- Người quản lý mở cửa kho lạnh à?
Diệp Phàm hỏi.
- Không phải, người quản lý nói là sau khi uống xong cốc trà thì thấy rất buồn ngủ nên ngủ mất. Lúc đó tôi đã cho người mang cái cốc đó đi hóa nghiệm thì phát hiện ra có thành phần chất gây buồn ngủ, sau khi uống vào thì lập tức ngủ say. Thực ra, nó cũng gần giống như chất gây mê tạm thời mà đám lừa đảo hay dùng bây giờ.
Lô Vỹ nói.
- Xem ra cái thi thể đó có vấn đề, có phải là có người muốn kiếm cái gì đó ở trên thi thể không?
- Chắc là không phải, lúc đó mọi thứ trên thi thể đều đã bị chúng tôi cất giữ hết rồi, bên trên chỉ che một lớp vải trắng, có cái gì để mà kiếm chứ.
Lô Vỹ nói.
- Lẽ nào là định ăn cắp thi thể?
Diệp Phàm thầm giật mình, hỏi.
- Có khả năng lắm. Có lẽ là phát hiện ra cảnh sát quay lại sớm nên không dám động thủ. Nhưng cũng không loại trừ có người muốn ăn cắp nội tạng, bây giờ có rất nhiều người làm trò này.
Lô Vỹ nói.
- Ăn cắp nội quan, cậu có phải xem phim Mỹ nhiều quá rồi không, nội tạng hình như phải lấy ngay sau khi chết thì mới có tác dụng chứ.
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng chưa biết chừng, có lẽ còn có tác dụng khác. Nhưng khả năng này cũng rất nhỏ. Ăn cắp nội tạng thì cũng không ngốc đến nỗi đi ăn cắp thi thể có cảnh sát trông giữ. Việc này nhất định có vấn đề.
Lô Vỹ cười nói.
- Điều thêm mấy cảnh sát nữa bí mật canh giữ, có lắp camera quan sát không vậy?
Diệp Phàm hỏi.
- Vừa lắp rồi, nhưng có lẽ trong thời gian ngắn tới thì bọn chúng sẽ không mò đến nữa. Thật là đáng tiếc, nếu trước kia mà lắp rồi, bây giờ xem lại thì biết ngay. Nhưng cũng chưa biết hừng người ta là cao thủ, camera cũng bị người ta che đi hoặc phá hỏng mất.
Lô Vỹ vẻ mặt nuối tiếc nói.
- Cứ bình tĩnh chờ câu con cá to, chỉ cần thi thể vẫn còn thì bọn chúng có lẽ sẽ còn tìm cách đoạt được, chúng ta không cần phải vội, chưa biết chừng đây chính là mấu chốt để phá án. Còn nữa, bên cậu điều tra thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Chưa có tiến triển gì, tập đoàn khoáng sản Đế Hoa là doanh nghiệp lâu năm, nền móng vững chắc. Nghe nhân viên của tập đoàn Đế Hoa nói, phó tổng giám đốc Mã Văn Tài đối xử với bọn họ rất ôn hòa, có thể loại trừ khả năng kẻ thù thuê người giết hại. Còn vợ ông ta là Tống Liên Hương là phóng viên báo Thủy Châu, nên quan hệ xã hội khá phức tạp, bạn bè nhiều nên trước mắt khó mà điều tra rõ được. Hơn nữa, theo thủ pháp gây án thì thủ đoạn rất khôn khéo, rất có kinh nghiệm, không hề có dấu vết gì. Có cảnh sát còn nghi ngờ là do ngộ độc khí gas nên mới bị chết, cho rằng nên lấy lý do là sự cố khí gas để kết thúc vụ án.
Lô Vỹ thở dài, vừa điều đến Thủy Châu chưa lâu thì không ngờ lại xảy ra việc này, ảnh hưởng trong xã hội rất mạnh mẽ, cảm thấy áp lực rất nặng nề.
- Thật là vớ vẩn, muốn đùn đẩy trách nhiệm thì cũng không thể vô trách nhiệm như thế được, sinh mạng con người vô cùng quan trọng, nhiều điểm nghi vấn như vậy sao có thể vì chút danh dự hoặc sợ ảnh hưởng mà có thể tùy tiện kết thúc vụ án được chứ.
Diệp Phàm tức giận.
- Đại ca, anh không biết cục diện của Thủy Châu, tôi do Đoàn Hải Thiên đưa lên.
Lô Vỹ thở dài.
- Ý cậu là có người muốn làm khó Đoàn Hải Thiên?
Diệp Phàm hiểu ngay ra, hỏi.
- Ừ, Thủy Châu là tỉnh lỵ, ngay dưới mắt lãnh đạo tỉnh, có chút động tĩnh gì là truyền đến tai mấy ông lãnh đạo tỉnh chỉ biết nói mồm mà chả làm được việc gì ngay. Nghe nói gần đây trên tỉnh ủy có người chỉ trích Đoàn Hải Thiên làm gì cũng không ra hồn, thích phô trương bày vẽ, tình hình trị an ngày càng xấu đi, môi trường đầu tư kém sức hút, khu kinh tế mới như trò hề...
Lô Vỹ chua chát nói.
- Là ý gì, nói rõ xem nào?
Diệp Phàm hỏi tiếp. Đoàn Hải Thiên cũng giúp đỡ hắn rất nhiều, gần đây lại có quan hệ thân mật với Tề Chấn Đào và Thiết Thác, Diệp Phàm đã coi ba người này là chỗ dựa sau này của mình, cho nên việc của ba người hắn đương nhiên rất quan tâm.
- Khu kinh tế mới Hồng Liên do Đoàn Hải Thiên đề xướng, lúc đó đã mạnh miệng tuyên bố là sẽ xây dựng thành điển hình của khu kinh tế mới để giới thiệu lên trung ương, nỗ lực trong năm năm sẽ xây dựng khu kinh tế mới Hồng Liên không chỉ trở thành nơi thí điểm của tỉnh Nam Phúc mà còn được trung ương công nhận, mở rộng mô hình ra toàn quốc. Nhưng mấy tháng đã qua mà khu kinh tế mới Hồng Liên phát triển vẫn không được như ý muốn, thậm chí có thể nói là một đống hỗn loạn. Hồi đó để thành lập khu kinh tế mới Hồng Liên đã sáp nhập cả khu Hoành Đô và khu Mã Cảng vào, nhân sự của ba khu vô cùng hỗn loạn, Đoàn Hải Thiên mỗi tuần đều thị sát khu này một lần, đích thân chỉ đạo, kiểm tra công tác, nhưng hiệu quả vẫn không được như ý. Hơn nữa cứ như vậy Chủ tịch thành phố Cao Minh Hoài cũng không thoải mái, có người còn ngấm ngầm nói Đoàn Hải Thiên để kiếm thành tích đã vượt quá ranh giới, không những chỉ quản lý chức vụ mà còn quản lý chỉ đạo cả công việc của Chủ tịch thành phố, ngày nào cũng kiểm tra giám sát thì Chủ tịch còn biết làm gì nữa. Đúng lúc đó thì lại xuất hiện thảm án chết cả bốn người trong gia đình, người ta lại lôi việc này ra bàn tán, nói là người mà Đoàn Hải Thiên để cử là đồ ăn hại, đương nhiên là nói tôi rồi. Hơn nữa còn yêu cầu sáp nhập chức Bí thư ủy ban chính trị – pháp luật và chức Cục trưởng Cục công an, có nghĩa là gì, chính là giải tán cái chức của tôi. Mẹ kiếp, điên hết cả tiết.
Lô Vỹ tức giận nói.
- Việc này là chuyện đấu đá giữa các vị lãnh đạo trong tỉnh ủy, Lô Vỹ, cậu chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh chấp này thôi. Nhưng quan trọng là Đoàn Hải Thiên có thái độ thế nào?
Diệp Phàm nói một cách động viên.
- Thái độ của Đoàn Hải Thiên rất kiên quyết, khu kinh tế mới Hồng Liên tiếp tục tiến hành xây dựng, thái độ đối với tôi cũng không tồi, động viên nhiều hơn là phê bình.
-
Động viên nhiều hơn phê bình, vậy xem ra vẫn bị phê bình rồi. Còn về Khu kinh tế mới Hồng Liên, tôi đoán là Đoàn Hải Thiên có cái khó mà không thể nói ra, ban đầu chức Bí thư đảng uy Khu kinh tế mới Hồng Liên định đề cử tôi lên, sau đó tỉnh ủy không thông qua, bây giờ các vị lãnh đạo tỉnh lại quay lại chỉ trích, người mình đưa lên không làm được việc lại đi chỉ trích Đoàn Hải Thiên, mẹ kiếp, là hạng người thế nào không biết. Lẽ nào làm cấp dưới thì đều phải chịu cục tức này sao?
Diệp Phàm bực mình chửi.
- Ừ, việc này cô tôi làm không đúng, còn về việc vụ án, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ điều tra, chỉ cần đại ca chưa cho phép tôi sẽ không kết thúc vụ án. Cùng lắm thì...
Lô Vỹ kiên quyết.
- Cố gắng, trong vòng ba tháng sẽ có kết quả thôi.
Diệp Phàm hừ nói, rồi lại nói tiếp:
- Có phát hiện ra Mã Văn Tài, Tống Liên Hương có liên quan gì đến tỉnh Việt Đông bên này không?
- Mã Văn Tài tạm thời chưa phát hiện được gì, Tống Liên Hương đã từng đến phỏng vấn ở Việt Đông, dù sao cũng là phóng viên báo tỉnh, đi khắp đất nước thì cũng là bình thường.
- Từng đến Ngư Đồng chưa?
Diệp Phàm vội hỏi.
- Đến rồi, hình như là mấy năm trước ở Cục công an thành phố Ngư Đồng có lễ cắt băng khánh thành tượng đồng, nghe nói chị ta nhân tiện cũng tới. Cụ thể thế nào thì không điều tra được.
Lô Vỹ nói.
- Sao lại không điều tra được, Lô Vỹ, cậu nghĩ xem, đến Ngư Đồng phỏng vấn, ngủ nghỉ xe cộ chẳng phải cần đem về thanh toán hay sao, chỉ cần đến báo Thủy Châu điều tra hóa đơn là ra ngay. Trừ phi chị ta tự bỏ tiền ra, nhưng thường thì khả năng đó rất ít, có mấy người bỏ tiền túi ra vì việc công, có mà lấy tiền công vì việc riêng thì có.
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng vậy, việc này tôi lại quên mất, được, tôi lập tức cho người đi điều tra.
Lô Vỹ suýt nữa kêu to lên.
- Ừ, ngoài ra, bố cậu chẳng phải làm bên kinh tế hay sao, tôi muốn nhờ ông ấy làm một việc không biết có được không.
Diệp Phàm hỏi.
- Được, anh cứ nói xem.
Cả nhà Lô Vỹ đang lo lắng không biết làm cách nào để đền ơn Diệp Phàm, bây giờ Diệp Phàm lại tự nói ra thì càng tốt.
- Cậu biết đấy, tôi có một khoản tiền, hơn 200 triệu, kiếm được bằng con đường chính đáng, hợp pháp. Tôi nghĩ số tiền đó để không cũng chẳng để làm gì, thì sao không tìm cách cho nó sinh sôi nảy nở. Anh trai tôi xưa nay cũng chẳng làm gì nên hồn, hôm nay ở Hồng Công, ngày mai lại sang Thâm Quyến, cuối cùng toàn đi nộp học phí ngu, chẳng kiếm được đồng nào cả. Cho nên tôi muốn mở một công ty để anh ấy quản lý, anh ấy cũng đã chạy nhảy mấy năm rồi, chắc cũng đã có được ít kinh nghiệm.
Diệp Phàm nói.
- Anh muốn nhờ bố tôi đăng ký cho anh ấy một công ty phải không?
Lô Vỹ nghe là hiểu luôn.
- Ừ, lấy danh nghĩa của anh tôi để đăng ký, không được lấy tên tôi. Phạm vi kinh doanh rộng một chút, nhất định phải có hạng mục bất động sản. Phải nhanh, trong vòng 10 ngày liệu có xong được không? Tên công ty gọi là Tập đoàn Bàn Đế. Cậu ở Thủy Châu cũng giúp tạo chút thanh thế cho công ty của anh tôi với nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Bàn Đế, cái tên thật là hoành tráng, ha ha ha...
Lô Vỹ không kìm được cười lớn, rồi nói:
- Không vấn đề gì, đảm bảo mười ngày là xong. Nhưng đại ca, công ty của anh rốt cuộc là để làm gì vậy?
Lô Vỹ cũng có chút tò mò, thầm nghĩ đại ca tại sao đột nhiên lại muốn mở công ty.
- Ở bên Ngư Đồng có một công ty gọi là Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều, có mấy lô chung cư không bán được, tôi định mua lại, đầu tư vào Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều. Hồi trước do ảnh hưởng của thảm án 88 nên ai ai cũng sợ hãi, do vậy chung cư cũng không bán được, nhưng tôi tin là sau khi thảm án này được phá, chung cư này sẽ tăng giá, tới lúc đó nhất định có thể kiếm lời lớn.
Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca rất tự tin, nhưng đừng bảo tôi chỉ biết dội nước lạnh nhé, trên Bộ bây giờ vẫn còn hàng trăm vụ án chưa phá được, nên chưa phá được án cũng là điều bình thường, tới lúc đó mà không phá được án, 200 triệu của anh e rằng cũng nguy to. Tuy anh kiếm tiền dễ hơn chúng tôi, nhưng một lúc mà mất mấy trăm triệu thì cũng xót lắm, nên anh phải cẩn thận. Anh với tôi, nói thật nhé, làm quan thì còn tạm, chứ kinh doanh thì chúng ta đều chẳng biết gì cả. Có thứ nhìn thì có vẻ kiếm được, nhưng chỉ cần không cẩn thận thôi là thua sạch sành sanh. Nếu không thì để tôi bảo ông già nhà tôi đem theo mấy chuyên gia đến Ngư Đồng điều tra trước đã. Nếu bọn họ cảm thấy có thể làm được thì chúng ta đăng ký, thế nào?
Lô Vỹ cũng rất quan tâm đến Diệp Phàm.
- Cảm ơn, nhưng không cần. Tôi có mục đích riêng của mình.
Diệp Phàm nói.
- Có mục đích khác?
Lô Vỹ ngạc nhiên nói.
- Đại ca chơi trội thật, đem 200 triệu vì mục đích khác.
- Có liên quan đến thảm án 88, Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều cũng là một trong những cổ đông lớn của Tập đoàn Dương Điền ở Ngư Đồng, một trong những thành viên hội đồng quản trị.
Diệp Phàm nói.