Quan Thuật

Đe Dọa Cảnh Sát


trước sau

- Lúc đó là xây dựng được một tầng lầu rồi, nhưng khi ấy ngay cả xi măng cũng không có, chỉ là bãi đất trống cắm lên mấy khung sắt. Sau đó bí thư Trịnh nói là mấy khung sắt để đó trông giống như vườn Viên Minh bị người ta đốt, nhìn vào rất chướng mắt. Cho nên đã gọi người đến nhổ toàn bộ, mấy cái cột xi măng cốt thép lớn giống như thùng dầu thô, cũng chẳng dễ nhổ, lúc đó cũng mất không ít tiền chuyển đi,đây là đạo lý gì chứ, xây rồi nhổ nhổ rồi chẳng them xây..

An Vệ Dân có chút tức giận nói.

- Cục không đến Công ty xây dựng Ngư Đồng 1 đòi lại tiền sao?

Diệp Phàm nghiêm mặt hỏi.

- Sao không đòi chứ, đã đi hơn chục lần rồi, đều là giao cho tôi đi. Vô dụng, công ty xây dựng Ngư Đồng 1 lớn như vậy, một tên chủ nhiệm quèn như tôi đi thì có ích gì?

Ban đầu giám đốc tổng công ty xây dựng Ngư Đồng 1 Đới Chí Quân có gặp tôi mấy lần, sau đó có lẽ là không chịu được phiền phức nữa, nên không chịu cho tôi gặp.

Tôi cũng chẳng có cách nào khác, bí thư Trịnh cứ nhìn chằm chằm, toàn bộ công an trong cục cũng dán mắt lên tôi. Tôi đành chơi trò theo dõi chặn đầu xe.

Không ngờ bọn họ cũng có biện pháp, ý tôi muốn nói là đạo cao một thước ma cao một trượng. Cuối cùng thì sao, Đới tổng tổ chức cho trăm công nhân xây dựng đến làm đổ cửa của cục.

Còn phao tin quan bức dân phản, muốn lên tỉnh, thỉnh nguyện, khiếu nại, kháng nghị gì đó…

Vụ huyên náo này cũng không nhỏ, lãnh đạo trong thành phố lo lắng cho nên ra mặt, nói là cho qua chuyện này.

Không lâu, tôi còn nhận được một cú điện thoại cảnh cáo nói là tôi phải chú ý một chút, đừng tới công ty số xây dựng Ngư Đồng số 1 gì đó, nếu không cẩn thận con gái tôi.

An Vệ Dân vẻ mặt oán giận, đồng thời trên mặt cũng có chút lo lắng.

- Chuyệnnày có chút thú vị, không ngờ có người lại dọa cả cảnh sát, lẽ nào Ngư Đồng không phải ở Trung Quốc.

Diệp Phàm giọng châm chọc, trong mắt lóe lên tia hàn quang.

- Dọa bằng điện thoại tôi không sợ, chỉ có điều sau này cấp trên có dặn, không cần phải đòi nữa, cho nên, trong cục cũng chẳng ai đi quản chuyện này..

An Vệ Dân sắc mặt có chút khó coi.

- Công ty xây dựng Ngư Đồng số 1 thật sự không có tiền?

Diệp Phàm thản nhiên hỏi.

- Tiền chắc cũng không nhiều, nhưng, xe của Đới tổng không rẻ, nghe nói phải hơn một triệu đó, BMW. Hơn nữa người nhà Đới tổng sống rất xa hoa, toàn bài bạc, thì cũng xốc dĩa, rượu chè không ngớt. Có mấy cảnh sát trong cục chúng ta cũng chịu tội vì chuyện này, số tiền đó một phần để xây ký túc xá, đúng là nực cười, rất nhiều cảnh sát không có phòng ở. Cảnh sát không có phòng ở Đới tổng lại ngày ngày rượu thịt, so sánh hai chuyện này với nhau, ai cũng không phục.

An Vệ Dân cười một cách khổ sở, còn nhìn Diệp Phàm một cái, dường như đang dò xét xem Diệp Phàm ý kiến như thế nào.

- Nợ tiền chúng ta còn lái BMW, ăn chơi ca hát. Xem ra người này cũng bản lĩnh, coi cục chúng ta như một món ăn đây mà.i.

Diệp Phàm mỉm cười, trong lòng nói chuyện này quả là hoang đường.

- Nghe nói trước khi tiếp nhận tòa nhà của cục chúng ta Đới tổng toàn lái Santana 2000, sau kho cầm được khoản tiền từ tòa nhà của chúng ta Đới tổng lập tức lái BMW. Xe đó, chắc lấy tiền của chúng ta mua.

An Vệ Dân nói.

- Sau lưng Đới tổng chắc hẳn có ai đó?

Diệp Phàm liếc An Vệ Dân một cái, thản nhiên nói.

- Không rõ, nghe nói là Đới tổng có quan hệ với phó chủ tịch tỉnh, mọi người cũng chỉ là phỏng đoán nhưng họ Đới ở tỉnh ta cũng không ít, nhưng cũng có khả năng. Nếu không ông ta dựa vào cái gì mà kkiêu căng như vậy chứ.

An Vệ Dân nói.

- Phó chủ tịch tỉnh, một chức quan lớn.

Diệp Phàm gật đầu:

- Cuối năm rồi, tiền thưởng tết của cảnh sát cục chúng ta sắp xếp thế nào đây?

- Còn có thể sắp xếp thế nào, nghe nói tài chính trong cục đều âm cả rồi.

An Vệ Dân nói. Thằng nhãi này hôm qua còn chọc phải cái sọt lớn, hôm nay biết gì đều nói ra hết, đương nhiên là có ý lập công chuộc tội. Nên biếtmột câu nói của Diệp Phàm có thể làm anh ta mất chức chủ nhiệm.

- Âm??

Diệp Phàm giật mình, mặt lập tức trông khó coi, nhanh chóng hừ giọng nói:

- Lập tức gọi trưởng phòng tài vụ tới, tôi phải nghe anh ấy nói xem thế nào.

Trưởng phòng hậu cần Lưu Đông Thăng béo tròn, chẳng biết bao nhiêu tiền của nhà nước đã vào bụng ông ta, nên mới tạo tạo được cái bụng lớn như vậy. Diệp Phàm trong lòng nghĩ, sau khi chào hỏi, ông ta vừa ngồi xuống liền hỏi ngay:

- Cục chúng ta còn lại bao nhiêu tiền, cuối năm rồi phải thưởng tiền tết cho cảnh sát về quê chứ. Vất vả một năm rồi, họ cũng không dễ dàng gì.

- Bí thư Diệp, thực sự hết tiền rồi, hơn nữa còn bị âm,

Lưu Đông Thăng trả lời một cách cẩn thận, sợ đắc tội với vị lãnh đạo trẻ tuổi này.

- Hết tiền rồi, lại còn bị âm, âm bao nhiêu?

Diệp Phàm nghe xong hỏi, nhưng trưởng phòng Lưu đã toát mồ hôi, bộ dạng khó chịu nói: -

- Âm hai triệu sáu trăm tám mươi ba ngàn năm trăm lẻ năm đồng.

- Âm không nhiều lắm nhỉ, sao không âm cỡ chục triệu, có phải hay hơn không?

Diệp Phàm cười lạnh một cái, trưởng phòng Lưu đau khổ, tự nhiên đứng thẳng lên.

Tên này lập tức nói:

- Bí thư Diệp, cái này tôi cũng không có cách nào, chủ yếu là do thảm án 88 năm ngoái tạo thành.

Lúc đó bộ công an phái người tới, sở công an tỉnh cũng phái người tới, mười mấy người gộp lại, ăn ở, đi lại, tài liệu,…đủ các phí hợp lại, án thì chưa điều tra ra, nhưng số tiền hai trăm ngàn còn lại trong cục ta đều bị dùng hết.

Hơn nữa, náo loạn mất hơn một tháng, nợ hơn hai triệu. Lúc đó lãnh đạo thành phố nói là số tiền này nếu không đủ sẽ do cục tài chính thành phố đặc biệt trợ cấp thêm.

Ai ngờ, sau đó án không phá được, nhân dân mắng thậm tệ, lãnh đạo cấp cao cũng mắng, bí thư Trịnh cũng có hỏi đến khoản tiền này, kết quả là bị phê bình một trận, nói là án không phá được chỉ cbiết đòi tiền tiền, cục công an các người có phải chỉ biết ăn không biết
làm?

- Vị lãnh đạo nào nói những lời này, lúc đó có những ai ở đó?

Diệp Phàm hỏi, dĩ nhiên là có dự định.

- Cái này, lúc đó ..

Lưu Đông Thăng có chút giấu giếm không muốn nói.

Biết tên này có chút coi thường mình Diệp Phàm liền cười, nói:

- Nếu không muốn làm nữa lập tức nói với trợ thủ của anh một tiếng một tiếng, chỗ nào mát mẻ hơn chỗ nào? Anh là Trưởng phòng hậu cần của cục công an, ngay cả khoảng tiền đó chân tướng thế nào cũng chẳng biết, thế thì tôi rất nghi ngờ số tiền này có phải do anh không làm rõ không , sổ sách lúc đó có phải là không chính quy không, hay để tôi gọi đồng chí giám định lên kiểm tra lại thế nào?

Diệp Phàm nói mà vẻ mặt không hề thay đổi lại gây áp lực lớn cho Lưu Đông Thăng, biết lãnh đạo tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Mặc dù nói chuyện trước kia mấy vị Phó cục đều đã đánh tiếng với mình rồi, nhưng, Lưu Đông Thăng vẫn cảm thấy đứng không vững, hơi run rẩy.

