- Nghi lễ ngồi xuống tôi chưa thấy, tuy nhiên, chắc cũng nên long trọng một chút
Diệp Phàm gật đầu.
Đột nhiên chỉ lên trên không trung, nói:
- Vì sao phải bán tượng đồng, chính là do mấy nguyên nhân này.
Thứ nhất là bầu trời ở đây không còn trong sáng, nó đã bị che khuất đi bởi lớp lớp mây đen.
- Bí thư Diệp, lời này của cậu có hơi hạ thấp lãnh đạo Đảng.
Một người đột nhiên kích động càu nhàu một câu, cái mũ lớn đó cũng khá to, rất dọa người.
- Lãnh đạo Đảng, không không không. Tôi từ trước đến nay đều tin tưởng Đảng của chúng ta, và mãi mãi sẽ đi theo Đảng, làm một Đảng viên. Độ trung thành của tôi không cần phải nghi ngờ.
Vậy vì sao lại nói như thế. Hẳn là vụthảm án xảy ra trên đường vào năm ngoái mọi người đều đã nghe nói.
Hôm qua ở đây tôi còn bị một đứa bé ném trứng gà vào đầy người.
Nó chỉ trích cục Công an thành phố không làm tròn trách nhiệm. Lúc đó, tôi chỉ lên trời, nói là nửa năm sẽ phá được vụ thảm án này.
Mây đen của vụ thảm án đã bao phủ Ngư Đồng, chỉ có cách phá án không nề hà gì , mang lại cho người dân Ngư Đồng cuộc sống bình yên, mới có thể làm tròn được trách nhiệm một Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng của tôi. Là việc mà Cục công an thành phố nên làm.
Diệp Phàm vừa nói đến đây, mọi người đều vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.
- Cái này tôi không rõ có liên quan gì đến tượng đồng Lâm Tắc Tử?
Một nữ phóng viên hỏi, nhưng thật ra đây cũng là câu mà mọi người đều muốn hỏi.
- Haha. Nói đến việc này là lại thấy hổ thẹn. Vụ thảm án khiến cho cục Công an thành phố Ngư Đồng chúng tôi hoàn toàn mất mặt.
Tôi cũng không biếtgiấu mặt vào đâu.
Năm ngoái, để phá đại án này, bộ Công an và sở tỉnh đã phái đến một đội cảnh sát hình sự và chuyên gia có năng lực ở Ngư Đồng hai tháng.
Điều tra vụ án không phải là một chuyện dễ dàng.
Dù sao cũng phải ăn ngủ, xe dù sao cũng phải đi, đúng không?
Tuy nói cuối cùng vụ án không phá được, nhưng về việc này, các cảnh sát và chuyên gia cũng đã dốc toàn tâm toàn lực.
Chuyện phá án, tôi nghĩ rất cần nói đến yếu tố ngẫu nhiên, trong tất nhiên có ngẫu nhiên, trong ngẫu nhiên có tất nhiên.
Tuy nhiên, vì lần này mà cục thành phố lại cấp cho khoản tiền lớn mấy triệu, đối với cục ta mà nói đây là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Cuối năm, tình hình kinh tế của cục đã đi đến bước đường cùng, đến chi phí xăng dầu của xe cảnh sát đều do cán bộ tạm thời trả trước, nói ra không sợ mọi người chê cười, sổ sách trong cục đều là âm cả rồi.
Tuy nhiên, tinh thần của những cán bộ cảnh sát cũng rất cao, quyết không thu binh nếu không phá được thảm án.
Nhưng, tôi là nhân vật số một trong cục, không thể nhìn các cán bộ cảnh sát phải đi xe đạp để phá án.
Đem chuyện báo cáo với Uỷ ban nhân dân thành phố, Phó chủ tịch thành phố, Thôi Minh Khải lập tức tỏ thái độ đồng tình.
Kí tên, chuyển tới chỗ Chủ tịch thành phố, Lý Quốc Hùng. Ông ấy không những kí tên, hơn nữa, còn nói thấy quyết tâm của cán bộ cảnh sát lớn như vậy, còn cấp thêm ba triệu kinh phí phá án
Cả cục Cảnh sát càng thêm phấn chấn, mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ dùng khoản tiền này hợp lý.
Diệp Phàm mới nói đến đây,
Một giọng nói không hài hòa chợt ngắt lời:
- Đã có tiền rồi các anh vẫn ăn no chẳng chịu làm việc chính, còn đòi bán tượng đồng, có phải muốn nằm trong quán rượu, ngủ trên mâm cơm, ôm váy phụ nữ để phá án không?
Lập tức một tràng cười vang khen ngợi.
- Đừng vội, người anh em. Nghe tôi giải thích đã, haha…
Diệp Phàm liếc người nọ, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Điều đáng tiếc là cục tài chính thành phố chúng ta vì cuối năm có vài khoản tiền chưa thu được.
Nghe nói là trong tài khoản không có tiền, cho nên, khoản tiền này tạm thời vẫn chưa cách nào đến tay.
Tôi báo cáo việc này với Ban thư ký Thành ủy, Hà Trấn Nam. Ông ta lập tức hỏi cục trưởng cục Tài chính, An Lôi,
Câu trả lời giống nhau.
Bí thư Hà cũng rất hiểu khó khăn tạm thời của cục Tài chính thành phố, lấy ra một trăm nghìn trong nguồn quỹ bí thư hạn hẹp để cấp cho cục chúng tôi,
Đương nhiên, chúng tôi phải rất cảm ơn sự khảng khái và suy nghĩ cho các cán bộ cảnh sát của Bí thư Hà.
Tuy nhiên, có nợ thì phải trả. Khi tôi về đến cục thì đã có vài ông chủ đang đợi.
Hơi giống công an cục chúng tôi cắm vùng bắt tội phạm. Một loạt thanh âm nhao nhao, tôi phải làm gì khi rơi vào bước đường cùng này? Lại nghĩ đến bức tượng Lâm đại nhân trong này bị oan khuất, cho nên tôi nghĩ, có thể thỉnh pho tượng Lâm đại nhân ra ngoài không?
Đợi chúng ta phá xong thảm án 88, bầu trời Ngư Đồng sẽ trong sáng trở lại, đến lúc đó cục tài chính thành phố cũng dư dả rồi, chúng ta nhận được tiền sẽ thỉnh Lâm đại nhân trở về nơi cũ.
Đương nhiên, cống hiến của Lâm đại nhân đối với cục chúng tôi, toàn thể các cảnh sát đều khắc cốt ghi tâm.
Tất cả đều vì phá án, để mấy triệu dân dân chúng Ngư Đồng có thể sống những ngày bình yên, buổi tối có thể yên tâm ra đường, Diệp Phàm tôi sẽ cố hết sức.
Nói đến đây, khí thế hào hùng của Diệp Phàm khiến mọi người vỗ tay như sấm
- Mọi người nghĩ sao nếu chúng ta quyên góp chút tiền cho cục Công an mua xăng?
Một giọng nói chợt vang lên.
- Đúng đúng. Tôi quyên một nghìn tệ.
Một giọng nói khác phụ họa vào,
Còn rút ra một nghìn tệ cầm trên tay.
- Bỏ chút tiền ra cũng không phải có vấn đề gì. Cái chính là tôi muốn hỏi cho rõ, có phải thật sự là cục Tài chính thành phố không có tiền?
Một giọng nói khác không hài hòa càng vang dội, át tiếng những người khác.
- Ai bảo không có tiền, vừa rồi còn rút hơn mười triệu, tôi vừa mới gọi điện, một người bạn cũ nói với tôi thế.
Một giọng khàn khàn khác nói.
- Bí thư Diệp, anh có thể giải thích ra sao về chuyện này?
Một phóng viên hỏi.
- À, là như vậy, hôm qua tôi cũng đến trưng cầu ý kiến, cục trưởng An nói, số tiền mấy trăm triệu trong sổ sách là tiền của người ta, chúng tôi đến chậm rồi.
Tôi tin là cục trưởng An sẽ không lừa người. Huống chi, việc này Bí thư Hà cũng từng đích thân hỏi han,
Lẽ nào đồng chí An Lôi lại dám lừa gạt Bí thư Hà phải không?
Một thành phố lớn như vậy cũng thật sự khó xử lý, cục trưởng An phải hao tâm tổn trí rồi.
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói, nhấn mạnh mấy chữ “hao tâm tổn trí”.
Các đám phóng viên đều là đám người ranh mãnh, lập tức cũng nghĩ ngợi.
- Có lẽ sẽ có người mắng cục trưởng như tôi chẳng ra làm sao, đến bức tượng mà các nhân sĩ quyên tặng cũng đem bán, thật chẳng ra thể thống gì cả.
Diệp Phàm tôi muốn nói, muốn mắng chửi thì cứ mắng một mình Diệp Phàm tôi thôi, tôi tình nguyện mang trên vai trách nhiệm bị bêu danh.
Diệp Phàm nói xong lùi về phía sau.
Chánh văn phòng An Vệ Dân đi
lên phía trước, hô lớn một tiếng:
- Bắt đầu phiên bán đấu giá.
Người trả giá cao sẽ có được tượng đồng, giá khởi điểm là hai triệu.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp cũng đã nói rồi, về sau khi cục thành phố có tiền rồi, liệu người mua được tượng có thể trả lại chúng tôi không
Chúng tôi sẽ trả thêm 20% giá bán để vận chuyện tượng đồng đến.
Đương nhiên, mọi người cũng có thể tính cả các loại chi phí như công nhân vận chuyển hay gì đó vào luôn.
Mọi người im lặng một lúc lâu mới có người đáp:
- Công ty Phong Lâm chúng tôi chi hai triệu hai.
Lâm đại nhân là anh hùng, một thân chí khí, vừa đúng lúc mời về công ty trấn tà, tà không đè nổi chính.
- Công ty Hồng Kỳ trả hai triệu hai năm chục, nghe nói pho tượng Lâm đại nhân là do nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới làm ra,
Công ty chúng tôi không thể bỏ lỡ.
Một giọng nữ hô.
Sau đó lại có thêm mấy công ty tranh giành với nhau, người ta thi nhau nói.
Thật ra cũng là để nhân cơ hội quảng bá thương hiệu công ty miễn phí.
- Dám bán thật à! Làm thế nào, mũi giáo của bọn họ hình như nhằm thẳng vào cục tài chính.
Khang Văn Sinh có chút nóng nảy.
- Không chỉ riêng cục tài chính thành phố, Anh không nghe nói sao? Từng câu của Diệp Phàm luôn nhắc đến Bí thư Hà, có ý gì vậy.
Giang Ly Ly có chút tức giận.
- Có ý gì? Cái này chính là con rận trên cái đầu chốc. Diệp Phàm đang đánh trả chúng ta mà.
Hà Trấn Nam đột nhiên lạnh giọng hừ nói.
- Hắn ta mà cũng dám, chỉ là một thằng hề nhảy nhót thôi. Chỉ cần hắn ta đem bán tượng đồng đi, chúng ta sẽ lập tức mở hội nghị thường vụ cùng nhau lấy mũ quan của hắn, hừ.
Khang Văn Sinh khí thế mãnh liệt.
- Ừ, chắc chắn là Phó chủ tịch tỉnh Lâm cũng sẽ ủng hộ tước mũ của hắn.
Giang Ly Ly nói.
- Lấy mũ hắn, không dễ như vậy đâu. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ bị Đảng xử phạt nặng
Tuy nhiên, cũng không hẳn không có cơ hội bắt cậu ta.
Nếu có thể bắt được cậu ta, có lẽ Bách Sinh còn có hy vọng. Bằng không chúng ta mất không một ghê Hội nghị thường vụ.
Trưởng ban Tuyên giáo Phan Kim Ngọc nói.
- Có cần sai người báo cho Phó chủ tịch Lâm một tiếng không?
