Cho nên, nếu thực sự như vậy, Diệp Phàm cuối cùng chắc chắn sẽ bị cảnh cáo kỷ luật, nhưng oai phong của mình cũng sẽ bị mất hết.
Hà Trấn Nam tuy tức giận nhưng cố kiềm chế không đập bàn đập ghế, hơn nữa, còn có một nguyên nhân nữa khiến ông ta không đập bàn đập ghế, đó là ông ta càng nhìn thì càng không nhìn thấu được Diệp Phàm. Nếu nói hắn có chút năng lượng, thì hình như chẳng có chút năng lượng gì, ngay cả Công ty khoáng sản Dương Điền cũng không làm gì nổi. Nhưng nếu nói tay này không có chút năng lượng nào thì tại sao ngay cả Phó viện trượng Viện kiểm sát tỉnh Khúc Bạch Thu cũng bị hắn trị cho đến nỗi phải nói “xin lỗi, tôi sai rồi”. Nghe nói Khúc Bạch Thu về nhà bệnh mất mấy ngày, đương nhiên là tức giận quá nên sinh bệnh. Hơn nữa, gần đây Tổ điều tra cũng đến mấy hôm rồi mà vẫn chưa có chỉ thị hay hướng kỷ luật gì, khiến Hà Trấn Nam vừa tức giận vừa bất lực.
Càng kỳ lạ hơn là hôm nay nghe nói Quân khu Việt Đông cử người xuống, vốn dĩ định đưa Diệp Phàm đi, lúc đó nghe báo cáo Hà Trấn Nam vô cùng sung sướng, ai ngờ không lâu sau thì Diệp Phàm chỉ nói ra một câu, Phó trưởng ban quân vụ Thái vốn hùng hùng hổ hổ không ngờ lại ngồi nói chuyện với hắn, nói xong vỗ đít đi thẳng đến Căn cứ Liễu Phong Sơn. Việc này quá thần bí và kỳ lạ, khiến Hà Trấn Nam không khỏi suy nghĩ.
- Hà Trấn Nam, ông đương nhiên là lãnh đạo của tôi rồi, hơn nữa tôi cũng rất tôn trọng ông, ông đại diện cho Đảng, tôi sao không nghe ông được chứ.
Diệp Phàm thái độ rất hòa nhã, nhưng Hà Trấn Nam lại không dám tin lời của hắn, bởi vì lão biết Diệp Phàm còn nói tiếp.
Quả nhiên Diệp Phàm đột nhiên chuyển giọng:
- Tôi không hề bắt Phó tổng giám đốc Miêu, chỉ là mời chị ta tới Cục công an thành phố uống trà, tìm hiểu thái độ xử lý của lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Dương Điền đối với công ty con là Công ty khoáng sản Dương Điền. Ông cũng biết đấy, Phó Chủ tịch thành phố Túc đã bị đánh, hàng chục nhân viên bị đánh trọng thương, ngay cả cảnh sát hình sự của Cục công an thành phố cũng bị đánh trọng thương hơn chục người. Tập đoàn Dương Điền này, nói thật, đã không coi chính quyền thành phố Ngư Đồng chúng ta ra gì. Hôm nay đánh Phó Chủ tịch thành phố , ngày mai có thể đến lượt tôi, ngày kia...
Diệp Phàm nói đến đây cố ý dừng lại, nhìn Hà Trấn Nam, ý là ngày kia có thể sẽ đến lượt của ông.
Câu này vừa nói ra, Hà Trấn Nam cũng cảm thấy có chút đạo lý, nhíu mày hừ nói:
- Tôi biết, Tập đoàn Dương Điền có chút thái quá, nhưng dù thế nào anh cũng không thể vô cớ bắt Phó tổng giám đốc của họ được. Nếu vì việc này mà khiến Tập đoàn Dương Điền tức giận rút vốn đầu tư thì tổn thất đối với thành phố Ngư Đồng chúng ta sẽ vô cùng to lớn. Xét đến đại cục, Cục công an thành phố chịu chút ấm ức, việc này Thành ủy đều biết, nhưng các anh cũng phải nghĩ đến đại cục, sống trên đời không thể việc nào cũng theo ý mình được. Có những việc đành phải nhẫn nhịn.
- Xin lỗi Bí thư Hà, việc này tôi không thể hạ mình đi thả người được, Công ty khoáng sản Dương Điền còn không cho chúng tôi bước qua cổng, đó là hành vi thế nào chắc ông hiểu rõ. Còn tổ chức diễn tập quân sự, chẳng qua là lấy cái cớ mà thôi. Mọi người đều là người thông minh, nhìn là hiểu ngay. Chúng ta không tìm họ, họ lại tự tìm đến chúng ta. Miêu Thanh My là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Dương Điền, chị ta có nghĩa vụ hợp tác với chúng ta điều tra rõ việc này.
