- Trái phải mỗi bên một người, chiếc xe này ngã lộn ngược bây giờ, hai cô đẩy mà nó không chuyển động thì gọi bọn họ lại đẩy vậy.
Diệp Phàm thản nhiên bật cười ha hả.
- Hừ.
Kiều Viên Viên buông lỏng tay, chạy về phía bên trái xe. Bên phải xe là Phượng Khuynh Thành, chiếc xe lăn nhưng cũng chuyển động. Kiều Viên Viên đột nhiên thốt lên một câu không hiểu ra làm sao cả, cô cười nói:
- Anh Diệp à, trong triều đình thời xưa thì quan văn ở bên trái, quan võ ở bên phải có phải không?
- Ừ.
Diệp Phàm lên tiếng, cảm thấy hơi chột dạ. Hắn không biết Kiều Viên Viên hỏi như vậy là có ý gì.
- Từ trái sang phải, chứng tỏ bên trái lớn hơn có phải không, quan văn bình thường đều có địa vị hơn quan võ. Võ tướng đều là người có chút thô lỗ, bảo gì làm nấy phải không?
Lời nói của Kiều Viên Viên nói ra Phượng Khuynh Thành sao lại không hiểu.
‘Chị Kiều Viên Viên định nhân cơ hội hạ thấp tôi có phải không?’ Tất nhiên cô cũng không chịu thua, chu mồm thè lưỡi nói:
- Đó là triều đình, không phải là đẩy xe lăn. Hai chuyện khác nhau, ai lại so sánh thế. Xã hội hiện đại ngày nay đã thay đổi, người bình thường đều dùng tay phải là tay thuận, giống như khi cầm đôi đũa, người thuận tay trái chắc chắn là ít. Đại tiểu thư Kiều, tay không thuận thì anh Diệp vẫn có thể dùng được ư?
-Thuận hay không thuận thì tất nhiên là anh Diệp biết rồi, hừ.
Kiều Viên Viên đáp lễ một tiếng. Hai đội viên Vương Cát và Đặng Hải Bình Tổ đặc nhiệm A đằng sau nghe mà không hiểu ra làm sao cả.
Diệp Phàm thản nhiên cười nhưng trong lòng lại cười khổ. Hắn thầm nhủ, hai cô gái này thật là khó chơi quá, đẩy cái xe lăn mà cũng phải phân chia cao thấp, thứ bậc, vân vân, đây đúng là tranh luận kiểu gì không biết…
Thật ra trong bệnh viện này thì mọi thứ đều được tiến hành chu đáo. Giống như ở tầng Diệp Phàm đang ở thì tất cả bệnh nhân đều là các quan lớn cấp Thứ trưởng trở lên. Căn bản là không cần lo lắng về vấn đề an toàn.
Trấn Đông Hải sắp xếp hai đội viên Tổ đặc nhiệm A và một vài đội viên kiến tập ở Tổ đặc nhiệm A luân phiên canh gác trước phòng bệnh Diệp Phàm là cũng có phần hơi quan trọng hóa vấn đề.
Đương nhiên Diệp Phàm biết rằng đó chẳng qua là Trấn Đông Hải thể hiện sự quan tâm đến mình. Về vấn đề an toàn thì đây là bệnh viện quân đội thì sợ gì chứ?
Ngoài phòng bệnh của Tư lệnh viên Trần Khải Việt quân khu Lam Kinh có hai người lính đang đứng gác, trong đó một người rất cao đeo lon thượng úy, vừa thấy là biết ngay họ đứng gác cửa.
Người còn lại hơi thấp, mang lon thiếu tá, đeo chiếc túi da màu đen ngồi trên ghế ngoài cửa nhìn ngắm người qua lại. Người này chắc là thư kí.
Thấy Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành bước tới, người thanh niên kia mắt sáng ngời, tinh thần lập tức tỉnh táo, mịt mờ liếc nhìn hai cô. Nhưng người chủ chốt là Diệp Phàm đang ngồi trên xe lăn thì người thanh niên đó lại không nhìn.
Bởi vì Vương Cát và Đặng Hải Bình đều mặc thường phục nên không thu hút được ánh mắt người nào cả.
- Đồng chí thượng úy, bác Trần thế nào rồi?
Phượng Khuynh Thành tranh nói trước.
- Tư lệnh Trần đã được kiểm tra xong, tình trạng cơ thể không tồi. Nhưng rất xin lỗi cô, Tư lệnh Trần không tiếp khách, bất cứ ai cũng không được gặp.
Vẻ mặt của viên Thượng úy nghiêm túc.
- Chúng tôi là bạn của Trần Luyện Luyện, bác Trần trước kia đã từng gặp chúng tôi rồi.
Kiều Viên Viên nói.
- Rất xin lỗi, không được đâu ạ.
Viên thượng úy khách khí cự tuyệt.
- Khoan đã, hai cô nói là bạn của Trần Luyện Luyện, vậy có chứng cớ gì không?
Người thiếu tá đang ngồi trên ghế lúc này tiến lại gần, cười hỏi.
- Chứng cớ ư, chuyện này, anh cứ để cho chúng tôi gặp bác Trần thì tự nhiên bác ấy sẽ nhận ra chúng tôi thôi.
Phượng Khuynh Thành lắc lắc đầu.
- Xin lỗi hai cô, e rằng như vậy không được đâu. Xin hãy chứng tỏ, nếu không chứng tỏ được thì xin mời ra khỏi nơi này, Tư lệnh Trần phải nghỉ ngơi.
Người thiếu tá trẻ tuổi nói với vẻ lễ phép.
- Vương Cát, cậu chứng minh cho anh ta đi, nói là tôi có việc cầu kiến.
Lúc này Diệp Phàm khoát tay áo nói.
- Được.
Vương Cát bước lên trước một bước, lấy từ trong cặp ra một tấm thẻ công tác đưa cho viên thiếu tá trẻ tuổi.
Viên thiếu tá thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi mới cầm lấy tấm thẻ. Y đảo mắt nhìn qua, lập tức mí mắt mấp máy, hai chân y khép lại, chào nghiêm theo kiểu quân đội, miệng nói:
- Thiếu tá Thê Quốc Ninh quân khu Lam Kinh xin chào Thủ trưởng.
Người này rất thông minh, trong đám người này thì người thanh niên ngồi trên xe lăn mới chính là người chủ. Mà người đó được các đồng chí cục Cảnh vệ Trung ương bảo vệ thì có thân thế như thế nào chứ. Hơn nữa, Vương Cát vẫn là một đoàn trưởng Cục nội vệ, thật ra là đội trưởng, hiển nhiên là một chức quan.
Vậy chẳng phải là người thanh niên ngồi trên xe lăn có vẻ mặt hòa nhã kia rất có lai lịch sao. Phí Quốc Ninh đã nhận định, người thanh niên này nhất định là con cháu của một vị lãnh đạo Trung ương. Nếu không thì chỉ với tuổi anh ta sao lại có thể được đồng chí ở Cục Cảnh vệ Trung ương bảo vệ, chuyện này là quá hoang đường. Về phần đồng chí trong vệ đoàn sẽ chiếu cố tới hắn, tất nhiên là người ta cũng để ý tới.
- Ừ.
Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo, hắn khách khí gật đầu, liếc mắt nhìn Phí Quốc Ninh một cái rồi cười nói:
- Nếu tiện, phiền anh đi vào hỏi Tư lệnh Trần có rảnh không, tại bệnh viện này có người phải ở lại vài ngày, muốn tìm người tâm sự, ha ha.
- Không biết Thủ trưởng họ gì để tôi báo cáo với Tư lệnh Trần ạ.
Phí Quốc Ninh nói.
- Diệp Phàm, đến từ thành phố Ngư Đồng.
Diệp Phàm gật đầu.
- Vâng ạ. Tôi đi vào hỏi. Xin Thủ trưởng chờ chốc lát ạ.
Phí Quốc Ninh sau khi hơi ngạc nhiên một chút vẫn đẩy cửa bước vào.
Biệt hiệu ‘Mặt đen’ của Trần Khải Việt quả thật hoàn toàn chính xác so với thân hình ông ta. Màu da ông ta hơi đen, vóc dáng cũng không phải đặc biệt cao lớn. Thấy Diệp Phàm tiến vào, ông ta vẫn ngồi tựa vào sô pha, khóe miệng còn lộ vẻ khinh miệt thản nhiên, xem Diệp Phàm chẳng ra gì.
Đương nhiên, nếu người ta được một gã đội trưởng của đoàn Cảnh vệ Trung ương bảo vệ thì hiển nhiên rất có lai lịch, hẳn là rất có thân thế.
Trần Khải Việt ngược lại không sợ hắn mà chủ yếu là cảm thấy hơi tò mò, không biết người muốn gặp mình là ai? Tự nhiên nhàm chán đến nỗi phải tìm đến mình nói chuyện phiến, không có sự gan dạ sáng suốt thì hẳn là không dám tới quấy rầy.
Tuy nhiên khi y quét mắt nhìn sang hai người hai bên trái phải đang đẩy xe lăn giúp hắn là Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành thì y lập tức ngây người ra. Dường như hai cô bé này ông ta đã từng gặp ở nơi nào đó rồi, nhưng nhất thời ông ta nghĩ không ra.
- Chào bác Trần, cháu là Kiều Viên Viên, em Luyện Luyện hôm nay không
tới sao?
Lúc này Kiều Viên Viên cười, ngọt ngào ân cần hỏi thăm. Phương Khuynh Thành đương nhiên không cam lòng chịu thua, cũng ân cần hỏi thăm.
- Viên Viên, Khuynh Thành, hai chị sao lại đến đây thế này?
Lúc này từ phòng trong, một cô gái thanh lịch chạy ra, cười đon đả.
Khi cô nhìn lên bắt gặp Diệp Phàm, lập tức cô ngây người một chút, nhìn rồi hỏi:
- Viên Viên, Khuynh Thành, vị này là ai?
- Bạn tốt.
Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành đồng thanh đáp. Trên mặt Trần Khải Việt lóe lên một nụ cười, rốt cục ông ta đã nhớ ra. Ông ta cười nói:
- Hóa ra là hai cháu. Một năm không gặp nên thay đổi nhiều, hai cháu nhanh lớn quá, ha ha…
Ông ta lại nhìn Diệp Phàm cười hỏi:
- Người thanh niên này có phải là người muốn nói chuyện phiếm với tôi không?
- Ha ha, đúng vậy. Phải nằm lại bệnh viện mấy ngày, người rất buồn chán nên tôi muốn tìm người tâm sự.
Diệp Phàm nói rất lễ phép.
- Chuyện này thật kì lạ, tôi hoàn toàn không biết cậu. Người xa lạ thì có chuyện gì mà tán gẫu chứ, tôi không thích đâu.
Trần Khải Việt thản nhiên nói. Bên này, Trần Luyện Luyện nhanh nhẹn mang bình trà tới.
- Tôi từ Việt Đông tới thành phố Ngư Đông, công tác ở thành phố Ngư Đồng. Chưa bắt đầu tán gẫu thì bác Trần sao lại có thể nói là không thích được chứ ạ. Có thể sau khi tán gẫu chúng ta trở thành bạn tri giao thì sao.
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói, liếc mắt nhìn Trần Khải Việt một cái.
Hắn nói tiếp:
- Tôi đã từng nghe nói đại danh của Tư lệnh Trần rồi, chỉ có điều chưa có duyên gặp gỡ. Lần này có thể có cơ duyên được gặp gỡ Tư lệnh Trần. Vừa rồi tôi nghe Viên Viên và Khuynh Thành nói là biết Tư lệnh Trần, hình như họ là bạn thân của Luyện Luyện cho nên nhất thời không kìm nổi đã tới gặp, tôi mạo muội xin bác thứ lỗi cho.
- Kiều Viên Viên và Khuynh Thành cũng thường xuyên đến nhà tôi, chỉ có điều tôi ít khi gặp.
Trần Khải Việt thản nhiên nói, ông ta liếc nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ông ta hừ một tiếng, nói:
- Nói vậy thì Diệp tiên sinh cũng xuất thân từ chốn giàu có ư?
- Trần Tư lệnh nhầm rồi, cha mẹ tôi đều là những cán bộ bình thường, còn chưa đến cấp phòng. Nhà tôi ở sát cổng thành huyện Cổ Xuyên tỉnh Nam Phúc.
Diệp Phàm giải thích một chút, hắn biết Trần Khải Việt cũng hơi xem
thường mình.
- Sao, phải không vậy, kì lạ quá.
Trần Khải Việt thản nhiên nói, xong ông ta nhíu mày, tất nhiên cho rằng Diệp Phàm nói không thật.
- Bác Trần, anh ấy nói thật đấy ạ. Cha anh Diệp là Trưởng phòng Lao động huyện Cổ Xuyên. Mẹ anh ấy là giáo viên. Anh Diệp bây giờ là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng.
Kiều Viên Viên giải thích.
Cách xưng hô ‘ anh Diệp’ của cô khiến trong lòng Trần Khải Việt tất nhiên hiểu rằng Kiều Viên Viên tỏ vẻ cô và Diệp Phàm có quan hệ rất thân mật, thật ra chính là vì Diệp Phàm ẩn hình tạo thế mà thôi.
- Dạ, nhà anh Diệp đúng là như vậy đấy ạ.
Phượng Khuynh Thành cũng cười nói.
- Ừ, cậu thanh niên à, cậu tới gặp tôi mà lại giấu đầu hở đuôi ư?
Trần Khải Việt là một người thẳng tính, không hề nể mặt mũi Diệp Phàm mà hừ nói.
- Nếu Tư lệnh Trần mới liếc mắt một cái đã nhìn thấu thì tôi cũng không dám làm kiêu. Chuyện là như thế này ạ, nghe nói Phổ Hải ở tập đoàn quân thứ năm chuẩn bị lập binh chủng kiểu mới, cũng chính là lữ đoàn hỗn hợp hải lục quân…
Diệp Phàm mịt mờ biểu thị ý mình.
- Ủa, còn nhỏ tuổi mà cậu cũng dám nhúng tay vào việc quân ư, ai cho cậu quyền đó vậy, đúng là to gan nhỉ. Nếu tôi báo cáo lại lời cậu nói ra ngày hôm nay, phỏng chừng chiếc mũ trên đầu cậu bay mất đấy.
Trần Khải Việt rõ ràng mất hứng, mặt ông ta bắt đầu tối sầm lại.
- Bác Trần à, anh ấy…
Kiều Viên Viên và Phượng Khuynh Thành cùng nóng nảy kêu lên, tuy nhiên bị Trần Khải Việt ngắt lời, hừ nói:
- Hai cháu đừng có mù quáng, chuyện quân đội mà có thể nói chơi sao?
Ông ta khoát tay áo, quay sang phía Diệp Phàm, hừ nói:
- Cậu đi đi, tôi không muốn gặp lại cậu. Cậu thanh niên à, tôi cho cậu một lời khuyên, đường phải đi đường chính, đường ngang ngõ tắt không thể đi được đâu. Đừng cho là tôi không biết cậu đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Viên Viên và Khuynh Thành đúng là quen tôi, nhưng hai chuyện này khác nhau. Về sau phải chú ý, chuyện lần này coi như tôi không biết, không nghe thấy, cậu đi đi.
- Ba, ngay cả tâm sự ba cũng…
Trần Luyện Luyện có chút nóng nảy, nếu Diệp Phàm là bạn của Viên Viên thì ngại gì giúp đỡ chứ? Tuy nhiên Trần Khải Việt không cho con gái cơ hội, ông ta hống hách nói:
- Không cần phải nói, nếu không đi thì tôi sẽ gọi người đến.
Trần Khải Việt luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, nghiêm khắc. Hơn nữa, gia thế của ông ta lại rất có tầm, lại là con cháu của người lập quốc, tính lại chính trực nên cũng xem thường việc Diệp Phàm dựa vào hai cô bé Kiều, Phượng để gặp mình.
Ông ta thích người có bản lĩnh. Đối với nhiều quân nhân thế hệ trước, giới tai to mặt lớn đều có suy nghĩ này. Bởi vì bọn họ đã hy sinh máu thịt của mình để giải phóng đất nước nên đương nhiên quý trọng gấp đôi.