- Trong một khu mà có tận hai người thích hắn, có lẽ hắn may mắn, tôi nói việc còn thái quái hơn, ngày mà Diệp Phàm đến quân khu Đức Bình.
Nghĩ muốn lấy lại rẫy Nguyệt Nga của núi Thiên Xa, bởi vì dự án quốc lộ Thiên Tường phải đi qua đấy. Lập tức liền ầm ĩ với Tào Chính Đức.
Cuối cùng, không ngờ lại đến mức đánh nhau. Tào Chính Đức còn bị Diệp Phàm bắt vào phòng làm việc. Rồi cũng bị đích thân Tư lệnh quân khu tỉnh Nam Phúc Trấn Thang Thành hỏi, sau đó sự việc mới ổn lại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hiện là một Phó chỉ huy trong dự án quốc lộ Thiên Tường, nghe nói việc giải phóng mặt bằng đã tiến hành được một khối.
Hơn nữa, rẫy Nguyệt Nga lại là nơi tập luyện bỏ hoang trước khi chúng tôi đến quân khu Lam Kinh, ha ha, nếu hắn ta muốn thu hồi, thì cũng phải hỏi tôi xem có đồng ý hay không.
Tào Thiên Hạ lộ vẻ đắc ý.
- Ý anh là muốn làm cuộc giao dịch với hắn ta, dùng rẫy Nguyệt Nga kia để đổi lấy bình yên của quân nghĩa?
Tào Quốc Khánh đảo mắt hiểu rõ tình hình, mỉm cười.
- Đúng, việc này còn phải có một người tiếp tay cho.
Tào Thiên Hạ thản nhiên nói.
- Không phải là cô cháu gái Trinh Dao nhà chúng ta thì là ai nữa.
Tào Quốc Khánh cười nham hiểm.
- Nhưng, việc này không thể để cho công tử nhà họ Cố biết được, nếu không, cũng không biết sẽ có điều gì xảy ra. Nhà họ Cố kia là đồng minh với nhà chúng ta.
Tào Thiên Hạ lại lộ vẻ mặt quan trọng.
- Ha ha, chuyện thanh niên, chúng tôi không quan tâm. Chỉ cần Trinh Dao nói với Diệp Phàm, khuyên Tề Thiên, còn những chuyện khác nói sau. Về phần Tề Thiên, muốn bắt niết hắn sau này sẽ có cơ hội. Người nhà họ Tào chúng ta không thể vị ức hiếp thế được, món nợ này đã khắc sâu rồi.
Tào Quốc Khánh nghiêm nghị nói.
- Chắc chắn rồi, hừ
Tào Thiên Hạ đập lên bàn trà, Tào Quốc Khánh nhíu nhíu mày.
- Tôi sẽ gọi điện thoại khuyên Mai Phương.
Tào Quốc Khánh có vẻ mỉm cười, lạnh lùng nói. Hoàn toàn như một bức tranh không có vẻ gì cả.
- Haiz…
Tào Thiên Hạ thở dài, có chút mất kiên nhẫn. Nhưng dù sao lợi dụng Trinh Dao cũng có chút mất mặt, Tào Thiên Hạ là một quân nhân, một quân nhân nhiệt huyết, bản thân cũng phải có tự trọng của mình.
- Anh, để em gọi điện cho ông cụ Tống là được mà.
- Ông cụ Tống.
Tào Quốc Khánh hơi ngạc nhiên, rồi cũng gật đầu, sao mình lại quên ông ấy, tìm ông ta càng có lợi cho mình.
Hơn 4 giờ chiều một ngày tháng năm, khi sắp hết giờ làm việc, Diệp Phàm đang bận với việc sửa sang hồ Nguyệt Nữ của thôn Đại Vũ.
- Cốc, cốc….
- Mời vào.
Nghe tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm vẫn đang lật giấy tờ xem, cũng không ngẩng đầu lên liền nói.
Một tiếng mở cửa cái “két” nhưng sau đó lại đóng lại, Diệp Phàm thấy có chút kỳ lạ , người bước vào cũng rất nhẹ nhàng, không động tĩnh gì, có chút kinh ngạc rồi ngẩng đầu lên.
- Sao em lại đến đây?
Diệp Phàm bất ngờ hỏi.
- Không thích thì em sẽ đi ngay.
Tống Trinh Dao khoác trên mình chiếc váy liền xanh nhạt, cộng thêm sắc mặt thanh tú, trông cô thật thuần khiết. Dường như có chút tự ái, bĩu môi đáp lại.
- Sao thế Trinh Dao, ai ăn hiếp em à, nói với anh, anh sẽ không tha cho hắn.
Diệp Phàm bỏ giấy tờ trong tay ra, tiến lên phía trước, giơ tay ra kéo tay Trinh Dao vào.
Nhưng, Tống Trinh Dao lại có vẻ tránh đi, thấy Diệp Phàm có vẻ nhìn mình ngạc nhiên, cô liền nói:
- Anh giờ uy phong rồi, đường đường là một đại cục trưởng, đến Thủy Châu cũng không thèm gọi một tiếng, còn muốn tiễn em ra cửa sao?
- Tiễn ra cửa…
Diệp Phàm như cười đùa với câu nói của Trinh Dao, lúc đó, cô ấy mới biết mình vừa nói sai gì, lôi Diệp Phàm, có chút ngại ngùng.
Nhưng, Diệp Phàm là cao thủ, lúc nào cũng có thể kéo được, Tống Trinh Dao trong chốc lát đã chìm trong lòng hắn, giãy giụa vài cái nhưng cũng không thể nào thoát khỏi vòng tay của hắn.
Diệp Phàm không chút khách khí, kéo một cái ôm gọn Trinh Dao, đi thẳng vào gian phòng nghỉ.
- Anh…anh làm gì thế, đây là phòng làm việc, có người.
Tống Trinh Dao sợ tái mặt, chống cự không muồn vào phòng nghỉ bởi vì qua khe hở cô đã nhìn thấy có chiếc giường lớn bên trong, khuôn mặt đã đỏ lại.
- Sợ gì, chỗ này là của anh mà, anh là chủ chỗ này.
Diệp Phàm vốn dĩ không cố ý cười một tiếng, nhanh chóng bế cô lên giường, hai người quyện làm một, cái hôn đó khiến Tống Trinh Dao quên hết mọi ưu phiền, rồi cùng đáp trả lại hắn.
Vuốt ve hai bên ngực trong mơ, trong sự mềm mại lại có sự co giãn mạnh mẽ, hắn ta đã thoải mãi tột độ, tay sờ xuống phía dưới, khi vừa chạm đến rốn, Trinh Dao đã giữ tay hắn lại :
- Không được, đây là phòng làm việc.
- Được, chúng ta đi Khang Kiều viện đi.
Hắn ta nói đi là đi, đóng cửa, lên xe đi thẳng tới Khang Kiều viện.
Diệp Phàm đã mấy lần ghé qua nơi đây rồi, cũng gọi là quen thuộc ở đây, có một điểm ăn nghỉ, hắn không sợ tiêu tiền, dù sao vừa động một cái cũng có tiền đến mà.
- Quá được phải không Trinh Dao?
Diệp Phàm đưa cho Trinh Dao chén trà.
- Cũng được ạ.
Trinh Dao thản nhiên nói, nhưng không che giấu nổi cảm giác “quá được” ở đây, và đã bị Diệp Phàm phát hiện ra.
- Em có việc gì cứ nói, đừng có giấu anh, như thế thật khó chịu.
Diệp Phàm nắm lấy tay Trinh Dao nói.
- Em đi tắm trước đã, khó chịu quá.
Tống Trinh Dao lắc đầu noi.
- Cũng được, chúng ta cùng tắm, ha ha…
Diệp Phàm hắng giọng cười.
- Nghĩ trong sạch một chút.
Trinh Dao không cho phép Diệp Phàm, cô một mình tiến vào nhà tắm, một lúc sau có tiếng nước chảy, chảy xuyên vào lòng người. Hắn ở bên ngoài đi đi lại lại, tư tưởng đấu tranh kịch liệt, xông vào hay là chảy nước miếng chờ đợi….
Cuối cùng cũng không có hành động gì, hắn ta cũng đã tắm rồi.
- Trinh Dao à, thật thơm quá.
Diepj Phàm không chịu được, khi Trinh Dao vừa bước ra khỏi nhà tắm đã bị hắn ôm gọn, nhẹ nhàng, thấy mùi thơm từ người cô hắn thấy thỏa mãn lắm.
Tống Trinh Dao mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, siêu mỏng, bên trong có cái gì mơ hồ không nhìn
rõ. Con người lòng lang như hắn đứng trước bộ ngực đẹp đó cũng bối rối không lên tiếng nổi.
Đương nhiên hắn cũng biết quyết không làm gì phần phía dưới của cô nàng, vẫn nhớ là không được làm gì quá giới hạn.
- Anh Diệp, anh nói xem, mệnh của em có phải mệnh khổ không.
Tống Trinh Dao có chút nghẹn ngào nói.
- Số em khổ, ai nói thế? Khi em chào đời, cha em là Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Nam Phuc chúng ta, cuộc sống trong nhà đầy đủ, tốt đẹp, em lớn lên bao nhiêu người theo đuổi. Đấy mà là khổ á? Em phải xem như cánh anh đây mới khổ, thân thế chẳng ra gì, muốn được đề bạt, muốn thăng chức đâu có dễ, giống như thiên quân vạn mã phải đi trên cầu khỉ.
Diệp Phàm có ý giả ngốc, biết rằng Trinh Dao đang có điều phiền não.
- Hừ, như anh nói thế thì anh lại đang giả bộ ngớ ngẩn để lừa em, em cắn chết anh.
Tống Trinh Dao cười lên rồi cắn vào cánh tay Diệp Phàm đến khi có vết hằn trên tay hắn mới dừng lại.
- Ái…..
Diệp Phàn kêu lên.
- Có phải nhà họ Tào ép em không?
Diệp Phàm sớm đã đoán ra vài thứ.
- Anh đã biết rồi?
Tống Trinh Dao mở to mắt nhìn hắn, nhìn chằm chắm khiến hắn cũng phải sợ, nhìn sâu trong mắt sẽ thấy có nước mắt sắp tràn ra.
- Anh…anh có phỉa đang cố ý không?
- Anh đang trả đữa em có phải không?
- Anh đang chờ em hiến dâng cho anh phải không?
- Được, anh Diệp, hôm nay em sẽ cho anh tất cả, khốn kiếp.
Tống Trinh Dao bị kích động, đột nhiên tức điên lên, đứng dậy kéo áo, “bịch” một cái cả bộ ái ngủ đã rơi thong xuống đất. Một thân hình mỹ nữ tuyệt đẹp như đá cẩm thạch hiện trước mắt Diệp Phàm.
Tống Trinh Dao không nghĩ đến gì, ngồi lên trên người Diệp Phàm. Mắt tràn lệ, chảy theo hai gò má.
- Ôi…Trinh Dao, anh xấu xa đến vậy sao? Anh bỉ ổi như thế sao?
Diệp Phàm duỗi tay ra, nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc áo ngủ khoác lên người cô ấy.
- Mặc làm gì, dù sao anh cũng nhìn thấy hết cả rồi, dù sao cũng là của anh, mặc hay không mặc cũng giống nhau thôi.
Tống Trinh Dao có lẽ rất buồn, lần này có bao nhiêu tủi hờn cô đều bộc lộ ra hết, liền hất đi chiếc áo ngủ Diệp Phàm đang cầm trong tay.
- Trinh Dao, việc này thực sự rất phức tạp, không thể hai ba câu mà nói cho rõ ràng được. nói như rặng Nguyệt Nga bị bỏ hoang là sân tập cho quân sự, thực ra chính ông cậu Tào Thiên Hạ của em đang tác quái ở đó.
Quốc lộ Thiên Tường thì em cũng biết rồi đó, đó là công trình đầu tư 400, 500 triệu. Mà chỉ vì sân tập luyện quân sự chẳng sử dụng hàng mười mấy năm nay cản trở, không thể thực hiện tiếp được.
Người cậu của em rất anh hùng, còn phái ra một đoàn quân binh đến đây, bày ra một khung cảnh y như một căn cứ quân sự cần phải tái sử dụng lại.
Em nói xem, việc như thế thì chính quyền phải làm thế nào? Lẽ nào lại thay đổi tuyến đường, hơn nữa, chúng ta cũng đã đo đạc lại rồi, việc đổi lại tuyến đường là không thể được.
Nếu đổi lại đường sẽ bằng với việc quy hoạch lại đoạn đường trên núi Thiên Xa, tổn thất không dưới 2 trăm triệu, tuyệt đối không đổi, biết là công trình như thế cũng sẽ lãng phí việc đầu tư mấy chục triệu.
Em nói xem, anh có làm ma làm quỷ gì thì vẫn bị người nhà họ Tào làm khó dễ. Tào Chính Đức của quân khu Đức Bình có thù oán với anh .
Không ngờ ông cậu em lại bày ra một đòn. Anh bất nhân thì tôi cũng chỉ có cách bất nghĩa thôi. Tào Quân Nghĩa dù gì cũng là bác của em, ông ta làm điều này làm gì chứ?
Chứa chấp, giết người không nói, nhưng lại ăn hối lộ, là con sâu của quốc gia, là loại bại hoại của quân giới.
Diệp Phàm nói lời chính nghĩa, Tống Trinh Dao nghẹn họng, không phản bác được gì.
- Em mặc kệ chuyện của các anh, các anh muốn tranh cái gì, muốn lấy cái gì để vì nước, vì dân, vì thành tích của các anh cũng được nhưng đừng kéo cả em vào .
- Anh xem, người họ Tào ép em, ông cụ cũng ép em, nếu em không làm sẽ ảnh hưởng đến hòa khí hai nhà Tào Tống.
Em sẽ phải chọn lựa ra sao đây? Một cô giá yếu ớt, kiếp này còn có thể tốt hơn được nữa không? Em hoàn toàn trở thành một quân cờ đáng thương trong trò đùa bỡn của các anh.
Trinh Dao buồn phiền, hắn ta cũng có chút áy náy.
- Ài…..
Diệp Phàm thở dài, rót hai chén rượu vang tới.
- Một chén này quá ít, cho em cả chai đi.
Tống Trinh Dao như điên, cướp lấy chai rượu ngửa đầu lên uống ừng ực, một chốc đã uống hết nửa chai.
Khuôn mặt đỏ bừng bừng, lắc lắc đứng không vững, Diệp Phàm không thể làm gì khác đành ôm lấy cô.