Bên trong, cười vang.
Lúc lâu sau, ba cô gái trầm lặng lại, yên lặng ngồi ăn cơm, không nói gì nữa, ai cũng đều nghĩ đến nỗi lòng riêng.
- Anh em, cậu đi thật à?
Tối, Diệp Phàm cùng uống rượu với Hạ Hải Vĩ .
- Chắc là đi, cũng chẳng biết đi đâu, thực sự mơ hồ, cũng chẳng ai gợi ý gì cả, buồn thật.
Diệp Phàm thở dài.
- Đầu năm nay lạ thật, thực sự là làm chuyện tốt không lưu danh.
Hạ Hải Vĩ biết Diệp Phàm không lừa y, cười nói:
- Có phải Bí thư Tề không?
- Không phải ông ấy đâu, tối qua ông ấy còn hỏi em, nói là sở giao thông với sở tài chính em thích chỗ nào, em nói không đi sở tài chính, lão già Ngọc Sử Giới ở đó, em đi không phải tự nộp mình à. Chắc là ông ất đang đánh tiếng bên sở Giao thông rồi.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn Hạ Hải Vĩ , nói thêm:
- Em vừa nói với chú Tề chuyện này còn bị ông ấy mắng, nói là em hai lòng, làm ông ấy tốn sức để kiếm vị trí tốt. Sau này em giải thích nửa ngày, cuối cùng mới bỏ qua cho em đó.
- Hahaha, đáng đời, ông em làm chuyện gì chứ, ngay cả mình cũng lọt vào sương mù, không phải cô nàng Phượng đứng sau giúp đỡ cậu chứ?
Hạ Hải Vĩ cười nói, vẻ mặt vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Cô ấy, gần đây hận chết em, lần trước chân em bị cô ấy giẫm sưng cả lên, cô nàng này, hung dữ lấm, đúng là cọp cái.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
Đang nói thì không ngờ nhận được điện thoại, là Túc Nhất Tiêu, nói là y được điều đến thị xã Ngư Đồng thành phố Việt Đông công tác, bảo Diệp Phàm sau này rảnh thì đến chơi.
- Anh Túc, không phải anh nói đi Thủy Châu à, sao lại chạy xa vậy? Sau này có muốn gặp mặt cũng khó.
Diệp Phàm có chút cảm xúc.
- Haizz, ông em không phải không biết tình hình của tôi, chuyện ở Đức Bình đã truyền đến Thủy Châu, xa một chút cũng tốt, hai năm sau quay lại, hơn nữa, bên Ngư Đông cậu tôi có một người bạn cấp bậc không thấp, có người bao che làm việc dễ hơn.
Túc Nhất Tiêu nói thực tình hình.
- Vậy chúc mừng.
Diệp Phàm cười, hai người nói vài câu, Túc Nhất Tiêu đột nhiên nói:
- Nghe nói cậu muốn xuất ngoại à?
- Xuất ngoại, là ý gì?
Diệp Phàm thực sự giống như hòa thượng bị đánh hai gậy, ngơ ngác chẳng hiểu gì.
- Không phải Cục cán bộ 2 Ban Tổ chức Trung ương xuống khảo hạch cậu sao? Nghe nói họ khảo hạch nhân viên công tác trú tại nước ngoài. Thời gian trước không phải cậu cũng nghỉ phép đi nước ngoài à, ông em, cứ rải đường qua nước ngoài lăn lộn vài năm trở về lập tức là một quan lớn cấp Phó giám đốc sở, hahaha.
Túc Nhất Tiêu nói, trong tiếng cười có chút chua chát, cũng chẳng biết là nghe tin đồn từ đâu, lẽ nào từ chỗ Trưởng ban thư ký Kiều truyền đến.
- Em nói này anh Túc, không có chuyện đó, không thể nào.
Mặt Diệp Phàm suýt chút nữa đổ mồ hôi, Cái này chỉnh đến Bộ hay ủy ban trung ương còn được, đồng chí lão Túc này phút chốc chỉnh đến nước ngoài, cứ mỗi người chỉnh đi một chút, e là phải đi nhậm chức ngoài hành tinh mất, hai người dông dài một chút mới cúp máy.
- Lão ạ, anh xem, đây là chuyện gì? Một người từ Ban Tổ chức Trung ương đến, ông đây bị người ta làm thành trăm câu chuyện cười. Lúc thì các bộ ban trung ương, lúc thì ở tỉnh ngoài, lúc lại nói ra nước ngoài, đoán già đoán non, còn nhiệt tình hơn cả em, xuống thêm lần nữa, có phải là sắp cho em đi sao hỏa làm Trưởng ban không?
Diệp Phàm chắp hai tay, không ngừng cười khổ.
- Cái này bình thường thôi, người nước ta thích ăn xong nói chuyện phiếm, dù sao cũng chẳng có chuyện gì làm mà, cậu em lập tức đã trở thành đề tài nóng hổi của mọi người rồi, đáng mừng quá!
Hạ Hải Vĩ cười không ngớt.
