- Haizz…
Lô Tiên Dật thở dài, dáng vẻ có chút cô đơn liếc nhìn con cháu, nhắm mắt dưỡng thần không muốn nói thêm gì.
- Tôi hiểu ý mọi người.
Diệp Phàm ngồi trên long ỷ ở đại sảnh Sở Thiên các- Diệp phủ, thản nhiên đưa viên thuốc về tay Lô Vĩ, khoát tay nói:
- Thuốc này không cần trả lại, chúng ta là anh em, vừa nãy tôi có nhìn ra, ắt hẳn ba cậu muốn đề cao công lực?
- Vâng!
Lô Vĩ gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm, bộ dạng tương đối xấu hổ, nói:
- Xin lỗi đại ca, chuyện này, Lô gia chúng em, em…
Lô Vĩ xiết chặt tay kêu răng rắc.
- Vậy là được rồi, nói thật với cậu, thuốc này, là viên cuối cùng rồi. Chúng ta là anh em, cha của cậu tôi gọi là chú Lô, cứ coi như là cháu hiếu kính chú đi. Hơn nữa, chưa lần nào cậu đến Cổ Xuyên mà không mang một đống đồ đến cho cha mẹ tôi. Còn chuyện của tôi cậu không cần lo, dù sao vẫn còn trẻ, cơ hội vẫn có mà đúng không nào, haha.
Diệp Phàm vẻ mặt thản nhiên, cười nói.
Kỳ thực trong lòng vẫn khó tiêu tan, cảm thấy mất mát, không thể ngờ được đúng như những lời thân tình mà Tề Chấn Đào nói, lòng người khó đoán, vì lợi ích bản thân, rất khó mà nắm được tâm tư người khác.
- Cái này, em…
Lô Vĩ ngượng ngùng, chần chừ không dám lấy.
- Lấy đi, còn muốn gọi tôi là đại ca thì nghe lời tôi. Mà, tôi dặn cậu một chút, sau này chuyện của tôi không cần thiết phải để người trong nhà cậu cân nhắc nữa. Chuyện gì cũng giao dịch mà còn gọi là anh em à? Cậu nghe thấy chưa?
Sắc mặt Diệp Phàm trầm xuống.
- Em lấy vậy.
Lô Vĩ cầm viên thuốc, xoay người bước đi. Cái này, liên quan đến cha nên Lô Vĩ khó lòng từ bỏ, nghe Diệp Phàm nói đây là viên cuối rồi, cơ hội khó có.
- Lô gia chúng ta nợ cậu ấy một đại nhân tình, sau này sẽ tìm cơ hội báo đáp.
Lô Tiên Dật cầm thuốc thở dài,
- Bạch Vân, chuẩn bị đi, chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay rạng sáng… uống.
- Chuyện này, Lô gia chúng ta có chút không tốt, viên thuốc này, con uống hơi hổ thẹn.
Lô Bạch Vân thở dài, ngồi dậy.
Diệp Phàm vào phòng tắm, trên mặt cứ như sắp đổ mưa.
Mai tử nhẹ nhàng tắm cho hắn, nhìn chỗ cao ngất của Mai tử, Diệp Phàm đưa thay nhéo nhẹ lên trên đỉnh. Tay Mai tử vẫn không dừng lại, dựa vào bộ dạng của hắn, biết tâm tình hắn không tốt.
Đột nhiên, Do từ bồn tắm bật dậy, ôm lấy Mai tử lên giường, Mai tử không hề giãy dụa, hơi nhắm hai mắt, chuẩn bị đón nhận cơn bão tố dũng mãnh tiến vào. Vì, cô đã sớm chuẩn bị rồi.
Xoẹt một cái, áo ngủ của Mai tử bị Diệp Phàm thô lỗ cởi hết ném đầy nhà, Mai tử nhẹ nhàng, tư thế dịu dàng, mặt đỏ bừng giọng ngọt ngào nói:
- Anh, anh vào đi, em chuẩn bị xong rồi.
- Không!
Diệp Phàm đột nhiên tỉnh táo, hét to một tiếng rồi chạy ra ngoài, chạy một mạch đến rừng cây bên ngoài sân, đấm đá một hồi, lập tức, hoa bay cây gãy, gạch vỡ đất nứt. Trần Khiếu Thiên và Trần Quân đã sớm bị đánh thức, hai người yên lặng đứng xa nhìn không nói tiếng nào.
- Đại ca gặp phiền phức rồi.
Trần Quân nói thầm.
- Có phải có người xuống tay không, hừ, giết nó.
Trần Khiếu Thiên đột nhiên lạnh như băng hừ giọng nói.
- Chắc hẳn không phải chuyện giang hồ, hẳn là mấy chuyện phiền phức trong quan trường. Con có nghe cha vợ nói, gần đây đại ca đang tranh thủ vị trí ở khu kinh tế mới Hồng Liên. Chắc hẳn là chuyện này có sơ sót gì đó.
Trần Quân hơi có vẻ chần chừ, nói.
