- Ông em thật khí phách, cái này, có lẽ đây là lý do cậu ngồi vào vị trí ủy viên thường vụ thành phố, còn tôi vẫn chỉ là một phó chủ tịch thành phố xếp hạng bét thôi. Túc Nhất Tiêu thở dài, trầm mặc một lúc lại cười:
- Ra ngoài một chút cho thoải mái không? Tôi muốn giới thiệu với cậu vài người bạn.
Chúng ta đều tới từ Nam Phúc, sau này anh em chúng ta cũng phải sát cánh bên nhau, so với bọn họ anh em chúng ta vẫn thân thiết hơn, Hơn nữa, kết giao thêm vài người cũng có lợi cho việc phá án của cậu đó.
- Được, đang muốn tìm anh thì anh lại gọi điện thoại trước, uống mấy cốc cũng hay.
Diệp Phàm cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành, tới Ngư Đồng này là chẳng quen một ai, nửa năm trôi qua trong nháy mắt, phải nắm cho thật chặt. Hiện nay ở Ngư Đồng,Túc Nhất Tiêu chính là một người có thể giúp đỡ mình tương đối nhiều, Diệp Phàm cũng có dự tính.
Thiên Nhai Các ở Ngư Đồng là nơi khá nổi tiếng.
Trong phòng có năm người đang ngồi, hai nam ba nữ
Túc Nhất Tiêu đích thân tới cửa đón Diệp Phàm, tới phòng riêng. bên trong có mấy người đứng lên chào:
- Không ngờ khách chủ tịch Túc mời đến đúng là khách quý, bí thư Diệp, xin chào.
Sau màn giới thiệu, , người đàn ông trung niên để chút râu hai mắt sáng trong hai người đàn ông đó tên Trịnh Nhất Sinh, cục trưởng cục xây dựng thành phố.
Người mặt béo tròn là Phó cục trưởng thường trực cục quản lý đất đai thành phố Phan Tiểu Xuân.
Ba người phụ nữ, trong đó một người tóc búi cao, còn che mất hai người thanh mảnh, khuôn mặt thanh lịch là Cục trưởng cục Tài chính thành phố An Lôi.
Cô gái này có chút kiêu ngạo, ban nãy người khác đều đứng lên, chỉ có cô ta, hình như có vẻ không nhiệt tình lắm, chỉ hơi nhấc mông lên một chút coi như chào hỏi, Diệp Phàm dĩ nhiên là để tâm đến chuyện này.
Còn hai cô nữ kia khuôn mặt hơi giống nhau, lúc đầu nhìn tưởng hai chị em, nhìn kỹ mới thấy một người hơi già chắc là hai mẹ con, dung mạo đều rất đẹp. Mắt sáng, lông mày lá liễu, mặt trái xoan. eo nhỏ, trông rất cuốn hút, da mặt sáng bóng, mơ hồ tràn ra một tia ngọc chất rực rỡ.
Đặc biệt là cô gái đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên, chắc không đến 20 tuổi tóc cũng búi cao, tóc không phải đen tuyền mà trong màu đen có ánh sắc vàngtrông như cô công chúa nhỏ, Diệp Phàm nhìn thấy cô trong đầu đã xuất hiện hình tượng công chúa Thiến Thiến.
Hai mẹ con một người tên Mai Hồng, một người tên Đổng Oanh Oanh. nghe Túc Nhất Tiêu giới thiệu Mai Hồng hiện là chủ tịch tập đoàn Hoàng Triều ở thành phố, Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, một người phụ nữ giữ chức vụ to như vậy thì chồng cô ta làm gì?Không phải là một người đàn ông đáng thương ở nhà nội trợ giặt giũ nấu cơm đấy chứ?
Sau vài li rượu hai bên dần dần thân thiết hơn.
Diệp Phàm phát hiện Mai Hồng rất chủ động mời rượu nhưng Đổng Oanh Oanh thì rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng do mẹ Mai Hồng ép mới phải mời rượu, miệng bĩu ra không hài lòng, hình như có gì không vui.
Hơn nữa sau khi mời Diệp Phàm một ly còn liếc Diệp Phàm một cái. Làm Diệp Phàm trong lòng thầm buồn bực, suy nghĩ chẳng biết tướng mạo mình có gì khiến cho cô nàng này không thích đến như vậy.
- Bí thư Diệp, nghe nói sở công an tỉnh gần đây phái một tổ điều tra đặc biệt xuống , chuyên điều tra thảm án 88.
Cục trưởng cục xây dựng Trịnh Nhất Sinh cười nói.
- Tổ điều tra? Làm gì có chuyện đó.
Diệp Phàm thản nhiên nói, còn lắc đầu.
- Ha ha, đây là bí mật của cục công an chúng tôi không hỏi nữa.