Hai ngày sau đều có bạn tốt gọi điện đến, hình như toàn bộ cán bộ cũ ở Ma Xuyên cũng lên Đức Bình điên cuồng chúc rượu. Diệp Phàm ứng đối mệt cả người.
Đến tối ngày thứ ba, nhận được điện thoại của Kiều Viên Viên, cười nói:
- Thế nào, sống dễ chịu chứ?
- Dễ chịu, em thử xem, anh sắp mệt chết rồi đây này, chuyện này là do em làm à?
Diệp Phàm tức giận, hừ giọng nói.
- Giận à?
Kiều Viên Viên cười nói.
- Vậy là em ngầm thừa nhận đúng không? Cũng chẳng nói trước với anh một câu, bị động quá.
Diệp Phàm hơi bất mãn, nhưng trong lòng cũng khá thoải mái, đại lão gia, có thể được một cô nàng xinh đẹp như Kiều Viên Viên nhớ đến, hơn nữa còn âm thầm giúp đỡ, không vui mới là lạ. Đặc biể là đám đàn ông, thói hư vinh khá lớn.
- Cái này không phải chủ ý của em.
Kiều Viên Viên vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Không phải chủ ý của em, vậy của ba em à? Cái này, hình như không thể, Bộ trưởng Kiều, hình như anh đây không giao tiếp nổi.
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Là Lý tướng quân gọi em đến, kể chuyện của anh, sau đó em lờ mờ nói cha cha nghe một chút, cha nghe nói đó là ý của Lý tướng quân, chẳng nói gì, sau đó thì làm. Hơn nữa, làm rất gấp, hôm Mã Thanh xuống, em mới gọi điện thoại nói với ông ấy thôi.
Kiều Viên Viên vội giải thích.
- Lý Khiếu Phong đúng không? Ông lão này nhiều chuyện thật, về hưu rồi còn chõ mõm vào?
Diệp Phàm miệng trách, nhưng trong lòng tương đối hưởng thụ, lòng nghĩ có phải là ở Thái Lan giúp ông ấy thắng được mấy triệu, ông lão này đã vui vẻ thưởng chức vị cho mình.
- Người ta giúp anh anh còn trách? Đúng là chẳng biết lòng người tốt.
Kiều Viên Viên bất mãn nói.
- Không trách, mà em nói đi, lão Lý nhét anh vào chỗ nào vậy? Có phải các bộ và ủy ban trung ương, chẳng hạn như Bộ tài chín gì đó hình như cũng chẳng tệ, sau này mỗi tối có thể về ôm Viên Viên của anh ngủ rồi, có một cái giường thật êm nữa thì tốt.
Diệp Phàm cười haha, bên kia truyền đến tiếng trách mắng của Kiều Viên Viên:
- Bản cô nương không phải cô em giường ấm. Muốn thì đi tìm em gái Phượng gia của anh đi.
- Có thật là đi Bắc Kinh không?
Diệp Phàm đoán.
- Đáng tiếc là không phải, anh nghe xong đừng hối hận, hình như là đi thành phố Ngư Đồng Việt Đông.
Kiều Viên Viên cười nói, vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Thành phố Ngư Đồng, sao lại cùng anh Túc lẳng lơ kia làm chung một chỗ, đây đúng là đi sung quân mà, làm xa như vậy, không quen cuộc sống, ông lão Lý đang nghĩ gì vậy?
Diệp Phàm có chút tức giận, kêu lên.
- Anh còn trách ông ấy, thành phố Ngư Đồng tốt hơn Đức Bình các anh
nhiều, tỉnh Việt Đông người ta cũng tương đối nổi tiếng. Về mặt kinh tế, nghe nói chẳng kém tỉnh thành Thủy Châu các anh bao nhiêu. Lúc trước cha em còn có chút khó xử. Nhưng nể mặt tướng quân Lý, cuối cùng cha em mới đồng ý.
Kiều Viên Viên hừ giọng nói, cảm giác lòng tốt bị cọi thường.
- Thế, Viên Viên, anh qua đó làm chức gì, cấp bậc gì, chắc là thăng lên một bậc chứ?
Diệp Phàm hỏi thăm, cái này, có liên quan đến vấn đề thăng quan, nên tương đối kích động. Làm quan toàn giỏi cái miệng.
- Không nói cho anh đâu.
Kiều Viên Viên nắm rất chặt, cuối cùng, Diệp Phàm phải liên mồn nói xin lỗi đại tiểu thư Kiều mới vui vẻ hừ giọng nói:
- Anh tiến một bước lớn rồi, Bí thư đảng ủy Pháp ủy thành ủy kiêm Cục trưởng Công an Thành phố Ngư Đồng.
- Sao mà lập tức đi làm bên chính pháp vậy, trước nay anh chưa từng làm công an, phiền phức thật.
Diệp Phàm lắc đầu, hừ giọng.
- Được lợi rồi còn bày đặt, hứ.
Kiều Viên Viên gác máy.
Nghĩ lại một chút, Diệp Phàm thấy cũng nên gọi điện cảm ơn Lý tướng quân một tiếng.
- Lý tướng quân, chuyện lần này cảm ơn ngài.
Diệp Phàm nói, giọng điệu tôn kính.
- Không cần cảm ơn, tôi còn phải cảm ơn anh, không những kiếm tiền cho tôi, mà gần đây tình hình sức khỏe Lý Long tương đối tốt, chắc thêm một thời gian điều chỉnh nữa thì có hy vọng đột phá.
Tuy nói con trai tôi cả đời này hẳn sẽ chẳng có nhiều thành tựu về Quốc thuật, ngũ đẳng là đỉnh điểm của nó rồi.
Nhưng, có sức khỏe tốt, đối với công việc mà nói cũng có lợi.
Lý Khiếu Phong tương đương khách khí, Diệp Phàm cảm ơn ông, lại thành ông ấy cảm ơn Diệp Phàm.
- Tôi vẫn phải cảm ơn ngài, nói thật, địa vị cao như vậy tôi nhất thời phản ứng không kịp. Sợ lên cao quá ngã càng thảm hại hơn.
Trong lòng Diệp Phàm có chút không yên.
- Vị trí đó còn cao sao, so với thân phận phó soái tổ đặc nhiệm 8 của anh, còn kém lắm, không phải chỉ là một Phó giám đốc sở thường vụ sao?
Lời nói của Lý Khiếu Phong khiến cho Diệp Phàm tương đối xấu hổ.
Một Phó giám đốc sở thường vụ trong mắt ông ta chắc chẳng khác nào một quan thôn, người ta là thượng tướng, trước khi về hưu, thân phận bên ngoài của Lý tướng quân là Thứ trưởng bộ Quốc phòng kiêm uỷ viên quân ủy, đường đường là quan lớn cấp phó quốc, thuộc nhóm người đứng đầu Trung Quốc, cái này, đương nhiên là không sao được.
- Với tôi là cao lắm rồi, haha.
Diệp Phàm cười nói.
- Nhưng, bảo cậu đi thành phố Ngư Đồng tỉnh Việt Đông cũng có chút nguyên nhân.
Lý Khiếu Phong đột nhiên nói.
- Nguyên nhân?
Diệp Phàm lặp lại, chờ Lý tướng quân giải thích. Tự nhủ Bí thư đảng ủy chính pháp này, quả là cũng chẳng dễ làm.
- Thảm án Ngư Đồng cậu có nghe nói chưa?
Giọng Lý tướng quân khàn khàn.
- Có nghe nói, báo chí TV đều đưa tinh, hình như xảy ra nửa năm rồi, có mười mấy người chết.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, chuyện này trì hoãn mạnh, thành phố Ngư Đồng không đủ lực, đã nửa năm rồi, chưa tìm được chút manh mối. Lúc ấy, đại án này kinh động đến Bộ công an, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố. . Cục trưởng Công an Trịnh Hòa Minh vì không đủ sức điều tra vụ án, bị lột mũ quan, giờ đã lùi về tuyến hai. Trọng trách trên vai cậu không nhẹ.
Lý Khiếu Phong chỉ rõ.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, nói:
- Tôi sẽ cố gắng.
- Chắc tướng quân Trân còn dặn dò cậu thêm, nhưng, có lẽ vẫn còn vận may giáng xuống.
Lý Khiếu Phong cười nói.
- Vận may, có phải phát tiền thưởng, lần này đi Thái Lan, tôi cũng có bỏ ra chút sức cho Tổ đặc nhiệm A đúng không?
Diệp Phàm cười gượng hai tiếng, có lợi dĩ nhiên hắn sẽ không cự tuyệt.
- Tiền của cậu chưa đủ nhiều sao, nghe nói cậu cũng có mấy chục triệu, lại còn hai chỗ bất động sản, giá trị ba bốn chục triệu. Hơn nữa, lần cược quyền trước, chúng tôi chỉ lấy số nhỏ, cậu kiếm được không ít đâu.
Lý Khiếu Phong tức giận, hừ giọng nói.
- Không nhiều lắm, chỉ hai triệu đô la Mỹ thôi.
Diệp Phàm thành thật nói.
- Còn không nhiều à, mới hai triệu, còn đô la Mỹ. Cả đời tôi cũng chưa kiếm được số tiền lớn như vậy.
Lý Khiếu Phong trêu chọc nói, trầm mặc chốc lát, nói:
- Được rồi, Ngư Đồng là quê tôi, dù nói bậc cha chú đều đi cả rồi, nhưng vẫn là quê tôi.
Cậu đừng lo quá, cũng không uổng lần này tôi bán cái mặt già này. Muốn hỏi tiền thưởng, cậu tự đi hỏi Tiểu Trấn Tử là được, cái đó, cũng là cái cậu nên có.
Tôi biết cậu vì chuyện quốc gia mà bỏ không ít tiền túi, sau này không cần làm chuyện như vậy, quốc gia có tài chính giàu mạnh ủng hộ, cậu có lấy đi vài triệu người ta cũng chẳng để ý. Tiền nên lấy về cứ lấy. Cậu giúp quốc gia làm việc, đó là nên như vậy.