĩ , thay nhau triển khai thẩm vấn Mã Chiếm Khôi không chút gián đoạn.

Đúng lúc này, yêu côn Phạm Cương mới nhậm chức ở sở An ninh quốc gia đến bên tai Diệp Phàm nói vài câu:

- Đại ca, vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Trương cung khai.

- Nói gì?

Hai người đi ra ngoài, Diệp Phàm hỏi.

- Nói là ông ta cùng với một Phó Chủ tịch thành phố khác cùng nhau lén trộm cây tùng đỏ dại quốc gia. Còn nói ra những chuyện khác. Nói giám đốc Lâm trường Cảnh Dương Trịnh Khinh Vượng có nhân tình bên ngoài là Phương Lan Hinh, kỳ thực người phụ nữ này sớm đã thông đồng với Mã Chiếm Khôi. Hơn nữa hai người còn sinh một đứa con, tên Mã Băng. Gửi nuôi chỗ chú thím của Mã Chiếm Khôi.

Phạm Cương nói.

- Haizz.

Diệp Phàm thở dài, không thể ngờ được chuyện này còn liên quan đến Phương Lan Hinh, dù sao cô em Phương Nghê Muội với mình cũng từng có giao tình. Tấm thân trinh nữ của Phương Nghê Muội cũng bị mình phá ba lượt.

- Phương Lan Hinh có tham gia chuyện sát hại Diệp Thủy Căn không?

Diệp Phàm hỏi.

- Cái này không có, sau khi Mã Chiếm Khôi câu kết với Phương Lan Hinh, mục đích chủ yếu là để sắp đặt tai mắt bên cạnh Trịnh Khinh Vượng.

Yểm trợ cho chuyện xấu của mình, theo Trương Trì nói, tình cảm của Phương Lan Hinh và Mã Chiếm Khôi tương đối tốt.

Phần lớn số tiền phi pháp Mã Chiếm Khôi kiếm được đều cho Phương Lan Hinh, ắt hẳn là cả nhà Phương Lan Hinh, Mã Băng và Mã Chiếm Khôi chuẩn bị di dân.

Mã Chiếm Khôi sớm đã nghĩ đường lui, nhưng, số tiền lớn mấy triệu không thể nào tra được giấu ở đâu. Đồng chí sở tỉnh đề nghị bắt Phương Lan Hinh, tránh để cô ta chạy trốn.

Phạm Cương nói.

- Để xem đã, cứ ổn định họ trước.

Diệp Phàm nói, gọi đám Lô Vĩ ra, kể lại chuyện Phương Lan Hinh.

- Đại ca, không tấn công được Mã Chiếm Khôi, chi bằng ta đem Mã Băng ra?

Lô Vĩ đưa ra chủ ý, muốn dùng Mã Băng để công phá phòng tuyến tâm lý của Mã Chiếm Khôi.

- Làm đi!

Diệp Phàm hạ quyết tâm cho Diệp Nhược Mộng một lời giải thích, tạm thời không quan tâm đến cảm nhận của Phương Nghê Muội.

Sau khi Mã Băng xuất hiện, phòng tuyến tâm lý của Mã Chiếm Khôi hoàn toàn vỡ tan. Diệp Phàm lấy điều kiện đảm bảo an toàn cho Phương Lan Hinh, Mã Chiếm Khôi mới chịu nhận.

Kỳ thực, không cần Mã Chiếm Khôi đưa điều kiện, Diệp Phàm cũng cố gắng giữ mạng cho Phương Lan Hinh. Phương Lan Hinh không quá ác, chỉ là một phụ nữ đáng thương. Tận đáy lòng mà nói, Diệp Phàm còn hơi áy náy đối với Phương Nghê Muội,cái này, coi như là bồi thường đi.

Nhưng, sáng hôm sau nảy sinh chuyện không ngờ.

Một đêm không ngủ, Diệp Phàm vừa mới chợp mắt nửa tiếng thì bị Lô Vĩ đánh thức.

- Đại ca, có phiền phức.

- Chuyện gì?

Diệp Phàm day day đôi mắt sưng húp hỏi.

- Tên Tiếu Duệ Phong nhúng tay vào, tối qua, chúng ta đưa Mã Băng đi, không biết sao lại lộ ra, sáng nay, Phương Lan Hinh đã bị Phó giám đốc sở Công an tỉnh Tiếu cho người bắt đi.

Lô Vĩ hơi tức giận.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện