- Ôi, Bí Thư Chu, nhìn nhà anh tôi thấy có chút xấu hổ, ha ha…
Lỗ Đào Thanh thản nhiên cười nói, nụ cười này, hẳn là gạt bỏ.
- Xin chỉ giáo.
Chu Ngư Lâm giả bộ không tin, thực ra ông cũng không lạ.
- Anh xem xem, con của anh so với Đông Phong lớn hơn vài tuổi, nhưng cấp bậc anh xem xem một trưởng phòng ha ha, không thể so sánh.
Lỗ Đào Thiên cười lắc đầu.
- Sao có thể nói như vậy, đoàn trưởng Lỗ Quân, hơn cũng nhiều tuổi, lệnh công tử đảm nhiệm chức trưởng phòng đó là chuyện sớm muộn, ha ha.
Chu Ngư Lâm thản nhiên nói, nhưng vẫn có một chút đắc ý lộ ra.
Thật ra, việc này tôi cũng không thấy có gì lạ, đoàn trưởng Quân. Bí Thư Chu ở bên chính quyền, mà công tử lại ngay dưới mắt, Trung Quốc chúng ta không phải có câu danh ngôn từ xưa, gần quan ban lộc, nhưng Đông Phong không giống thế, cậu ta đến tận Việt Đông xa xôi, ở đó chúng ta không quen ai, cái gì cũng phải tự cậu ta làm nên. Cơ sở đề bạt đầu tiên liền yếu đi.
Đại tá Sư đoàn trưởng Kiều Quân nói nhưng không loại bỏ có điểm nghi ngờ.
- Ha ha, tôi nói với cậu, cậu nói rất được. Cũng có thể nói thế nàu, con trai của Bí thư đi lên bằng bản lĩnh, đương nhiên cũng có chút quan hệ gia đình.
Lỗ Đào Thiên bật cười ha hả, cười nói.
- Bản lĩnh chiếm đến bảy phần, mạng lưới quan hệ chiếm ba phần, đều không tránh được, ha ha.
Diệp Phàm cười nói một câu.
- Vị này chính là ….
Sư trưởng Kiều Quân cố ý hỏi, còn liếc nhìn Diệp Phàm một cái, trong lòng có chút mất hứng.
- Chu Khải, bạn của con cũng nên giới thiệu với mọi người một chút. Đang ngồi cùng bàn ăn, bạn của con ba không biết tên.
Chu Ngư Lâm cười ha hả nói. Thật ra cũng là muốn thăm dò người thanh niên này.
Đang bực con trai sao không giới thiệu một chút về người này, nhưng y biết, có thể được con mình gọi vào đây, chắc chắn quan hệ rất thân thiết.
- Bí Thư Diệp, Cục trưởng Lang, Cục trưởng Trương, không có quan hệ nhưng cháu nói thật.
Chu Khải rất tôn trọng ba người, trước tiên chào hỏi.
Tuy nhiên, nhìn Chu Khải chào hỏi người ngồi trên bàn cũng nhìn ra một ít manh mối, Chu Khải, trước tiên là chào người gọi là Bí thư Diệp, tiếp là Cục trưởng Lang cuối cùng là phó Cục trưởng Chu, chắc chắn ba người này thì người họ Diệp là chức cao nhất.
Đương nhiên, những người ngồi đây cũng không coi Bí thư Diệp là gì, xem ra chỉ bằng này tuổi, chỉ có thể là Bí thư Đảng ủy một thị trấn hoặc Bí Thư Đảng ủy một cục.
Bởi vì, Diệp Phàm thực tại rất trẻ tuổi, nhìn hình như chỉ hơn kém 23 tuổi, có thể đi đến vị trí gì, Trưởng phòng là cao nhất rồi.
Mà Cục trưởng Lang và Cục trưởng Trương đều xếp sau Bí thư Diệp thì chức vị chắc chắn không cao. Nhiều nhất là một Trưởng phòng.
Nếu hai vị cấp Cục trưởng thì Chu Khải chắc chắn có vấn đề. Trong cách xưng hô, trước sau là thể hiện chức vụ cao thấp, qua loa không được, không thể gọi bậy.
Đương nhiên, trừ phi Bí thư Diệp này gia thế rất cao, giống như là Thái Tử và vân vân, thì mới không cần suy xét đến chức vụ cấp bậc phẩm chất.
- Ha ha, không việc gì.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, đương nhiên chỉ là trên mặt.
Thấy Diệp Phàm gật đầu, Chu Khải biết không cần hỏi Lang Phá Thiên và Trương Hùng, chợt cười còn đưa mắt nhìn mọi người một cái cố gắng tạo vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Đây là Bí thư Diệp tên là Diệp Phàm, là ủy viên thường vụ thành phố Ngư Đồng ở Việt Đồng, Bí thư Đảng ủy Công an, ha ha.
- Ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng uy Công an? Hắn… mới bao nhiêu tuổi.
Con trai của Lỗ Đào Thiên Lỗ Đông Phong bởi vì đã công tác ở Công an tỉnh Việt Đông cũng là một khối chính trị pháp luật, thật ra chú ý, lập tức trợn tròn mắt, thất thanh hỏi.
- Ha ha,
Chu Khải cười gượng một tiếng không đáp.
- Không thể tưởng tượng được, thật sự không dám nghĩ đến, tôi cảm giác hình như mình già rồi phải không?
Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm đều thốt lên, việc này giống như hơi khác thường một chút. Hai người đều ngầm quan sát Diệp Phàm. Trẻ tuổi như thế, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố cấp địa khu cũng quá ghê người.
- Còn Đông Phong về sau phải lễ phép một chút, không thể nói nhiều.
Lỗ Đào Thiên có vẻ trách cứ con trai
- Con biết rồi ba,
Lỗ Đông Phong cũng là kích động quá, quay người sang Diệp Phàm cười nói:
- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, vừa ròi tôi lỡ lời.
- Trưởng phòng Lỗ ở tỉnh phụ trách công tác gì?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Tôi làm hình sự, làm một trưởng phòng nhỏ nhất về hình sự, ôi..
Lỗ Đông Phong có chút mất mát, mình có lẽ lớn hơn Diệp Phàm đến ba bốn mươi tuổi, đến hiện tại mới lăn lộn chức Trưởng phòng, còn người ta đã là chức vụ Phó giám đốc Sở, khác biệt rất lớn.
- Hả, có hứng thú đến Ngư Đồng không?
Diệp Phàm vừa có ý, quyết định cho Lỗ Đông Phong một ân tình, vả lại đây cũng là việc tốt.
- Việc này…
Lỗ Đông Phong đưa mắt nhìn cha một cái, thấy y hơi gật đầu, cười nói:
- Ngư Đồng là địa phương tốt, dưới sự chủ trì của Bí thư Diệp chắc chắn là càng tốt hơn, ha ha.
- Ừ, cậu chắc đã nghe nói qua, tôi đến Ngư Đồng ngày hôm sau đã trực tiếp lấy mũ của hai Phó cục trương. Hiện tại Cục công an Thành phố Ngư Đồng còn hai vị trí.
Diệp Phàm thuận miệng thản nhiên nói.
Lỗ Đông Phong có chút nóng nảy, đây chính là cơ hội tốt. Phó cục trưởng cục công an Thành phố Ngư Đồng chắc chắn là cấp cục phó khác, đến đó tức là được thăng chức. Tuy nhiên y biết năng lực của mình nhẹ, cho nên, mắt vẫn nhìn chằm chằm cha là Lỗ Đào Thiên.
Diệp Phàm đang câu cá đương nhiên bình tĩnh hắn đang đợi Lỗ Đào Thiên lên tiếng trước.
Lỗ Đào Thiên đương nhiên tự giữ thân phận, vả lại y và Diệp Phàm không quen biết, không tiện vừa gặp đã lên tiếng. Cũng đưa mắt nhìn Chu Ngư Lâm một cái, người này lúc này
ngầm hiểu, thuận tay là việc gì đó tốt y đương nhiên không bỏ qua, cười nói:
- Việc này, Bí thư Diệp, cậu xem, cậu và Chu Khải là bạn bè, nếu Bí thư Diệp đề xuất việc này, hẳn là đã có sẵn ý trong đầu, ha ha…
- Ừ, việc này không khó, giám đốc sở Việt Đông Trần Bố Hòa tôi nói một câu trước là được.
Diệp Phàm gật gật đầu, việc này trên cơ bản đã thành.
- Cảm ơn Bí thư Diệp, sau này Đông Phong sẽ theo sát bước chân anh, có chỗ nào cần đấu tranh anh dũng cậu cũng gọi nó, đừng khách khí là được.
Lỗ Đào Thiên biết, y nên tỏ thái độ, nói ra suy nghĩ của mình.
- Nói thật, bởi vì Ngư Đồng có thảm án 88, tôi đang chuẩn bị nhân lực thôi, chỉ là làm việc thôi.
Diệp Phàm bật cười ha hả, cố nói nhẹ nhàng hắn biết, Lỗ Đào Thiên đã nhớ kỹ ân tình này.
Nhìn mọi người trên bàn một cái, vừa cười vừa nói
- Tôi giới thiệu với mọi người một chút, đây là Lang Phá Thiên, anh em của tôi, chủ trì Cục cảnh vệ trung ương, ha ha.
