- Được, ba thằng mày cho ông lão nhà tao mấy đao thì tao đâm chúng mày mấy nhát xem thế nào.
Đột nhiên giọng nói của Lý Khiếu Phong vang lên, ba tên phát hoảng, không kịp che đầu ngồi chồm hổm xuống.
- Được rồi, thử trốn xem có trốn được không, bây giờ bắt đầu chơi trò trốn tìm nhé. Được, được, được lắm. Nếu phải chơi thì chơi tay không luôn. Tao sẽ khiến cho chúng mày không chết cũng thành phân. Ba đứa chúng mày nghe cho rõ đây, tao lệnh cho bọn chúng mày ngồi trong đó phải ngồi xổm, không được thay đổi vị trí, không được đứng lên, nếu không thì quân pháp luận tội.
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong nghiêm túc, nói xong liền quay đầu đi.
- Được rồi.
Ba giọng nói của ba người ngồi xổm vang lên.
- Thật xúi quẩy…
Ba người ngồi xổm nói nhỏ.
Mãi đến trưa ngày hôm sau.
Viện trưởng Trương mở cửa ra.
- Thế nào?
Trấn Đông Hải vội vã hỏi.
- Tình hình tốt đẹp cả, chỉ có điều máu chảy hơi nhiều, có ít máu truyền vào thì tốt hơn. Về phần xương thì bị nứt mấy cái, vấn đề cũng không đến nỗi quá trầm trọng, chỉ có điều vết thương bên ngoài khá nghiêm trọng, da bị xây xước nhiều chỗ, bây giờ đã khâu lại rồi. Phỏng chừng nội thương cũng khá nghiêm trọng, nên nghỉ ngơi một thời gian. Tuy nhiên cũng phải theo dõi tình trạng cơ thể anh ta, nếu có sức khỏe thì hồi phục nhanh, nếu không thì có lẽ cũng phải mất mấy tháng.
Viện trưởng Trương nói.
- Không sao cả, chỉ cần còn sống là được, ha ha.
Trấn Đông Hải vẻ mặt tươi cười, liếc mắt nhìn Viện trưởng Trương một cái rồi cười nói:
- Mọi người thật vất vả, anh cho tôi gửi lời thăm hỏi nhóm các bác sĩ y tá nhé. Chuyện của anh ta nhờ cả vào các vị, tôi có việc phải đi trước đây.
Đoàn người của Trấn Đông Hải vội vàng ra đi, Tổ đặc nhiệm A có rất nhiều chuyện ở khắp nơi phải giải quyết, không thể ở lại bệnh viện lâu được.
Năm ngày sau tại tổng bộ của Tổ đặc nhiệm A.
- Đúng là thằng cha đó vừa làm cho Tổ đặc nhiệm A chúng ta buôn bán lời được nhiều. Đỗ Tử Nguyệt đã chốt sổ sách của chúng ta lại rồi.
Cố Toàn tươi cười nói.
- Ông Cố, ông thật đúng là ăn cây táo lại rào cây sung, lần này chuyện quan quân ủy chó chết nữa, bọn họ ra đòn gì? Không ngờ bọn họ dám nghiêm mặt nói mình cũng ra đòn. Ra đòn gì mà mấy chục khẩu súng chỉ vây đứng xem ở ngoài, không ngờ được chia hai trăm triệu mà cũng không biết xấu hổ.
Trấn Đông Hải nhăn mặt trước mặt tướng quân Cố Toàn, bởi vì Cố Toàn là cán bộ được cắt cử trú quân tại Tổ đặc nhiệm A, thật ra chẳng khác gì là thám tử quân ủy.
- Ha ha, ông Trấn, tôi đã làm hết sức rồi, ban đầu bọn họ nói phải chia một nửa. Hơn nữa còn nói là bộ đội của bọn họ tùy ý để ông sai bảo, phí nhân công, tiền xe quân đội, phí thông tin, phí súng ống, còn có phí dụng, Tổ đặc nhiệm A chúng ta nên chia tiền là vì thế. Hơn nữa, khoản tiền đó cũng là do nhà họ Đỗ người ta cấp cho, chúng ta đúng là buôn bán lời còn gì. Họ còn nói là Tổ đặc nhiệm A có được vài người tham dự, còn không bằng người bên bọn họ tham gia, chia nhiều tiền như vậy để làm gì?
Cố Toàn cười khổ, nhưng ông ta có vẻ như không chịu nổi.
Bên trong Tổ đặc nhiệm A còn có người không có cảm tình với ông ta, thậm chí có chút bài xích, cho rằng việc cắt cử quân ông ta ở lại thực ra là giám sát người ta.
Mà bên quân ủy ông ta lại bị nhóm ủy viên trách cứ, nói là ông ta không thể hiện quyền lực của quân ủy, để Tổ đặc nhiệm A thu mua thoải mái cây cỏ đầu tường. Rất khó cho Cố Toàn, người không phải hai đầu mà.
