Nhìn mọi người một cái, lại nói:
- Còn nói về Ngư Đồng Nhất Kiến, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Quản Phi thản nhiên nói. Nhưng ngạo khí của người này lộ rõ, liếc nhìn mọi người một cái, nói thêm:
- Chuyện của Chí Quân còn phải tính sau, tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, Đới Duy Cường sao lại bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ muốn nhìn thấy Chí Quân ngồi tù thật sao?
- Đới Duy Cường bình tĩnh. Tuyệt đối không thể bình tĩnh được, có khi giờ này đang ném cốc chén trong phòng ấy chứ.
Tuy nhiên, hắn đang trong thời kỳ bất thường, muốn lôi kéo mà thôi. Xem xem có thể kẹp được cổ Ngư Đồng từ việc xây dựng sân vận động hay không.
Tuy nhiên, điều càng kỳ lạ là Lý Quốc Hùng cũng bình tĩnh, sân vận động là công trình cũng phải đến năm sáu trăm triệu, còn việc xây dựng quốc lộ Ngư Dương- Triều Hồ, cũng là công trình trên trăm triệu.
Chẳng lẽ Lý Quốc Hùng thật sự mặc kệ, muốn làm một công trình mục nát, để cuối cùng để Hà Trấn Nam tóm được thóp, trở thành mục tiêu công kích hay sao?
Cao Cương Đồng thật sự không hiểu chuyện này, hỏi.
- Lý Quốc Hùng thật sự bình tĩnh à! Có lẽ, hắn đã thương lượng với Diệp Phàm và đã đưa ra thỏa thuận rồi. Hà Trấn Nam đang đợi Lý Quốc Hùng giơ cờ xin hàng, mà Lý Quốc Hùng lại đang liều chết chống lại, mở miệng một cái là Lý Quốc Hùng lại bị Hà Trấn Nam cho ‘đứt xích’ ngay.
Tào Dục vuốt vuốt mấy sợi râu lơ thơ trên cằm, thở dài nói, giống như là khâm phục Lý Quốc Hùng vậy.
- Nửa giờ sau là biết ngay ấy mà.
Quản Phi nhìn đồng hồ, nói.
- Thế thì nửa giờ sau gặp.
Tào Dục thản nhiên cười nói.
- Tôi hỏi lại tư lệnh Vu ở quân khu tỉnh, có lẽ ông ta biết được thông tin gì về Lục Dũng.
Lô An Cương nói xong, liền gọi điện luôn cho Vu Thăng ở quân khu tỉnh.
Sau khi cúp máy, sắc mặt có chút âm trầm, nói:
- Không thể tưởng tượng tay Lục Dũng này cũng có chút lai lịch, thảo nào mà Phó tư lệnh Tưởng của đại quân khu Việt Châu cũng khó xử, mà đúng là khó xử lý hắn thật.
- Thế là thế nào?
Diệp Phàm hỏi lại.
- Đứng sau Lục Dũng là phó tổng tham mưu trưởng ở bộ Tham mưu Cao Nhất Bối, nghe nói là thân thích của ông ta, người này đeo hàm trung tướng, cũng là nhân vật ghê gớm ở Bộ tổng tham mưu, thảo nào mà Phó tư lện Tưởng lại khó xử.
Lô An Cương vẻ mặt có chút buồn bực, nói.
Mặc dù, Diệp Phàm có chức vụ Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu, nhưng so với chức phó tổng tham mưu trưởng này thì chẳng là gì. Lô An Cương lo lắng cũng là chuyện bình thường.
- Xem ra là có chút phiền phức. Sức mạnh của Phó tổng tham mưu Cao thì không cần phải nói. Tuy nhiên, Lục Dũng sao lại đồng ý che chở để Dương Điền khai thác mỏ? Cái này đúng là làm cho người ta phải suy nghĩ.
Diệp Phàm giật mình, mặt cũng hơi biến sắc, tay Phó tổng tham mưu này giống như một tảng đá, khiến người ta phải bực mình.
- Cái này, liệu có phải mỏ Dương Điền cho ông ta nhiều lợi lộc không? Hoặc là nói mỏ khai thác Dương Điền cho căn cứ Liễu Đỉnh Sơn lợi lộc gì đó, ví dụ như dùng kinh kế để hỗ trợ việc xây dựng căn cứ. Đương nhiên, họ ủng hộ bằng nhiều phương thức, không đưa thẳng mà mượn cớ nào đó để tiến hành.
Lô An Cương nói.
- Có khả năng.
Diệp Phàm gật đầu, ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm:
- Tuy nhiên, nếu chỉ khu căn cứ được lợi lộc thì hẳn Lục Dũng sẽ không che chở cho Dương Điền mạnh mẽ đến vậy. Nếu nói Lục Dũng thu được nhiều lợi lộc thì còn có khả năng. Nhưng cũng không loại trừ một lãnh đạo nào đó của tập đoàn Dương Điền quan hệ tốt với Lục Dũng, hoặc là thân thích gì đó.
- Khả năng như thế là lớn lắm, khó mà tính toán được. Tuy nhiên, Chủ nhiệm Diệp, chuyện cắt điện tạm thời cứ thư thả đã, dù sao hệ lụy của việc này quá lớn, nếu gây ra hậu quả gì thì phiền to. Hơn nữa, tổ điều tra trên tỉnh xuống vẫn còn chưa đi, tập đoàn Dương Điền muốn giở trò gì thì cũng dễ đối phó. Chuyện này không nên làm quá gay gắt, vả lại, Quản Phi sẽ chịu yên sao? Ngắt điện một giờ, tổn thất của tập đoàn Dương Điền lên cả chục ngàn ấy chứ.
Lô An Cương lo lắng cho Dip Phàm.
- Ngắt, nhắt định phải ngắt. Không ngắt thì lấy cái gì để ép được Dương Điền? Bằng không, thảm án 88 chúng ta dừng hòng điều tra gì được, thành phố khó khăn lắm mới xây dựng được hình tượng, bỗng chốc sụp đổ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính cực của đội ngũ cảnh sát.
Diệp Phàm khoát tay, thái độ kiên quyết.
- Bất luận thế nào, tôi ủng hộ anh vô điều kiện. Nếu trung đoàn trưởng Lâm muốn gây chuyện, Lô An Cương tôi cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Lô An Cương lại một lần nữa kiên quyết tỏ thái độ ủng hộ Diệp Phàm.
- Cảm ơn anh.
Diệp Phàm nói. Ngay sau đó chuông điện thoại vang lên.
Người theo dõi Lý Nguyệt là Lý Cường, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, Lý Nguyệt tỏ ra khá là quỷ dị, lúc này cô ta cô ta lại trốn trên một cây đại thụ, trên ngọn núi phía trên mỏ khai thác Dương Điền, cầm một chiếc kính viễn vọng cao cấp quan sát ‘trận đấu’ của các anh và Dương Điền.
- Xem ra, có thể khẳng định là, Lý Nguyệt đang giả điên, để quan sát thái độ của chúng ta.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, nói.
- Cũng không rõ lắm.
Lý Cường nói.
- Chú ý theo dõi cô ấy, không được để cô ta phát hiện. Tôi sẽ diễn kịch để cô ấy quyết định dựa dẫm tôi. Chỉ cần lấy được sự tín nhiệm của cô ấy, thì sẽ biết được đại bí mật mà cô ấy cất giữ trong lòng. Để giữ bí mật của mình, cô ấy phải chịu nhiều nỗi thống khổ mà người khác khó lòng chịu nổi, chắc chắn cô ấy biết nội tình của vụ thảm án 88. Haiz, cô ấy thật đáng thương, nếu phát hiện cô ấy gặp nguy hiểm, thì phải toàn lực bảo vệ.
Diệp Phàm ra chỉ thị.
- Tôi
biết rồi, chỉ cần có Lý Cường tôi, thì cô ấy tuyệt đối sẽ không có chuyện gì. Hôm trước Thanh Lang tình cờ gặp Lý Nguyệt, nhưng chỉ thản nhiên nhìn một cái rồi đi qua, chưa động thủ.
Lý Cường nói.
- Bản lĩnh của Thanh Lang khá vững, cậu không nên cùng cậu ta động thủ chính diện.
Diệp Phàm giao phó, nói.
- Tôi hiểu rồi.
Lý Cường cúp máy.
- Đã đến giờ rồi.
Vương Triều đến xin chỉ thị.
- Ngắt điện.
Diệp Phàm ngồi trên ghế, hai mắt chợt lóe lên, phất tay truyền mệnh lệnh.
- Cắt điện thật rồi.
Phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Dương Điền kích động nói.
- Sếp, sếp xem rồi?
Tào Dục môi giật giật, hỏi.
- Phó chủ tịch Miêu, lập tức đem danh sách tổn thất, khách hàng đang giục bên ngoài, khoản thuế tôi đã nộp, và các khoản đã ủng hộ…đem tới ủy ban thành phố Ngư Đồng, việc này một mình anh đi. Còn nữa, gọi Thanh Lang bố trí vài công nhân đến nhà khách Ngư Đồng thỉnh nguyện, không được chậm chễ…
Quản Phi giao nhiệm vụ, nói.
Sau khi nói xong liền nhìn Cao Cương một cái, nói:
- Căn cứ Liễu Phong Sơn là một khối, việc phải phiền chú em ra mặt rồi.
- Muốn bọn họ làm thế nào?
Cao Cương cũng không dài dòng, trực tiếp hỏi luôn.
- Dùng danh nghĩa quân đội để tạo áp lực với Thành ủy thành phố Ngư Đồng, an ninh quốc phòng hoặc quân đội diễn tập sao có thể để bên công an thành phố làm hỏng được?...
Quản Phi điềm tĩnh nói.
- Tư lệnh Lục nói rồi, lần diễn tập này tuy nói chỉ là ngụy trang, nhưng cũng có thể coi như thật để xử lý. Cho dù là cấp trên xuống thì cũng chẳng điều tra ra được cái gì. Vì vậy, tôi thấy, nếu việc này phản ứng lên, quân khu Việt Châu chắc chắn sẽ cử người xuống điều tra. Nếu có thể nhân cơ hội này đưa thằng nhóc đó lên tòa án quân sự, thì việc khai thác mỏ của công ty Dương Điền chúng ta còn ai dám ra oai nữa.
Cao Cương khí thé bỗng nhiên mãnh liệt, nói.
- Đừng hấp tấp. Có kẻ người, nên mạnh tay dạy cho một bài học, khiến cho hắn phải đau cả đời.
Quản Phi nhẹ nhàng khẽ đặt chén trà lên, nói.
- Sếp Quản, thực ra chúng ta còn có thể sai An Hồng Thành, Bí thư huyện ủy Dương Điền đi làm mà, tài nguyên nước ở Dương Điền phong phú, điện của công ty khai thác mỏ chúng ta đều là của điện lực huyện Dương Điền, chẳng lẽ bên điện lực lại không nghe lời của An Hồng Thành hay sao?
Đôi mắt híp của Tào Dục kia toàn bộ đã mở ra rồi.
Y có vẻ tự đắc, nhìn moin người một cái, hừ nói:
- Đối với lời nói của An Hổng Thành, tuyệt đối có trọng lượng hơn của Diệp Phàm.
Hơn nữa, nghe nói An Hồng Thành còn là anh họ của An Lôi, Diệp Phàm liên thủ với Lý Quốc Hùng, giật dây cho dừng chức vụ của An Lôi.
Tuy nói hiện tại An Lôi có vẻ như đến ban Tổ chức cán bộ Thành ủy đảm nhiệm chức Phó trưởng ban thường trực, nhưng, dù sao đây cũng giống như giáng cho An Lôi một cái bạt tai.
Nỗi đau này, An Lôi tuyệt đối khắc trong lòng, chỉ cần chúng ta đề xuất, An Hồng Thành tám phần là sẽ ủng hộ chúng ta, cho nên, phải khôi phục lại việc cung ứng điện, chắc cũng không phải là việc khó.
- Việc này không cần phải vội, Diệp Phàm cho rằng chúng ta chịu tổn thất nặng không ngoi dậy được, nhưng rất tiếc hắn đã nhầm, chúng ta có thể bị tổn thất vài ngày, nhưng cứ coi như đây là cái giá để đưa hắn vào nhà lao. Bảo với Thanh Lang phải trấn an công nhân, nội bộ chúng ta phải bình tĩnh, thì mới đấu được.
Quản Phi lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn Tào Dục một cái.
- Đương nhiên, bên An Hồng Thành kia cũng phải chào hỏi một chút, yêu cầu ông ta phải hồi phục việc cung ứng điện bất cứ lúc nào chúng ta cần.
- Sếp Quản, chúng ta rót tiền xuống không ít. Một ngày tổn thất cũng không dưới 30 ngàn, vài ngày thôi là cả triệu ấy chứ.
Cao Cương có vẻ đau lòng, chu mồm thè lưỡi nói.
- Hai triệu để đưa một Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật vào nhà lao, cái này đáng lắm. Cái này chủ yếu là mượn cớ để nâng cao sức mạnh của tấm biển tập đoàn Dương Điền, cùng nhau làm giàu chính là khẩu hiệu của tập đoàn Dương Điền.
Quản Phi bình tĩnh nói.
- Cái này gọi là hiệu quả và lợi ích của ‘hàng hiệu’. Sếp Quản nghĩ sâu xa hơn tôi. Tin rằng qua chuyện này, rất nhiều đối tác sẽ tìm đến chúng ta. Tập đoàn Dương Điền lại phất lên…
Tào Dục nói một hồi, khiến mấy người cười ha hả.