Trịnh Nhất Sinh cười nói.
- Có bí mật gì đâu, không có là không có thôi.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết, Trịnh Nhất Sinh trên mặt lộ chút nghi hoặc.
- Phái tổ điều tra cũng bình thường, thảm án 88 đến bây giờ vẫn chưa có manh mối, làm cả thành phố Ngư Đồng hoảng sợ, sau 11 giờ tối ra khỏi quán rượu đều hơi lo lắng, Ngư Đồng trước kia yên tĩnh biết mấy, an toàn biết mấy, còn ngày nay, từ bao giờ đã thành ra thế này?
. Cục trưởng cục tài chính An Lôi trách móc nhìn Diệp Phàm một cái, lại cười nói:
- Bí thư Diệp, tôi đây không phải đang trách cục công an, tôi chỉ hi vọng Ngư Đồng có thể trở về thời yên ổn như ngày xưa. mọi người đều sống rất tốt đẹp.
- Cục trưởng An, bí thư Diệp tới rồi còn sợ Ngư Đồng không thể trở về thời an toàn trước kia sao. Nên biết rằng bí thư Diệp đã quyết tâm thì sẽ thành công, hôm nay đã nói ra rồi trong nửa năm sẽ phá được án Ngư Đồng. Nhân dân nghe xong trong lòng đều rất vui vẻ.
Trịnh Nhất Sinh khen tặng.
Diệp Phàm biết những lời này vừa khích lệ vừa châm biếm, trên mặt không hề thay đổi thản nhiên cười nói:
- Bên trên lãnh đạo ép bên dưới nhân dân mắng, thực sự là một loại áp lực, lãnh đạo bên thành ủy thành phố cũng nhìn chằm chằm vào, không làm ra chuyện cũng không biết giấu mặt vào đâu. Nhưng vụ này rất phức tạp tôi là người mới tới, các vị ở Ngư Đồng đã lâu có thể nói một chút về thảm án Ngư Đồng không?
- Việc này chúng tôi đều chỉ suy đoán, có người nói là có liên quan tới mỏ Dương Điền, có người nói là có liên quan tới khu du lịch Cửu Tử Câu, còn có người nói là khai thác bất động sản gì đó, dù sao cũng chỉ là giả thuyết không có tin nào chính xác cả.
An Lôi lại cười.
- Đều là bậy bạ,
Trịnh Nhất Sinh đột nhiên nói.
- Sao vậycục trưởng Trịnh.
Diệp Phàm cười hỏi.
- Thư ký Diệp, mỏ Dương Điền, khu du lịch Cửu Tử Câu đều là những công trình trọng điểm của thành phố chúng ta, gần đây làm ăn tương đối tốt, lợi nhuận kinh tế cực cao có một số người ghen tỵ, nhân cơ hội thảm án 88 muốn bịa đặt sinh chuyện thôi ấy mà, ha ha.
Trịnh Nhất Sinh bình tĩnh cười nói.
- Haizz, thế gian này loại người nào cũng có. Có người không làm chỉ nói, có người lẳng lặng làm lại không được mọi người ghi nhận, Anh kiếm được tiền người khác ghen tỵ, họ đâu biết phải khổ sở thế nào.
Người đẹp Mai Hồng đột nhiên phát biểu, thở dài.
- Những người này
đều đáng chết.
Đổng Oanh Oanh đột nhiên nói ra một câu tương đối cực đoan làm mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô.
- Oanh Oanh không được nói bậy, tại sao lại nói giết người, loại người này trong xã hội nhiều lắm, có thể giết hết được không?
Mai Hồng trách móc con gái nhìn, Diệp Phàm một cái cười:
- Để bí thư Diệp chê cười rồi, con bé nó không hiểu chuyện.
- Tại sao không đáng giết, trong tập đoàn bố tôi những người như vậy là …
Đổng Oanh Oanh vừa nói tới đây Mai Hồng đã ngắt đoạn nói:
- Oanh Oanh, nhà chúng ta chẳng có chuyện gì, đừng ở đây nói chuyện linh tinh làm bí thư Diệp chê cười.
- Mẹ…
Đổng Oanh Oanh kêu lên một tiếng, bỉu môi nhưng không nói tiếp, tuy nhiên, Diệp Phàm đã âm thầm ghi nhớ trong đầu rồi.
Có lẽ tập đoàn Hoàng Triều thành phố có vấn đề gì đó, Đổng Oanh Oanh không phục muốn nói nhưng mẹ không cho nói, trong chuyện này lẽ nào có gì đó không thể cho ai biết, hay là Mai Hồng cố ý tiết lộ tin này, tất cả đều có khả năng…
- Không biết tập đoàn của Chủ tịch Mai làm gì mà phát tài vậy, haha…
Diệp Phàm cười nói.
- Tập đoàn của Chủ tịch Mai tương đối lớn, kinh doanh khoáng sản, ô tô nhưng tôi nghe nói tập đoàn của Chủ tịch Mai chủ yếu kinh doanh bất động sản.
Túc Nhất Tiêu nói.
Diệp Phàm phát hiện khi Túc Nhất Tiêu nói ánh mắt của Mai Hồng đảo liên tục. Cô lại cười nói:
- Đúng nhưng gần đây bất động sản cũng không thuận lợi. Đặc biệt là sau vụ án 88, người dân cả thành phố đều hoang mang, Ngư Đồng đã trở thành khu đất xui xẻo, nếu loại bỏ nhân tố trị an thì môi trường Ngư Đồng cũng không tệ, chỉ là, gần đây căn bản không có người đến mua nhà. Người bên ngoài nói Ngư Đồng trị an kém như vậy ai dám đến mua nhà?
Trong lời nói của Mai Hồng có chút bóng gió, Diệp Phàm sao có thể không nghe ra, cười nói:
- Đúng rồi, mạng còn không bảo đảm ai dám yên tâm ở chứ? Điều này là cục công an chúng tôi làm chưa tốt. Nhưng cô cũng đừng vội, tôi tin không lâu sau tình hình này sẽ thay đổi.
- Đương nhiên, bí thư Diệp là ai chứ, khi là chủ tịch thị trấn thì là chủ tịch thị trấn trăm triệu, khi là phó chủ tịch huyện có thể lãnh đạo nửa huyện, khi là chủ tịch huyện có thể có công trình lớn bốn trăm triệu, các anh có thể không biết, bí thư Diệp đã từng được phó thủ tướng Yến Vân đích thân tiếp đón, trong các cán bộ chúng ta đây là một vinh dự lớn.
Túc Nhất Tiêu nhân cơ hội tạo thanh thế cho Diệp Phàm.
- Phó thủ tướng Yến?
Mai Hồng thốt ra một câu, làm cho mọi người ngạc nhiên, xem ra danh tiếng của phó thủ tướng Yến tướng tương đối lớn. Điều này đối với viên quan bình thường mà nói, không dám mong tới.
Diệp Phàm chỉ cười đáp lại mọi người, phó thủ tướng Yến thì tính gì, ngay cả Triệu Bảo Cương và ông lão họ Phượng lợi hại hơn mà tôi đâycũng gặp qua.
- Cục trưởng An, kinh tế của thành phố chúng ta nghe nói xếp thứ tư toàn tỉnh, tình hình tài chính cũng không tồi nhỉ.
Diệp Phàm thâm ý sâu sắc, nói.
- Cái này, nói thế nào nhỉ? Chỉ có thể nói là tốt hơn so với những chỗ nghèo, so với những nơi giàu thì còn kém nhiều.
Lấy thành phố của chúng ta mà so với thành phố Việt Châu thì thu nhập của họ gấp mấy lần chúng ta. Tài chính trong túi cúng ta cũng có dược một chút, nhưng cũng không phải là quá dư dả..
Đặc biệt là thảm án 88 năm ngoái, vì không tìm được hung thủ, cuối cùng để bình ổn cơn giận của dân chúng, tài chính của thành phố vì thế mà phải tiêu phí mất mấy triệu, tên phạm tội đáng chết này.
Nếu cục Công an thành phố có thể sớm ngày phá án, tìm được thủ phạm, có lẽ người ta đã có tiền bồi thường chứ không phải do Cục tài chính của thành phố chúng ta tự bỏ tiền túi, thật đáng tiếc là hình như chuyện này có vẻ khó giải quyết quá!
An Lôi hơi có vẻ bất mãn nói. Hơn nữa, trong lời nói mơ hồ trách Cục công an chẳng có năng lực.
- Điều đó cũng bình thường, thành phố Việt Châu là thành phố cấp tỉnh, Ngư Đồng đương nhiên không thể so sánh được rồi, hơn nữa người ta là đất của tỉnh, các lãnh đạo tỉnh ủy ngó chằm chằm vào, gần quan thì phải được ban lộc có đúng không nào?
Túc Nhất Tiêu cười, vì anh cũng nhìn ra người phụ nữ An Lôi này cũng có chút bóng dáng.
- Tôi thấy có chút buồn bực thôi, nếu tình hình tài chính không tệ, theo lý thuyết để nhân dân yên ổn lâu dài, sẽ phải đầu tư nhiều tiền hơn vào ngành công an mới đúng. Nhưng chiều nay tôi tới cục công an thành phố thì lại có chút thất vọng về sự ủng hộ của Ngư Đồng đối với ngành công an.
Diệp Phàm nói thẳng dù sao việc này hai ngày cũng phải làm rõ.