Tôi cũng không muốn bắt chị ta, cũng không phải là giam giữ, chỉ là mời chị ta hỗ trợ điều tra về tình hình của Công ty khoáng sản Dương Điền.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Như vậy mà còn không phải là bắt người hay sao, các anh giữ chị ta lại Cục công an còn không phải là bắt người. Không có lý do chính đáng giam giữ 24 tiếng là phải thả chị ta ra.
Hà Trấn Nam cũng có chút giận giữ, khẩu khí nặng thêm không ít.
- Muốn chúng tôi thả cũng được, nhưng Công ty khoáng sản Dương Điền phải mở cổng cho chúng tôi vào, nếu không cho dù là Bí thư tỉnh ủy Triệu nói thì tôi cũng nhất định không thả.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh, cương quyết nói.
- Thái độ của anh là kiểu gì vậy, anh không hề có ý thức tổ chức, không coi lãnh đạo ra gì hay sao?
Hà Trấn Nam tức giận gào lên, môi rung lên bần bật, cảm thấy Diệp Phàm đang khiêu khích uy quyền của mình.
- Tôi không hề làm gì sai cả, nếu sai ở chỗ nào xin Bí thư Hà cho biết. Tôn chỉ của Đảng là có sai thì sửa, không sai thì khen thưởng. Diệp Phàm tôi không phải người biết sai mà không sửa.
Diệp Phàm kiên quyết không chịu nhượng bộ, muốn làm loạn lên để dụ người của Tập đoàn Dương Điền ra mặt.
Hắn đang ép Quản Phi lộ mặt, hoặc là người phía sau Quản Phi lộ mặt, tốt nhất là Quản Phi không nhịn được, giở trò ngu ngốc gì thì mình cũng nhân đó mà tiến hành điều tra, phá triệt để thảm án 88.
- Cút!
Hà Trấn Nam không thể kiềm chế hơn được nữa, mặt xám xịt, đập mạnh tay xuống bàn, phát ra tiếng rầm rầm, khiến anh thư ký Chung Chí vội vàng chạy vào.
- Hừ!
Diệp Phàm hừ lạnh, quay đầu bước đi.
- Quá ngang ngược, quá ư ngang ngược, không coi lãnh đạo ra gì cả. Bí thư Hà, tôi thấy phải báo cáo lên cấp trên, nếu không thì mở hội nghị thường vụ, lấy nghị quyết của tập thể thường vụ thành ủy đình chỉ công tác của anh ta rồi tính tiếp.
Trưởng ban tổ chức Khang Văn Sinh thầm vui mừng, miệng thì bất mãn hừ nói.
- Đúng thế, nếu cứ như vậy thì chỉ e Ngư Đồng sẽ còn xuất hiện nhiều Diệp Phàm nữa thì không biết làm thế nào, Ngư Đồng này còn biết quản lý thế nào được nữa.
Trưởng ban thư ký Giang Ly Ly cũng nói thêm.
- Đúng là phải hạ bệ người này thôi, đã đến mức không thể chấp nhận được rồi.
Tổ chức kỷ luật của Đảng ở đâu, ngay cả tổ chức kỷ luật cũng không cần, thật không ra thể thống gì cả. Anh ta có chút thành tích thì cũng chỉ là xin được ít tiền, xây được hai tòa nhà cho Cục công an thành phố mà thôi.
Trưởng ban tuyên truyền Phan Liên Ngọc hừ lạnh.
- Thực ra, Bí thư Hà, tuy anh ta kiếm được ít tiền, nhưng thảm án 88 thì Cục công an lại chẳng có tiến triển gì cả, trước mắt vẫn chưa hề bắt được kẻ tình nghi nào. Chúng ta có nên lợi dụng điểm này làm gì đó không?
Khang Văn Sinh suy nghĩ sâu xa, lập tức nắm được điểm yếu của Diệp Phàm.
- Gọi Chủ tịch Lý đến.
Hà Trấn Nam mặt thâm sì quyết định, ông ta đã không thể kiềm chế thêm được nữa.
Buổi tối, Mai Phán Nhi đến Ngư Đồng.
- Cậu gọi gấp tôi từ Thủy Châu đến Ngư Đồng làm gì vậy?
Mai Phán Nhi có chút bất mãn lườm Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Tôi đang rất bận, gần đây bên huyện Ma Xuyên đang mở rộng quy mô, Công ty truyền thông Giang Nam cũng đang đàm phán với một công ty truyền thông của Hồng Công để mở hướng phát triển ra Hồng Công.
- Chị trao cái này cho ông cụ nhà chị, phải đích thân đưa, và phải nhanh.
Diệp Phàm đưa một túi tài liệu niêm phong cho Mai Phán Nhi.
- Rốt cuộc là cái gì vậy mà còn làm ra vẻ thần bí.
Mai Phán Nhi ngồi cạnh Diệp Phàm, nũng nịu nói.
- Là cái gì chị không cần biết, nhưng có một việc chị cần biết là được, đó là chị chẳng phải vẫn muốn kiếm cho Mai Công Lượng một chỗ tốt sao? Lần này cơ hội đã tới.
Diệp Phàm hừ nói.
- Chỗ nào có chỗ trống sao?
Mai Phán Nhi vội vàng hỏi.
- Căn cứ Liễu Phong Sơn ở Ngư Đồng, tư lệnh căn cứ Lục Dũng có vấn đề, tài liệu này liên quan tới vấn đề của hắn. Chỉ cần ông cụ nhà chị mà chịu giao lên, Lục Dũng sẽ bị đổ. Lục Dũng mà đổ, Mai Công Lượng có thể đi tranh vị trí đó. Đó là một vị trí cấp Phó Sư, rất béo bở. Căn cứ Liễu Phong Sơn có biên chế của một Lữ đoàn, trong đó có 4 trung đoàn, gần 5000 con người. Hơn nữa, phạm vi của Căn cứ rất rộng, ở tỉnh Việt Đông này cũng vô cùng quan trọng, tiền đồ không hề thua kém Lữ đoàn quân hỗn hợp ở Tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- E rằng cậu không tốt bụng như vậy?
Mai Phán Nhi liếc Diệp Phàm một cái, hừ nói.
- Một công đôi việc, Tư lệnh Lục Dũng gần đây luôn làm khó tôi, người này là một cái gai, vì thảm án 88 tôi phải loại bỏ, nếu không thảm án 88 không thể phá được. Tôi nghi ngờ thảm án 88 có liên quan tới Tập đoàn Dương Điền, nhưng Lục Dũng lại ra tay cản trở, một Bí thư ủy ban chính trị pháp luật như tôi mà còn không vào nổi cổng của Công ty khoáng sản Dương Điền, nói ra thật là mất mặt. Cho nên, muốn vào được trong Công ty khoáng sản Dương Điền, đầu tiên phải điều quân của Căn cứ Liễu Phong Sơn đi. Muốn điều bọn họ đi thì phải thay tướng. Thời gian không nhiều nữa, tôi chỉ còn hơn hai tháng, chắc là chị cũng không muốn nhìn thấy tôi mất mặt mất chức quan chứ.
Diệp Phàm đột nhiên hai mắt kiên nghị nhìn Mai Phán Nhi.
- Lật đổ Lục Dũng thì được, nếu tập tài liệu này của cậu có giá trị. Nhưng sau khi lật đổ hắn ông cụ nhà tôi chưa chắc đã chịu bỏ sức đưa Mai Công Lượng lên vị trí đó. Nếu Căn cứ Liễu Phong Sơn quan trọng như vậy, ứng cử viên cho vị trí Tư lệnh căn cứ phải do Tư lệnh quân khu Việt Đông phê chuẩn, sau đó báo lên Quân ủy. Có lẽ vị trí này cũng khó chẳng kém vị trí ở Lữ đoàn quân hỗn hợp tại tập đoàn quân số 5 thành phố Phố Hải. Tôi cũng không có chút chắc chắn, bởi nói thật, ở Việt Đông này Mai gia chúng tôi cũng không có quan hệ gì cả.
Mai Phán Nhi buồn bực nói, vẻ mặt buồn bã, khiến Diệp Phàm cũng cảm thấy chua xót, giơ tay ra ôm Mai Phán Nhi vào lòng:
- Thôi được, lật đổ Lục Dũng trước rồi tính, hắn ra gây khó dễ cho cậu thì phải lật đổ. Tôi sáng mai sẽ bay về nhà.
Mai Phán Nhi hạ quyết tâm, bởi Lục Dũng đã ngăn cản con đường phát triển của Diệp Phàm.
- Cám ơn...Phán Nhi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói, nhẹ nhàng cởi bộ quần áo ngủ của cô ra.
- Không cần nói gì nữa, tôi cam tâm mà.
Mai Phán Nhi nhắm mắt lại, hai đôi môi gắn vào nhau, trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển, Diệp Phàm như một cây kiếm ra khỏi vỏ, dũng mãnh vô song, Mai Phán Nhi như một con rắn nước, dùng làn nước mềm mại hóa giải sự cuồng hãn của thanh kiếm kia.
Một lúc sau...
- Diệp Phàm, cậu càng ngày càng mạnh mẽ, Phán Nhi sắp chịu không nổi rồi.
Mai Phán Nhi nhẹ nhàng nói.
- Biết thì tốt, tôi một đêm có thể ra trận trăm lần, ha ha ha...
Diệp Phàm cười sảng khoái.
- Nhìn cái mặt, chỉ biết nói phét, chém gió sắp thành bão đến nơi rồi đấy.
- Thành bão thì đã sao, ở bên cạnh tôi rất an toàn, ha ha...