- Cảnh vệ trung ương… Cục cảnh vệ…
Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm không ngờ đứng lên, vị trí của Lang Phá Thiên làm người ta giật mình, hai vị lãnh đạo cấp thứ trưởng đều ngồi không yên. Bọn họ đương nhiêu hiểu được tầm quan trọng của chức vụ này, chắc chắn không thua Bí thư Tỉnh ủy.
- Một tiểu đoàn trưởng thôi.
Lang Phá Thiên thản nhiên gật gật đầu, không có chút ý cười nào. Lại nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Thật sự, tôi lớn hơn cậu ta đến mười tuổi, nhưng tôi phải gọi cậu ta một tiếng đại ca. Ở bộ Công an có Thiết Chiêm Hùng, thứ trưởng là đại ca của cậu ta nhưng tôi chỉ gọi anh ta là lão Thiết.
Lang Phá Thiên đang tạo thế cho Diệp Phàm những lời này như có chút bừa bãi. Nhưng mọi người ngồi đây đều là người thông mình, không ai ngu ngốc, tất nhiên trong lòng biết rõ.
Diệp Phàm đương nhiên biết ý, không khỏi cảm kích liếc nhìn Lang Phá Thiên một cái. Nghe Lang Phá Thiên nói như vậy, Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm trong lòng thầm nhủ bữa tiệc hôm nay là đáng giá.
- Còn vị này là Cục trưởng Trương, cũng là một cục trưởng của Bộ công an, cũng là anh em của tôi, ha ha.
Diệp Phàm vừa nói ra, tát nhiên làm mấy người Lỗ Đông Phong kinh ngạc.
- Tôi cũng giống lão Lang, đều lớn hơn Diệp Phàm mười tuổi, nhưng chúng tôi đều gọi hắn là Diệp ca, ha ha. Diệp Phàm không phải gia thế rất cao, ngược lại hắn xuất thân từ một gia đình bình thường. Nhưng hắn lên chức đều bằng chính năng lực của hắn, đó là lý do mà tôi và Lão Lang gọi hắn là anh Diệp.
Trương Hùng cũng chơi bài tạo thế tương trợ.Nhìn Lỗ Đào Thiên một cái, vừa cười vừa nói:
- Anh Diệp không những có chức vụ trong chính quyền, trong quân đội cũng không kém người anh ấy quen cũng không ít. Nói như Phó chủ tịch Triệu Bảo Cương vừa nghỉ hưu mà nói, anh Diệp cũng đến nhà mấy lần.
Trương Hùng thông báo hết tin tức rồi, nếu muốn thuyết phục Lỗ Đào Thiên đương nhiên đem một người có năng lực trong quân đội để giữ thể diện.
Sau đó, tình hình hoàn toàn thay đổi, Lỗ Đào Thiên và Chu Ngư Lâm đối đãi với mấy người Diệp Phàm ngang hàng. Diệp Phàm biết chuyện Mai Công Lượng qua một cửa Lỗ Đào Thiên là xong.
Quả nhiên, sau khi bữa tiệc xong, Lỗ Đông Phong đến chào Diệp Phàm, tất nhiên là hỏi Bí thư Diệp về việc mình đến Ngư Đồng như thế nào. Mà Diệp Phàm cũng nhân cơ hội tùy cơ ứng biến nói bóng gió chuyện Mai Công Lượng thành lữ đoàn trưởng.
Sau khi Lỗ Đông Phong về nói với cha việc này, Lỗ Đào Thiên sau một hồi suy nghĩ thì đồng ý.
Tuy nói là có chút mâu thuẫn với nhà họ Mai nhưng nếu là người có năng lực như Diệp Phàm ra mặt, hơn nữa vì tiền đồ của con trai, cũng phải bỏ qua mới được.
Bỏ được thì bỏ, không bỏ mãi nào có được.
Tuy nhiên, Lỗ Đào Thiên cũng bóng gió nói, đó là Diệp Phàm phải đi tới chỗ tư lệnh Trần của quân khu một chút.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đến chỗ Mai Phán Nhi về thì Lang Phá Thiên đã đi rồi. Nghe Trương Hùng nói, nhận được điện báo của cục cảnh vệ, nói là lãnh đạo có hoạt động tiếp đón quan trọng.
Tổng thống ba quốc gia Châu Phi đến thăm, tuy nói là nước nhỏ nhưng cũng là đại biểu của quốc gia, cũng có phiếu trong liên hợp quốc. Cho nên việc này không qua loa được, Cho nên, Lang Phá Thiên sau khi nhận được thống báo lập tức trở về.
- Trương Hùng, anh nói một chút, việc này có phải đã lộ ra một chút cơ hội?
Diệp Phàm ngồi xuống ghết, suy nghĩ một hồi nói.
- Cơ hội, ý gì?
Trương Hùng nhất thời chưa nghĩ ra.