- Thôi vậy, tôi biết ông cũng khó khăn, hai trăm triệu thì thôi bỏ đi vậy. Thực đúng là xui chết mẹ nó, mất trắng hai trăm triệu, đúng là một đám rút da người.
Trấn Đông Hải mắng thành tiếng.
- Tuy nhiên khoản tiền kia có chia ra mà, thỉnh cầu hắn chia cho một ít. Đương nhiên hắn không phải nhét hầu bao mình mà bảo chúng ta chuyển tiền đến Bộ Công an, từ Bộ Công an trực tiếp rút cho Cục Công an thành phố Ngư Đồng.
Cố Toàn thản nhiên cười nói, ra vẻ vui vẻ.
- Hắn có muốn nhét vào túi riêng thì cứ cho hắn nhét, mười triệu tôi cũng cho. Tuy nhiên việc cho Cục Công an thành phố Ngư Đồng thì không nhất thiết phải làm. Thành phố Ngư Đồng rất giàu, tiền bạc không thiếu, cần gì Tổ đặc nhiệm A chúng ta mò đến, cũng là ăn cây táo, rào cây sung, hừ.
Trấn Đông Hải thiếu chút nữa buông xuôi, tức giận hừ một tiếng.
- Thật không để cho, chuyện đó thôi đi, tôi với hắn nói chuyện.
Cố Toàn thản nhiên cười nói, ông ta biết là Trấn Đông Hải chỉ nói vậy thôi.
- Thôi vậy, cứ cho mười triệu đi ăn cây táo, rào cây sung thì đúng là tức quá. Chuyển tới Bộ Công an bảo họ trực tiếp chuyển cho Cục Công an thành phố Ngư Đồng, không cần qua tỉnh và Cục Tài chính thành phố, tránh khiến cho người ta lại vơ vét của dân sạch trơn giống như đi càn quét, kiểu này thì không tức không được.
Trấn Đông Hải tức giận đến nỗi khóe miệng giật giật, ông ta bất đắc dĩ khoát tay áo.
- Chuyện này đúng là ăn chặn vơ vét của dân sạch trơn. Đây là một kiểu quy tắc ngầm, mặc dù chúng ta là Tổ đặc nhiệm A thì cũng không thể phá vỡ quy tắc này.
Một mặt đất thổi lên sợ không ăn được cả không khí, ha ha, bộ Hộ thời xưa rót xuống mười ngàn lượng bạc, vận chuyển bằng đường sông thì đến bờ sông đã mất bớt một nửa rồi.
Xuống đến tỉnh, đến phủ, đến huyện thì mười ngàn hai còn lại một ngàn hai. Cuối cùng đến bờ đê mà còn được năm trăm hai cũng là tốt lắm rồi, ha ha, bây giờ thì tốt hơn nhiều, tiền có thể còn nguyên.
Cố Toàn thật ra chỉ lý giải hiện tượng này mà thôi.
- Ôi, tầng tầng lớp lớp, cấp trên không có tiền, cũng chỉ có thể làm liều như vậy thôi.
Trấn Đông Hải thở dài.
Ông ta liếc mắt nhìn Cố Toàn một cái, vừa cười vừa nói:
- Nghe
nói biểu hiện của Đỗ Phong cũng không tồi, đưa tới một trăm triệu. Đỗ Tử Nguyệt nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, chuyển ngay vào tài sản của công ty thành viên. Tôi đánh giá số tiền đó không chỉ là 4 tỉ đâu.
- Chuyện đó là đương nhiên, Đỗ Tử Nguyệt chia tiền đều cho bên ngoài thấy được, như vậy trước khi chia xuống dưới thì anh ta ít nhất đã cất giấu hai tỉ rồi.
Cho nên tính đi tính lại thì anh ta vẫn chiếm được miếng to. Về điểm này thì Đỗ Phong và Đỗ Cử Văn không có cách nào cả.
Đó là tình hình về khoản tiền kia, nếu chúng ta không để ý nhìn thấy ngay thì chắc là Đỗ Tử Nguyệt còn có thể giở thủ đoạn ra nữa ấy chứ.
Tuy nhiên, hình như Đỗ Phong cũng rất hài lòng. Nghe nói anh ta xuất ra năm trăm triệu để thể hiện lòng biết ơn, trực tiếp đưa chi phiếu đặt vào tay Diệp Phàm.
Hơn nữa, anh ta còn cẩn thận nói rằng trong số năm trăm triệu đó thì có ba trăm triệu là cho Diệp Phàm, còn lại hai trăm triệu để Diệp Phàm tự ý chia chác. Ông đoán xem Diệp Phàm xử lý việc chia chác như thế nào?
Cố Toàn thản nhiên cười có vẻ hơi bí hiểm.
- Chia chác như thế nào chứ, chắc không chia cho tôi mấy chục triệu chứ, nếu như thế thì thật là lạ đấy.
Trấn Đông Hải tức giận hừ một tiếng rồi nói.
- Hắn gọi Lang Phá Thiên và Trương Hùng đến, nói là chia đều toàn bộ, cả ba trăm triệu kia hắn cũng không muốn lấy hết, nhìn thấy tiền cũng chưa hề nháy mắt. Ba trăm triệu kia mà, cả tôi cũng phải đỏ mắt thật ấy chứ.
Cố Toàn cười nói.
- Lang Phá Thiên và Trương Hùng chắc chắn không đồng ý đúng không. Hơn nữa, Đỗ Phong chắc chắn cũng không đồng ý phải không, ha ha.
Trấn Đông Hải cười nói.
- Ông đoán đúng thật đấy, tình cảm mấy anh em họ thật tốt. Lang Phá Thiên nói, số tiền ba trăm triệu đó là do Đỗ Phong đưa riêng cho Diệp Phàm nên không thể động tới, chỉ là của Diệp Phàm thôi. Còn lại hai trăm triệu thì để Diệp Phàm quyết định.
Cố Toàn cười nói.
- Quyết định như thế nào?
Trấn Đông Hải liếc mắt nhìn Cố Toàn một cái, như thoáng chút suy nghĩ, cười nói:
- Ông sợ là tôi cũng có phần chứ gì?
Ừ, bảo Diệp Phàm chia cho Trần Khiếu Thiên được năm mươi triệu, bác hắn là Phí Thanh Sơn cũng được Diệp Phàm đưa cho năm mươi triệu. Lang Phá Thiên và Trương Hùng mỗi người hai mươi triệu. Tôi, ông và ông Lý, Thiết Chiêm Hùng và Chu Khải trợ lực ở phương diện trinh sát, nhóm quân tướng trong tối ngày hôm đó được phân công không bắn một phát súng nào, rồi nhóm tập kích cũng được trợ cấp một trăm ngàn. Đủ rộng rãi chứ, hai trăm triệu toàn bộ đều phân chia hết cả.
Cố Toàn trầm mặt xuống, cười nói.
- Vậy việc thu quản lý phí kia không làm ư?
Trấn Đông Hải không ngờ chưa quên việc này, hỏi.
- Có thu, thu toàn bộ 10 phần. Trên thực tế rơi vào hầu bao chúng ta được thêm mười ngàn nữa, còn khoản thuế khấu trừ nữa, áng chừng có khoảng 2 triệu trong hầu bao.
Cố Toàn không ngờ cũng có chút đau xót nói.
- Thuế này đúng là ăn thịt người.
Trấn Đông Hải cũng cười thành tiếng, vừa đưa mắt nhìn Cố Toàn một cái vừa cười nói, khẳng định chắc chắn ông này trong lòng chắc tiếc đứt gan đứt ruột, đến ba trăm triệu, ha ha, quản lý phí chỉ có ba mươi triệu, tiền thuế kia cũng chỉ có vài triệu, còn lại hai trăm triệu, đúng là nhiều tiền thật.
Trấn Đông Hải cười nói, vẻ mặt đắc chí vì người khác gặp họa.
- Đó là chẳng qua quản lý phí chúng ta phải thu thôi, thật ra, thị xã thành phố không tính nhiều, chúng ta phải lấy danh nghĩa quốc gia để bọn họ viết hóa đơn chứng tỏ hợp pháp, chứng tỏ khoản tiền này là tiền thu vào hợp pháp, vân vân. Bằng không Ủy ban Kỷ luật không tìm bọn họ gây phiền toái mới là là?
Cố Toàn ra vẻ thản nhiên, Trấn Đông Hải âm thầm tức trong bụng nhưng cười nói:
- Ông Cố, ông xuống tay còn độc hơn cả tôi đó.
- Ha ha, đều là vì nước nhà cả thôi.
Cố Toàn bình tĩnh mỉm cười, Trấn Đông Hải đột nhiên cảm giác như nuốt phải ruồi.
- Mẹ nó chứ, đúng ăn độc thật, ăn thịt người chứ còn gì nữa. Mất trắng đi mấy triệu, chỉ có quản lý phí và thu nhập từ thuế, vân vân, chỉ được có vài triệu chứ mấy. Chó chết, như vậy là đạo lý gì chứ?
Lang Phá Thiên ngồi trên ghế mắng chửi không ngừng.
- Đúng là nói xong, lão già Cố Toàn lúc ấy còn cười nói với tôi. Quản lý phí là do Thủ trưởng Trấn đề xuất, ông ta chỉ chấp hành mà thôi. Lúc đó Thủ trưởng Trấn còn nói là đề xuất ba thành phố, ông ta còn van xin hộ, cuối cùng phải thương lượng thông qua bộ máy Đảng ủy, quyết định là một thành phố. Đúng là đồ chó má nhỉ? Chuyện thu quản lý phí còn chứng tỏ đó cũng là thu nhập từ thuế, đúng là ăn thịt người.
Khuôn mặt củaTrương Hùng cũng lộ vẻ đau đớn.