Khang Văn Sinh nhìn Hà Trấn Nam, hỏi.
- Chờ một chút
Hà Trấn Nam khoát tay áo.
- Vui quá.
Phó chủ tịch thành phố Thôi Minh Khải đập tay xuống mặt bàn, phát ra cả tiếng động.
- Lão Thôi, bà tay anh không đau sao? Cái bàn của tôi sắp nứt ra rồi này.
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng thật sự cao hứng, trêu chọc cười nói.
- Chủ tịch thành phố, có phải anh đang đùa không đấy, cậu ta dám bán thật sao?
Thôi Minh Khải cười.
- Bán, tuyệt đối không dám. Một khi bán tượng đồng thì mũ quan của cậu ta cũng mất.
Lý Quốc Hùng lắc lắc đầu.
- Tôi xem Hà Trấn Nam có thể tại vị đến khi nào. Ông ta mà còn không ra mặt, ến lúc đó cục diện sẽ phiền phức đó, haha.
Thôi Minh Khải cười nói.
- Không khống chế được. Ông ấy đang chờ xem chuyện cười của Diệp Phàm, xem cậu ta sẽ xử lý ra sao
Lão Hà là người lắm mưu nhiều kế. Ông ta sớm đã biết Diệp Phàm dùng pho tượng làm vũ khí tấn công mình.
An Lôi tuy nhiên chỉ là một quân cờ đáng thương thôi, trở thành mồi lửa cho trấn chiến giữa Diệp Phàm và lão Hà.
Hà Trấn Nam mượn cơ hội này ra uy phủ đầu đối với Diệp Phàm. Diệp Phàm thì mượn cơ hội này để tạo uy thế đối với cục thành phố.
Cũng là tỏ thái độ cho Hà Trấn Nam xem, ta đây cũng không phải kẻ nhu nhược để ngươi có thể nắm trong tay.
Tuy nhiên, cuối cùng, kẻ bại trận chắc chắn là Diệp Phàm. Để thoát khỏi tình trạng nguy cấp,
Ít nhất khi có được căn cơ nhất định thì liên hợp lại cùng chúng ta phản kích, khiến lão Hà bị một vố đau, chẳng phải càng tôt hơn sao?
Thanh niên mà, đây là cái giá mà tuổi trẻ phải trả. Tuổi trẻ tốt, nhưng tuổi trẻ cũng không tốt.
Lời nói cuối cùng của Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng thật sâu sắc, khiến Thôi Minh Khải chợt suy nghĩ.
Phó chủ tịch thường trực Lâm Phong năm nay vừa tròn 50 tuổi, vẫn chưa làm tiệc mừng thọ.
Người trông vẫn còn rất có tinh thần. Ông đang ngồi trên ghế xoay xem văn kiện, cảm giác có chút phiền muộn.
Tay cầm số báo phát hành hôm nay đã được cô thư ký chuẩn bị từ trước cho, tiện tay lật qua lật lại.
Tuy nhiên, vừa giở đến trang thứ nhất, phía trên không thấy có tin gì mới,
Chỉ toàn là mấy vị lãnh đạo trên tỉnh đi địa phương nào đó khảo sát, làm chỉ thị, đi phỏng vấn địa phương nào đó
- Toàn thứ vô nghĩa, chẳng câu nào là sự thật.
Lâm Phong hừ một tiếng, cũng không biết nói ai.
Ánh mắt nhìn quanh, nhìn thấy một tiêu đề lớn Bí thư Đảng ủy Công an Ngư Đồng “tham” đến khi nào?
Tiêu đề khá thu hút sự chú ý của người đọc tuy nhiên, chữ “ tham” kia đặt trong dấu ngoặc kép
Lâm Phong lập tức ngơ ngẩn cả người. Nhăn mày, lập tức nhìn kỹ
Xem xong trầm ngâm một hồi, nói:
- Hà Trấn Nam, anh làm cái gì vậy?
Phải hỏi xem anh ta vì sao lại giở trò này, thật là đau đầu.