- Đương nhiên, vị trí Tư lệnh căn cứ Liễu Phong Sơn đối với Công Lượng thực sự rất hấp dẫn, Công Lượng mà có thể ngồi lên vị trí đó cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho Mai gia. Nhưng em phải suy nghĩ cẩn thận, lợi hơn hại hay là hại hơn lợi. Đương nhiên, tập tài liệu này có thể phô tô ra vài bản, chúng ta không ra mặt lật đổ tên khốn này nhưng cũng có thể ngấm ngầm ra tay.
Mai Chân Hào tuy suy nghĩ đến lợi ích gia tộc, nhưng cũng không quên lợi ích quốc gia, đó cũng chính là đặc điểm của tinh thần yêu nước của những vị tướng quân già.
- Bố, bố thực sự không ra tay hay sao?
Mai Phán Nhi vẫn không chịu từ bỏ ý định.
- Ra tay thế nào, vừa rồi chẳng phải anh đã nói rõ rồi hay sao? Em định tạo nên một đối thủ mạnh cho Mai gia hay sao?
Đầu óc em thật là hồ đồ.
Mai Trường Phong lên giọng dạy bảo.
- Mấy người, mấy người không giúp thì thôi, để con trả lại cho người đó. Mấy người muốn phô tô, con không đồng ý. