- Anh Diệp, cuối cùng anh cũng tới...
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm bước xuống xe, Kiều Viên Viên giống như gặp được tổ chức liền lao thẳng tới, nhào thẳng vào trong lòng hắn. Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm và vỗ vỗ vai nói
- Đừng lo lắng, có anh ở đây.
- Vâng!, Kiều Viên Viên gật gù.
- Viên Viên, hắn chính là Diệp Phàm có phải không?
Lúc này, lúc này người thanh niên cao lớn đứng trước Kiều Viên Viên lên tiếng hỏi.
- Đúng vậy.
Kiều Viên Viên mở miệng trả lời, chỉ vào hai người đó giới thiệu nói
- Đây là anh họ em, Kiều Thế Hào, còn kia là em họ Nhâm Thái Phượng.
Hai bên thản nhiên gật gật đầu xem như chào hỏi nhau.
- Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Diệp Phàm nói, mấy người cùng vào khách sạn Shangri-La gọi thức ăn.
- Tra ra được địa điểm giam giữ chưa?
Diệp Phàm ăn xong nửa chén canh, thở một hơi rồi hỏi.
- Vẫn chưa, không biết là bị bọn họ đưa đến địa phương nào rồi.
Kiều Thế Hào rất điềm tĩnh khi nói chuyện.
- Rốt cuộc là ai làm?
Diệp Phàm lại hỏi.
- Viện kiểm sát làm, cái này còn phải hỏi sao?
Nhâm Thái Phượng nhép miệng, không biết Diệp Phàm có phải là gã ngốc hay là thằng ngu không.
- Tôi không phải có ý hỏi như vậy.
Diệp Phàm nói nhưng nhìn Kiều Thế Hào liếc mắt một cái.
- Kiểm sát trưởng Khương Nhất Lâm của Viện kiểm sát Tỉnh nghe nói là do Chủ tịch tỉnh Uông Chính Tiền ra sức ủng hộ đề bạt lên, chuyện lần này xem chừng không phải nhằm vào Kiều gia chúng ta, xem ra Báo Quốc chỉ bị liên lụy thôi.
Kiều Thế Hào hiểu được ý của Diệp Phàm, hơi có vẻ phẫn nộ, nói.
- Ý của anh là Uông Chính Tiền muốn chơi Tô Thanh Vân, hoặc Uông Chính Tiền muốn lôi Tô Thanh Vân xuống ngựa. Mà Báo Quốc đem tiền đưa cho Tô Hương Linh, nếu không phải nhằm vào Kiều gia, thì vì sao còn chưa chịu thả người, ít nhất thì chuyện giam giữ Kiều Báo Quốc cũng phải nói cho các anh biết.
Diệp Phàm hỏi.
- Không nhất định là thế, nếu Uông Chính Tiền phát động công kích, nếu thả Báo Quốc, hoặc là cho chúng ta gặp anh ta, thì khẳng định Tô Hương Linh bên này cũng sẽ buông lỏng.
Mặc dù hiện tại Uông Chính Tiền đã biết thân phận của Báo Quốc, nhưng lỡ đâm lao thì phải theo lao. Hơn nữa, Uông Chính Tiền này ở Bắc Kinh hình như là rất được phó Bí thư Phí của Ủy ban Kỷ luật Trung ương ủng hộ.
Cho nên, người ta chưa chắc chịu tiết lộ, hơn nữa, ở Bắc Kinh gần đây các mối quan hệ khắp nơi đều có chút tinh tế, việc này lại chạm vào đỉnh đầu của người ta.
Kiều Thế Hào với vẻ mặt ngưng trọng, xem ra việc này đối với Kiều gia mà nói cũng là một sự đả kích không nhỏ.
- Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật Trung ương miệng thì thào một câu, tuy nói ngoài mặt không thay đổi sắc diện, nhưng trong lòng sớm biến sắc, loại tai to mặt lớn này không phải là thứ mà bọn côn trùng tép riu như mình có thể dính vào.
Trên bàn chợt nghe tiếng chạm ly của Diệp Phàm cùng Kiều Thế Hào, Kiều Viên Viên và Nhâm Thái Phượng căn bản là ăn không vô, hai người giương lỗ tai lên nghe, nghe hai người họn nói chuyện phiếm, tâm tình lúc vầy lúc khác nghe rất khó chịu.
Kiều Viên Viên nước mắt lại rưng rưng ở hốc mắt, cố gắng không cho rơi xuống.
- Ừ, đây không phải là Phó giám sát trưởng Diệp sao? Ha ha, không thể tưởng được ngài cũng ăn cơm ở trong này.
Phía sau cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một giọng cười sang sảng.
Đối với cách xưng hô với Diệp Phàm, Đinh Tam Căn cuối cùng lựa chọn chức vụ Giám sát trưởng để xưng hô, đương nhiên so với chức vụ đương nhiệm của Diệp Phàm là Bí thư Đảng ủy Công an thì cấp bậc cao hơn một chút, tên tuổi đương nhiên càng vang dội, danh hiệu cũng thế, cho nên Đinh Tam Căn cũng không trốn tránh gì.
Về phần nói Đinh Tam Căn sao lại có mặt tại Shangri-La, đương nhiên cũng là do Khổng Văn Nhiên khéo léo an bài, bởi vì ông ta là đoàn trưởng, cho nên bữa tiệc tối của tổ tuần tra Bộ tổng tham mưu liền an bài tại Shangri-La, người ngồi đầy cả ba bàn tròn.
Bởi vì các phòng riêng còn lại toàn bộ đã được người ta đặt chỗ rồi, cho nên mới an bài ở tại đại sảnh. Kỳ thật, chuyện này đều do Khổng Vọng Đông âm thầm sắp xếp mọi thứ.
Mục đích thì đương nhiên là vì chú mình cùng Đinh Tam Căn có thể có cơ hội gặp Diệp Phàm, giúp mình nói hộ vài câu. Coi như là bỏ ra chút sức.
Diệp Phàm giương mắt nhìn, không phải Phó trưởng ban thiếu tướng Đinh Tam Căn của ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu thì còn ai vào đây. Bên cạnh còn có một người trông rất phúc hậu mà Diệp Phàm không biết tên.
- Là Đinh tướng quân sao, xin chào.
Diệp Phàm đứng dậy đánh tiếng chào hỏi.
Đinh Tam Căn cùng người kia bước tới. Đinh Tam Căn nhiệt tình chỉ vào và giới thiệu nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, vị này chính là Trưởng ban của ban Tình báo – bộ Tổng tham mưu đồng chí Khổng Văn Nhiên, lần này Bộ tổng tham mưu phái đoàn tuần tra xuống tuần tra, ông với vai trò là đoàn trưởng, tôi thì chịu trách nhiệm phối hợp và đi cùng với đoàn trưởng Khổng, hay là cùng nhau uống vài chén?
- Xin chào Trưởng ban Khổng, ngồi xuống đây uống vài chén đi, dù sao bàn bên này của chúng tôi cũng rộng chỗ.
Diệp Phàm bất đắc dĩ nói, nếu người ta đã mời mình, qua thì khẳng định là không muốn qua, nhưng rõ ràng cũng phải đáp lễ, xem ra Đinh Tam Căn cũng không có khả năng cùng ngồi dùng cơm với mình.
- Chào Thủ trưởng!
Kiều Thế Hào bởi vì đang mặc quân phục, khi đã biết người ta là thủ trưởng thì không thể không chào hỏi.
Cho nên, lập tức đứng lên chào theo nghi thức quân đội. Kỳ thật, Đinh Tam Căn người ta cùng Khổng Văn Nhiên vốn cùng mang quân hàm thiếu tướng, không cần giới thiệu thì Kiều Thế Hào cũng phải biết tự mà chào hỏi.
- Cậu ở chi bộ nào?
Vì lôi kéo làm quen, Khổng Văn Nhiên cũng hạ người, thân thiết hỏi thăm Kiều Thế Hào.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi ở Đệ nhất tập đoàn quân của quân khu Bắc Kinh đảm nhiệm vai trò sư trưởng, tên là Kiều Thế Hào.
Kiều Thế Hào hơi có vẻ cung kính hồi đáp.
- Sư trưởng Kiều, tốt lắm, tuổi trẻ đầy hứa hẹn!
Khổng Văn Nhiên mở miệng liền khen ngợi, còn giơ tay vỗ nhẹ vai Kiều Thế Hào tỏ vẻ thân thiết, tất nhiên là diễn trò cho Diệp Phàm xem rồi.
Nếu người này ngồi dùng cơm cùng Diệp Phàm, thì có lẽ là bạn bè gì đây, cho nên, trước lôi kéo làm quen với anh ta vẫn không lo bị thiệt.
- Ừ, tư lệnh Kiều làthế nào với cậu?
Đúng lúc này, Đinh Tam Căn đột nhiên hỏi. Bởi vì ông ta làm quân vụ trong Bộ tổng tham mưu, cho nên, đối với một vài gia tộc có bề dày thì cũng có chút hiểu biết.
- Là ba tôi!
Kiều Thế Hào bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
Khổng Văn Nhiên trên mặt liền hiện lên một tia kinh ngạc, không thể tưởng được Diệp Phàm lại ngồi cùng thằng con của Kiều Hoành Sơn Tư lệnh viên của đại quân khu Lĩnh Nam dùng cơm, điều này cho thấy...
Khổng Văn Nhiên trong lòng thậm chí âm thầm toát mồ hôi, hiện tại cuối cùng đã có chút minh bạch, xem ra Diệp Phàm có thể được đề bạt nhanh như vậy là do sau lưng khẳng định có bóng dáng Kiều gia.
- Không thể tưởng được con
trai của tư lệnh Kiều không ngờ lại là sư đoàn trưởng, lão Đinh, chúng ta đều già cả rồi, ha ha ha.
Khổng Văn Nhiên sang sảng mỉm cười.
- Phải vậy chứ, tre già măng mọc mà, Trường Giang sóng sau đè sóng trước, chúng ta sớm hay muộn gì cũng phải lui về.
Đinh Tam Căn cũng tiếp lời nói.
- Trưởng ban Khổng phó trưởng ban Đinh, cùng ngồi xuống uống vài chén đi?
Lúc này, Kiều Thế Hào cũng chỉ còn cách mời họ ngồi xuống, bởi vì hai người đó căn bản là không muốn bỏ đi. Hơn nữa lúc nãy Diệp Phàm cũng có mời qua nên hai người cũng không do dự, liền đặt mông ngồi xuống.
Thấy Kiều Viên Viên yên lặng rót rượu, gắp thức ăn cho Diệp Phàm. Khổng Văn Nhiên và Đinh Tam Căn nhìn Kiều Viên Viên, xong quay lại nhìn Kiều Thế Hào, hai người nghiền ngẫm trong chốc lát, mới bình thường trở lại.
Tuy nhiên, Khổng Văn Nhiên vẫn còn muốn xác định một chút, thuận miệng cười nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, cô gái này đối với ngài phục vụ rất chu đáo, ha ha.
Đương nhiên, Khổng Văn Nhiên nói đây là nói giỡn, khuấy động không khí mà thôi! Thằng nhãi này diễn cũng rất đạt, rất đáng tán dương, nói mà người ta tuyệt đối tìm không ra nửa điểm giả tạo, dù sao gã cũng là cáo già, cái này gọi là nghệ thuật quan trường.
- Khiến hai vị tướng quân chê cười rồi.
Kiều Viên Viên thản nhiên cười cười, nhìn hai người liếc mắt một cái, nói thêm,
- Tuy nhiên, tôi thích thế này.
- Thật hạnh phúc!
Đinh Tam Căn thở dài, thật có chút hâm mộ, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói.
- Cô gái này là?
- Cô ấy tên Kiều Viên Viên, Thế Hào là anh họ của cô.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, biết hai người đều muốn thăm dò gốc gác của mình, nên cũng hào phóng nói ra, tránh cho người ta lãng phí tế bào não đi suy đoán, lãng phí tinh lực.
- Hóa ra là con gái của Bộ trưởng Viễn Sơn, ha hả.
Đinh Tam Căn cười, trong lòng cũng đang âm thầm chấn động.
Về phần Khổng Văn Nhiên thì lại thấy giật mình. Cuối cùng đã rõ ràng, nhận thấy Diệp Phàm hình như là con rể tương lai của Kiều gia, may mắn là mình đã đúng lúc ngăn chặn lại được hành vi ngu xuẩn của thằng cháu, bằng không, về sau thực không có biện pháp nào mà giải quyết cho xong việc.
Hơn nữa, đối với chuyện chọn người lên ngồi ghế Giám đốc sở của sở An ninh Quốc gia Việt Đông nếu lần này cần tuyển lại thì xem ra do Diệp Phàm gọi điện thoại báo cho nhạc phụ tương lai là Kiều Viễn Sơn rồi, Kiều Viễn Sơn vì hắn mà ra mặt, gọi cho bộ An ninh Quốc gia xử lý.
Bộ An ninh Quốc gia tuy nói làm việc tương đối độc lập, nhưng việc bổ nhiệm cán bộ cấp bậc cao vẫn phải thông qua Ban Tổ chức Trung ương. Khi Kiều Viễn Sơn nhúng tay vào thì Bộ trưởng của bộ An ninh Quốc gia cũng phải suy xét nặng nhẹ chứ.
Nếu cho Diệp Phàm biết suy nghĩ của lão già này, cũng không biết là phải khóc hay là cười. Hoàn toàn không thể tưởng được.
Không lâu, Khổng Đông Vọng đương nhiên là phải chọn lúc thích hợp bước qua, tất nhiên là tìm đến đồng chí Khổng Văn Nhiên.
Vừa thấy Diệp Phàm, đương nhiên là lập tức chạy tới tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa còn tích cực tỏ thái độ nói cho biết chuyện đó sở An ninh Quốc gia đã hành động rồi, đã toàn lực phối hợp làm việc với Diệp Phàm rồi.
Diệp Phàm biết rằng bên trong có mưu mẹo, tuy Đinh Tam Căn chỉ nói chuyện tâm tình và không nhắc gì khác, nên chỉ thản nhiên gật gật đầu.
Không thể tưởng được Khổng Đông Vọng cũng là người rất có tính quyết đoán, Diệp Phàm vừa mới trở lại phòng, Khổng Đông Vọng không ngờ lại đi theo, thấy chung quanh không người, đột nhiên, rất cung kính khom lưng hạ người, nói:
- Phó giám sát trưởng Diệp, về sau có chuyện gì mong chỉ bảo, Đông Vọng này máu chảy đầu rơi cũng tuyệt nghiêm túc thi hành. Đây là danh thiếp của tôi, luôn khởi động máy vào bất cứ lúc nào để chờ đợi.
Khổng Đông Vọng kiên quyết tỏ thái độ về sau sẽ đi theo Diệp Phàm, có người đứng về hàng ngũ của mình Diệp Phàm đương nhiên vì vậy mà ra vẻ một chút, cảm thấy thằng nhãi này bị gõ vậy là đủ. Hơn nữa có thêm một trợ lực thì cớ sao không bằng lòng.
Quan trọng hơn là Diệp Phàm đột nhiên nghĩ tới chuyện bên viện kiểm sát, nếu có thể mượn lực lượng an ninh quốc gia trong tay Khổng Đông Vọng đi thăm dò điều tra về chuyện của Kiều Báo Quốc thì có lẽ hiệu quả sẽ rất tốt.
Diệp Phàm giơ tay ra tiếp nhận danh thiếp, cũng tiện tay đưa cho anh ta một tấm danh thiếp, nói
- Có việc cứ gọi vào số điện thoại này, tuy nhiên, hiện tại có chuyện phải phiền anh đi giải quyết một chút.
- Xin cứ nói.
Khổng Đông Vọng tỏ thái độ cung kính.
Diệp Phàm đem chuyện Kiều Báo Quốc nói những thứ cần nói qua một lần, yêu cầu Khổng Đông Vọng lập tức điều tra rõ cụ thể địa điểm giam giữ Kiều Báo Quốc. Khổng Đông Vọng tuy nói trong lòng có sự nghi hoặc, nhưng cũng không quan tâm được nhiều, lập tức gật đầu đi ra ngoài.
Tuy nhiên, trước khi đi thì cũng ra vẻ ngập ngừng, nên đành giả vờ lúng túng.
- Có cái gì cứ nói thẳng.
Diệp Phàm trong lòng biết rõ, biết gã đang muốn nói chuyện cái ghế chính thức.