Thanh Lang là người Quản Phi bỏ rất nhiều tiền ra thuê anh về làm tổ trưởng tổ bảo vệ của Tập đoàn Dương Điền, lương của anh ta mỗi năm đạt 2 triệu, cao gấp n lần lương của một vài Phó chủ tịch của Tập đoàn.
Những Phó chủ tịch kia có chút bất mãn với hành động của Quản Phi nhưng mọi người đều biết năng lực của Thanh Lang như thế nào.
Từ khi anh ta nhận chức đội trưởng đội bảo vệ tập đoàn Dương Điền, cũng không biết anh ta từ đâu tới, nhưng từ sau đó tập đoàn Dương Điền không xảy ra chuyện gì cả.
Quản Phi cũng biết nọi người không phục, một hôm Quản Phi chỉ vào cây khẩu thô nói:
- Ai có thể đá gẫy cây này tôi trả lương 2 triệu một năm.
Tất nhiên mọi người ai nấy cũng ồ lên. Không nói là dùng chân đá, đến dùng cưa mà cưa thì cũng phải mất nhiều thời gian. Từ đó, không có ai nói gì về Thanh Lang nữa.
Nghe Thanh Lang nói như thế, tự nhiên mọi người đều suy nghĩ, đều nghí cô gái tên Miêu Thanh Mi có phải là có lai lịch thân thế cao không, nếu không người có thể đá đổ được cây kia sao lại phải nể cô ấy như thế.
Từ đó về sau cũng không còn ai dám khinh bỉ Miêu Thanh Mi nữa.
- Không thể nào, Đới Duy Cường đường đường là một Phó chủ tịch tỉnh có quyền trong tỉnh.
Cho dù đến Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lâm Phong còn phải nể ông ấy, chẳng lẽ Diệp Phàm có gan thế hay sao.
- Như vậy thì có gì lợi chứ, nhất của nhất động trong tỉnh đều có thể khiến hắn ta không giữ được cái chức đó.
Cao Cương có chút nghi ngờ, nhìn Miêu Thanh Mi nói.
Thực ra Cao Cương có cách nghĩ không tốt về Miêu Thanh Mi, nhưng vì nể mặt Quản Phi nên không ra tay. Hơn nữa Cao Cương lại có ưu thế về quân đội, là một người kiêu ngạo, nên nhìn Miêu Thanh Mi không hề thấy thuận mắt chút nào.
- Nghe nói gần đây Đới Duy Cường đang tranh cử chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nên hiện không thể gây ra việc gì mất tư cách khiến đối thủ nắm được nhược điểm mà đánh bại ông ta. Đợi khi ông ta xong việc, thì Diệp Phàm chắc chắn cũng bị ông ta thu lại.
Tào Dục vuốt chòm râu, cao ngạo cười nói.
- Không thể
Quản Phi lắc đầu nói.
- Không thể? Chủ tịch Quản, sao lại nói như vậy?
Cao Cương có chút nghi hoặc hỏi lại.
- Đới Duy Cường chỉ là nói mồm thì sợ gì phiền toái, chẳng lẽ Hà Trấn Nam bán đứng ông ta. Nếu như đợi ông ta thành Ủy viên thường vụ rồi thì Hà Trấn Nam cũng phải suy xét chứ. Về việc này tôi cũng có chút không hiểu, sao Hà Trấn Nam lại không ra tay, anh ta có thể hoàn toàn ép Diệp Phàm thả người mà. Cũng đâu phải là giết người mà sao Hà Trấn Nam lại làm như vây?
Quản Phi thản nhiên nói.
- Chủ tich Quản nghĩ sai rồi, Hà Trấn Nam chưa chắc có thể ép được Diệp Phàm. Hắn mới 23 tuổi, ông nghĩ xem, người ta như thế mà có thể ngồi vào vị trí cao như thế.
- Hơn nữa, còn mang theo chữ “ thường vụ” đằng sau không có người thì tôi không tin được. Có thể vào trong bộ phận Ủy viên thường vụ Ngư Đồng, hỏi có ai là không có hậu thuẫn?
Mà thông thường chức danh Phó chủ tịch tỉnh vẫn chưa đủ, có lẽ phải thêm chữ đó thì mới đi lo việc được.
Cho nên, Diệp Phàm không cần phải nể Đới Duy Cường cũng là trường hợp có thể xảy ra. Bởi vì, đứng đằng sau anh ta chắc chắn phải là người uy quyền hơn cả Đới Duy Cường.
Miêu Thanh Mi phân tích sự việc rõ ràng, vừa nói vừa tước thịt gà.
Nhưng lại được sự ủng hộ của người trong tỉnh.
- Việc này đúng là có chút kỳ lạ, nghe nói người này được điều từ tỉnh Nam Phúc đến. Có thể nói, hắn ta đến Việt Đông mấy tháng, ở Việt Đông rộng lớn này, lại có quan hệ rộng là điều không thể.
Quản Phi xé một cái đùi gà gặm như chuột gặm, lô thỗ cắn thịt.
Ăn như thế khiến Miêu Thanh Mi chau mày, tưởng tượng hành động bất nhã. Nhưng mọi người trong phòng đều làm theo Quản Phi nên Miêu Thanh Mi cũng không có cách nào cả, tuiy nhiên cuối cùng cô cũng dùng dao cắt miếng thịt ra thành nhiều miếng nhỏ rồi mới ăn.
- Tôi có cảm giác không thể nhìn thấu người này, Hà Trấn Nam có thể nói là một người có quyền trong thành phố, nhưng hình như cũng bị hắn uy hiếp.
Chính cái vụ An Lôi là một ví dụ, còn nữa, thời gian trước không phải các bức tượng đồng Tắc Từ cũng dám bán đi liên tiếp đấy sao. Thử hỏi xem, người nào ngồi ở vị trí đó, có ai dám làm việc khác người như vậy không?
Thì chính là thế, có bọn quan viên tứ hình thành quy tắc cho riêng mình. Những người đó còn sợ gì sai tư cách, súng đánh cũng chỉ là loài chim chóc.
- Sau này trong tỉnh cũng đã cho tổ điều tra đi điều tra rồi thì, nhưng kết quả ra sao, đầu voi đuôi chuột thế nào hắn ta cũng chẳng sao. Hiện nay hắn ta vẫn ngồi vững vàng đó thôi.
Tào Dục xoa đầu nói.
- Hôm nay chẳng phải xảy ra chuyện sao , mấy trăm người vây quanh cơ quan chính quyền, nghe nói cảnh sát đều bị thương đến chục người, ngay cả Phó cục trưởng Vi cũng bị đánh.
Càng tinh xảo thì huyện Dương Điền càng xảy ra ẩu đả,hàng trăm dân của hai thôn kéo bè kéo lũ đánh nhau, bên cục cảnh sát cũng phải ứng phó mệt, và kết quả như thế nào, đó là phải mời đến cả quân đội ra.
- Tên kia lợi hại lắm, nếu như lãnh đạo thông thường nếu xảy ra chuyện gì cũng sẽ khuyên bảo, nhưng các anh xem Diệp Phàm xử lý như thế nào, hắn ta cho bắt tất cả.
- Dùng biện pháp cưỡng chế. Có thể ngày mai sẽ có phản ứng mạnh mẽ hơn, sự việc lần này chắc chắn là thủ đoạn của Đới Duy Cường rồi.
Miêu Thanh Mi thản nhiên nói.
- Chỉ là hạng người lỗ mãng thôi, ngày mai các đầu báo sẽ đăng tin, thằng nhóc này, ha ha…không thể giữ được mũ quan đó.
Cao Cương vui vẻ nói.
- Điều động quân đội là việc lớn, nếu như Đới Duy Cường nói việc này ra, có nghĩa là sẽ cùng Lô An Cương uống chung một chén trà.
Quản Phi lạnh
lung nói, nhìn mọi người một lượt rồi lại nói:
- Nhưng việc này cũng rát kỳ lạ, Lô An Cương là Tư lệnh quân khu Ngư Đồng sao lại có thể nghe lời tên này? Biết rõ là sẽ mất chức vậy mà lại cùng tên này đi càn quấy?
- Chủ tịch Quản, tôi có cảm giác tên Diệp Phàm là muốn nhằm vào mỏ đồng của chúng ta ở Ngư Đồng.
Tào Dục có ý cười nói lên câu này.
- Tôi đã sớm cảnh giác được rồi, thời gian trước Ngư Đồng cũng đã gọi người đến. chính là cái con nha đầu họ Đổng – Đổng Oanh Oanh không chịu an phận. Việc lần này thực sự phức tạp, ép cô ta lui thì cô ta không lui, Mai Hồng chết không lâu, chính quyền Ngư Đồng cũng phải lo lắng, phái mấy viên cảnh sát đi theo cô ấy, nếu có việc gì xảy ra là sẵn sàng ra tay.
Cao Cương phẫn nộ nói.
- Chỉ một con chim non thì làm được trò trống gì, cô ta không chịu rút cổ phần cũng được, nhưng, để xem cô ấy còn duy trì được bao lâu.
Đợi đến khi Hoàng Triều Đê Đô phá sản mà vẫn không rút cổ phần để đi cấp cứu? Vì vậy việc này chúng ta không nên vội vã, chúng ta kiêu ngạo được còn cô ta thì không.
Còn về phần ra tay là không cần thiết, dù nói chúng ta không sợ nhưng cũng phải cẩn thận. Trên đời này, người tài xuất hiện thường xuyên giống như chúng ta là người có tài năng ở Việt Đông này.
Nhưng các vị ngồi đây cũng không được quên tất cả , dù sao ở Việt Đông vẫn có người tài cao hơn. Ví dụ như Triệu Xương Sơn chính là một điển hình.
- Còn nữa, ở Việt Đông có rất nhiều lãnh đạo cao cấp đóng quân , con cái nhà họ cũng không hẳn đã yếu hơn chúng ta.
Quản Phi cuối cùng cũng thành thật nói chuyện.
- Vâng, tuy Triệu Bảo Cương đã nghỉ hưu nhưng đối với một gia tộc mà nói vẫn là người đứng đầu. duy nhất.
Gần đây Triệu Xương Son và Chủ tịch tỉnh Uông có chút không hợp. Chủ tịch Uông là cán bộ của tỉnh ta, đã khổ tâm mấy chục năm cho tỉnh Việt Đông rồi thì mạng lưới quan hệ có rộng lớn không?
Người được oong ta đề bạt không có một ai thắng nhưng ít nhất cũng có một liên minh manhk. Khi ngồi vào vị trí bảo bối đó, chủ tịch Uông đề bạt người cũng lên như thuyền gặp nước.
Có lẽ cũng đã có người ngồi vào chức Phó chủ tịch tỉnh rồi. Giống như Đới Duy Cường là một ví dụ.
- Đây là một thế mạnh rất đáng sợ, như một tấm thiên la địa võng vô hình. Ngay cả bác tôi cũng có lúc không nói lại được, nói rằng lưới trời khó tránh.
Quản Phi trầm ngâm nói.
- Chủ tịch quá lời rồi, chúng ta không phải là cá trong lưới. …lẽ nào không đan được lưới, ha ha…
Tòa Dục tỏ bộ thâm thúy cười nói.
- Ha ha, cũng tự đan được lưới rồi, nhưng hoi nhỏ.
Quản Phi khiêm tốn nói, thực ra cũng nhìn rõ vẻ tự đắc.
Quản Phi là con trai duy nhất của…..Quản Nhất Minh là ….là người thứ ba quyền uy sau Triệu Xương Sơn và chủ tịch Uông, đương nhên cũng có phạm vi riêng của mình.
Ngày trước, Quản Nhất Minh liên kết với Uông Chính Tiền, suýt chút nữa khiến Lôi Đạo Toàn mát chức. Hiện nay Triệu Xương Sơn đến Việt Đông cũng gặp tình huống xấu hổ.
Nhưng, … so sánh Lôi Đạo Toàn và Triệu Xương Sơn thì mỗi người một gia thế tốt. Nhưng Lôi Đạo Toàn thắng vì thời gian anh ta ở Việt Đông lâu hơn
Còn Triệu Xương Sơn mới đến gần nửa năm, ngay lập tức muốn tạo uy tín trong thường vụ tỉnh, gắt gao ngăn chặn …của Uông Chính Tiền và Quản Nhất Minh là điều không thể làm. Việc này đòi hỏi phải có một quá trình, không thể vội vàng được.
Vì thế, bạn học cũ Lỗ Đông Lai – phó chủ tịch tỉnh tham gia vào Ủy viên thường vụ là điều quan trọng. Một khi Lỗ Đông Lai gia nhập rồi, thì ít nhất Triệu Xương Sơn cũng có hỗ trợ. Dần dần loại bỏ xu thế của Uông Chính Tiền.
Đương nhiên, Triệu Xương Sơn cũng hiểu, Việt Đông là tỉnh lớn, nếu các thế lực liên kết đấu tranh , thì việ đánh bại một tên lớn là điều không khả thi.
Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn là….. Tỉnh ủy, là cấp trung ương, và là thành viên dự khuyết của Bộ chính trị.
Cho nên, thế lực của Uông Chính Tiền không thể quá lộ liễu. Về phương diện nhân sự, Triệu Xương Sơn nắm 4 phần, Chủ tịch Uông nắm 3 phần còn lại 3 phần là của Quản Nhất Minh và các ủy viên khác.
Theo cục diện trước mắt thì Triệu Xương Sơn không hài lòng. Đây cũng là …. Triệu Xương Sơn cũng đã hành động rồi. Hơn nữa Diệp Phàm lại nhập cuộc thời điểm này, khiến Triệu Xương Sơn cảm thấy rối tung.
- Chủ tịch Quản, chúng ta phải chờ Chủ tịch Đới ra tay sao?
Cao Cương khó hiểu hỏi lại, trong lòng nghĩ ông một khi đã ra tay, cái gì không làm được thì hà tất gì phải tìm rắc rối.
- Nếu Chủ tịch Đới đã ra tay rồi thì hãy để cho ông ấy làm, nếu không được thì chúng ta ra tay, như thế, vừa thể hiện được tôn trọng đúng không, ha ha. Bằng không lại thể hiện dễ dàng cướp được vật báu nhà người ta….
Quản Phi thản nhiên cười.