- Haizz…
Trần Khiếu Thiên thở dài, chuyện này thì ông chẳng có cách gì, không thể dựa vào nắm đấm để giải quyết.
- Con đi hỏi cha vợ đã.
Trần Quân nhấc chân đi rồi, cha vợ của Trần Quân là Bí thư thành ủy tỉnh thành Đoạn Hải Thiên.
Mai tử lẳng lặng nằm trên gường, chờ cho đến trời sáng mà chưa thấy Diệp Phàm về. Mặc xong quần áo ra sân, thấy Trần Khiếu Thiên đang thu dọn tàn cuộc.
- Tiên sinh lái xe đi rồi.
Trần Khiếu Thiên sắc mặt khó coi, đầu cũng không ngẩng lên tiếp tục thu nhặt tàn dư.
- Dạ.
Mai tử lên tiếng, im lặng ngồi xuống cùng lão Trần thu dọn tàn hoa bại liễu.
Trước nay ông Trần luôn coi Mai tử là thị nữ của Diệp Phàm, còn bản thân ông đối xử với Mai tử như con gái của mình. Trong lòng ông, Diệp Phàm ở vị trí chủ nhân, tư tưởng của ông vẫn là tư tưởng phong kiến triều Thanh.
- Cậu ấy muốn con rồi à?
Trần Khiếu Thiên không quay đầu lại, hỏi.
- Vẫn chưa, vốn đêm qua đột nhiên anh ấy muốn, nhưng, lại lập tức chạy ra.
Mai tử đỏ mặt, nhẹ giọng nói.
- Haizz, cô bé ngốc… con phải nghĩ cho kỹ, cậu ấy không thể cho con chút danh phận nào đâu. Ở xã hội cũ, thì gọi là tiểu thiếp, chứ ở xã hội mới, gọi là tình nhân. Một chút danh phận cũng chẳng có. Cậu ấy là cán bộ, còn phải chú ý ảnh hưởng.
Trần Khiếu Thiên thở dài nhìn về phía triền núi dưới cửa lớn.
- Con hiểu mà, con chỉ muốn đánh đàn cho anh ấy, chỉ cần anh ấy vui là được.
Mai tử gật đầu, nhìn Trần Khiếu Thiên, nói thêm:
- Con còn sợ anh ấy không cần con.
- Không đâu, khi nào nghĩ lại cậu ấy sẽ cần, chỉ là, chuyện này không gấp được.
Trần Khiếu Thiên nhìn thì quê mùa, nhưng kỳ thực là khôn khéo ngầm.
- Dạ…
Mai tử gật đầu, không hề hé răng, yên lặng thu dọn.
Ba ngày sau, Tề Chấn Đào gọi điện đến, giọng nói hơi chán nản, nói:
- Bí thư Đoạn cố gắng tranh thủ, Chủ nhiệm Thiết cũng đưa ra nhiều ví dụ làm dẫn chứng, tôi cũng nói rất nhiều. Haizz…
- Cháu biết mà chú Tề, cảm ơn mọi người. Cháu biết trong chuyện này, thái độ Bí thư Quách có chút không rõ ràng, thậm chí là mơ hồ.
Hôm đó cháu có đi tìm Quách Thu Thiên cháu gái ông ấy, cô ấy nói là có nói tới cháu rồi, nhưng Bí thư Quách không tỏ thái độ gì, cháu biết, kinh nghiệm của cháu quá ít, Bí thư Quách có lẽ đã chọn được người khác vừa ý hơn.
Nhưng, cháu không muốn ở Đức Bình nữa, , thị xã La Châu cháu càng không đi, cứ ở đây khó xử hai đầu, mệt mỏi ứng phó, chi bằng rời đi.
Chú Tề xem ở tỉnh có sở cục nào thiếu người
không. Còn nữa, vị trí đó cho ai rồi? Cháu chỉ tò mò, không có ý gì khác.
Diệp Phàm cố nén mất mát trong lòng, vốn sau khi gặp Quách Thu Thiên đã biết ắt hẳn là không có đất diễn rồi.
Chỉ có Đoạn, Thiết, Tề ba người chỉ sợ không đủ sức. Nhưng trong lòng vẫn tồn tại ta ảo tưởng về may mắn. Giờ, Tề Chấn Đào gọi đến, đã hoàn toàn đập nát ảo tưởng trong lòng.
- Cái đó, để tôi xem, kiếm cho cậu một vị trí trưởng phòng không khó. Còn Phó giám đốc sở, tôi thử xem xem, chắc hy vọng không lớn, vì cậu chưa từng làm Bí thư huyện ủy, nên khó nói lắm. Hơn nữa chuyện Hội nghị thường vụ lần này, người ta nhìn kỹ lắm. Mà, cậu cứ nói trước cậu muốn đi bộ phận nào?
Tề Chấn Đào hơi ngượng ngùng.
- Cháu nghe theo sắp đặt của chú Tề là được rồi.
Diệp Phàm không muốn nói nhiều, gác máy hồi lâu vẫn khó đi vào giấc ngủ.
- Quốc lộ Thiên Tường, biến mẹ nó đi, nguyên Chủ tịch thị trấn trăm triệu, biến mẹ nó đi, thành tích lớn dùng được cái rắm gì, không bằng người ta nhà quyền quý đánh rắm một câu, ông đây không bằng mạng chó nữa.
Diệp Phàm đá một đá, tủ đầu giường đụng vào tường lập tức thành một đống củi nát.
Mai tử bước vào, môi run rẩy, không nói được gì, trong hai hốc mắt, toàn là nước mắt, cô yên lặng thu dọn. Sau khi thu dọn xong quay người định đi, Diệp Phàm đột nhiên nói:
- Em ở đây tắm đi, mệt đổ mồ hôi rồi kìa.
- Dạ.
Mai tử lên tiếng, tim bắt đầu đập thình thịch, chạy vào phòng tắm Diệp Phàm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, nửa giờ sau bước ra, cô không dám nhìn Diệp Phàm, đi thẳng ra cửa.
- Tối nay ở đây với anh được không Mai tử?
Diệp Phàm nói, điếu xì gà trên tay bị hung hăng dập tắt trong gạt tàn.
- Dạ.
Mai tử nhẹ giọng đáp, giọng hơi run lên, bước chân có chút phù phiếm, cô chậm rãi bước đến bên giường.
Một bàn tay to lớn đưa ra kéo xuống, cô ngã lên giường.
Sáng hôm sau, Mai tử tỉnh dậy, phát hiện Diệp Phàm sớm đã đi rồi.
“Haizz… anh cứ như vậy ôm em ngủ suốt đêm, chẳng lẽ em thật sự là khúc gỗ à, ngay cả áo ngủ của em cũng chưa cởi. Chẳng lẽ anh không chút động lòng, em rõ ràng thấy chỗ đó của anh có phản ứng. Đâm vào em khó chịu, nhưng anh lại chẳng chịu phá cửa vào. Em biết anh không muốn làm tổn thương em, nhưng em không để ý, em nguyện để anh làm tổn thương em…” Mai tử thở dài, nằm trên giường cay đắng.
- Diệp Phàm, cậu đi thật à?
Trang Thế Thành mặt không chút thay đổi, thản nhiên liếc nhìn Diệp Phàm.
- Tôi muốn đổi chỗ, Đức Bình cứ ở mãi cũng phiền.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Trang Thế Thành, cười nói:
- Xin lỗi Bí thư trang, cảm ơn ngài đã đặc biệt chiếu cố quan tâm tới tôi.
- Haizz, sau khi đến tỉnh có muốn quay lại thì có thể về bất cứ lúc nào. Có lẽ vài năm nữa tôi cũng đến tỉnh, chúng ta có thể lại là cộng sự, haha…
Trang Thế Thành mỉm cười, thở dài, cũng chẳng muốn nói nữa, hai người im lặng cạn chén.
- Chuyện này, kỳ thực cậu nên sớm đi Bắc Kinh một chuyến, nói với cô ấy, có lẽ sẽ có cách.
Trang Thế Thành nói.
- Haha…
Diệp Phàm cười khổ hai tiếng, biết “cô ấy” mà Trang Thế Thành nói là ám chỉ Phượng Khuynh Thành, hắn không muốn nhắc đến Phượng gia Bắc Kinh.
- Có phải cậu với Khuynh Thành giận dỗi rồi không?
Trang Thế Thành quan tâm.
- Chuyện của tôi với cô ấy phức tạp lắm, Bí thư Trang, tôi đi rồi, sau này đến tỉnh thành cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm cuối cùng kính Trang Thế Thành một ly, nhẹ nhàng đặt chén, bước ra ngoài.
“Mẹ nó cái đạo lý gì thế này, tuổi tác tuổi tác, kinh nghiệm kinh nghiệm, kinh nghiệm quan trọng hơn năng lực à? Chẳng lẽ xuất thân thấp hèn thì phải nhường cho cao quý lăn lộn! Cái thứ gì thế này! Khu kinh tế mới Hồng Liên, các người bỏ lỡ một nhân tài rồi, một người có thể khiến khu kinh tế mới Hồng Liên, kiêu hùng bay lên. Mắt Trang Thế Thành tôi nhìn thấy rõ vậy, còn các đầu sỏ Tỉnh ủy thì sao chứ? Các người cũng có lúc mắt chó thấy người thấp. Các người cũng có lúc mù mắt, chó má, chơi trò gì vậy, La Châu, tiếc cho một tướng tài…” Trang Thế Thành đột nhiên như phát điên lên.
Gạt một cái, chén dĩa trên bàn bị quét xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng. Hơn nữa, những lời thô tục liên tục phát ra từng tràng. Trang Thế Thành, một đại quan quản lý sáu triệu dân, giờ phút này, đã biến thành một đồ tể.
Lô Trần Thiên không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vai Diệp Phàm, nói một câu:
- Có phải Lô Trần Thiên tôi không nên đến Đức Bình?