Nếu không nhân vật số một nổi giận ghẻ lạnh với mình, có muốn đánh tiếng với mấy Phó cục kia thì họ đứng ra chống đỡ hay không vẫn còn khó nói.

Hơn nữa, nếu thực sự muốn kiểm tra sổ sách nội bộ, bên trong chắc chắn có vấn đề, cũng đủ để anh ta mất việc, cho dù không vấn đề gì thì nhân vật số một muốn có vấn đề càng chẳng khó khăn gì, tới lúc đó một câu nói có thể cho anh vào lãnh cung, chưa biết chừng còn bị bắt giam vài ngày cũng có khả năng.

Tên này thay đổi rất nhanh, cảm thấy tránh voi chả xấu mặt nào. Cho nên lập tức nói:

- Là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Thôi Minh Khải nói, lúc đó ở đấy còn có mấy vị lãnh đạo trong cục, như Phó cục trưởng thường trực Chu Kiếm Thiết, Phó cục trưởng Vi Minh Phi và tôi đều ở đó, Hơn nữa lúc đó bí thư Trịnh cũng sớm có chuẩn bị, còn bảo tôi ghi lại, cấp trên có Phó chủ tịch thành phố Thôi ký tên, đội trưởng đội cảnh sát hình sự sở công an tỉnh Tề Bân cũng ký tên.

- Cái này thật kỳ lạ, ghi chép rõ ràng như vậy thì lúc đó chỉ cần Trưởng phòng Lưu đem ra thôi, chắc chắn Phó Chủ tịch thành phố Thôi không thể nào quỵt nợ được?

Diệp Phàm cố ý hỏi lại.

- Cái này tôi không rõ, hình như bí thư Trịnh chưa từng hỏi Chủ nhiệm An bản ghi chép đó.

Lưu Đông Thăng nói Diệp Phàm lập tức hiểu, Trịnh Hà rõ ràng không phá án, ngại không dám mở miệng, sau này biết mình phải lui về tuyến hai, nợ cũng nợ rồi, cho nên, trong cơn giận dữ ngút trời, đã đem số nợ rối mù này đổ lên đầu người tiếp nhận chức vụ của mình.

Sauk hi tính toán xong, Diệp Phàm trong lòng cười lạnh nói: -

- Năm nay cục sẽ ăn tết thế nào?

- Tôi đã mượn mấy trăm rồi, việc này còn phải nhờ bí thư Diệp anh sắp xếp một chút.

Lưu Đông Thăng nhỏ giọng trả lời.

- Mấy trăm đó thì làm được gì ắt hẳn là tiền xăng xe cho cảnh sát cũng không đủ, khoản nợ quỷ quái trước đây của các người, việc này giải quyết thế nào?

Diệp Phàm tức tối.

- Nhà nước sẽ chịu một nửa, nếu như chuyên án khá phiền phức, kéo dài thời gian, thường đối phương sẽ tặng thêm chút tiền xăng dầu.

. Lưu Đông Thăng đột nhiên nói rất nhỏ.

- “Đối phương” mà anh nói là ai?

Diệp Phàm dĩ nhiên đã hiểu.

- Người bị hại.

Lưu Đông Thăng nói, đầu cúi nhanh xuống.

- Được đấy, được đấy. Đúng là mở mang kiến thức mà, Người ta bị hại các anh còn bắt người ta cung cấp tiền xăng xe, có phải còn đợi người ta tới mời các ông nội này tới phá án không? Thứ khốn kiếp!

Chẳng trách ấn tượng của nhân dân Ngư Đồng đối với cục công án chúng ta xấu như vậy, trong hệ thống công an tỉnh, bất kể là tác phong bàn bạc hay là hiệu suất phá án, ngay cả xây dựng đội ngũ công an, xem xét trong quần chúng…

Năm nay chúng ta đều xếp hạng bét, “hạng nhất từ dưới lên đấy” có biết không hả, anh không mất mặt à, tôi thì xấu hổ lắm rồi đây.

Diệp Phàm tức giận, đập bàn.

Hét to vớiAn Vệ Dân đang đứng bên ngoài: -

- Lập tức thông báo chiều 2 giờ chính thức họp toàn cục cảnh sát, Ngoại trừ cán bộ trực ban và đi công tác những người khác không được vắng mặt, trừ những người đang nằm viện ốm nặng phải có chứng nhận của bác sỹ mới được, nếu tự ý vắng mặt sẽ bị trừ tiền thưởng , trừ lương gấp ba lần. Chủ nhiệm An, truyền đạt lời của tôi một cách cụ thể rõ ràng, nghe thấy không?

- Tôi hiểu rồi, lập tức đi làm ngay.

An Vệ Dân tinh thần run lên, cảm thấy hình như bí thư Diệp không nhắc đến việc anh làm hôm qua, có lẽ bí thư Diệp đã thứ lỗi cho mình rồi, trong lòng cảm thấy mừng. Đương nhiên cũng càng gắng sức hơn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện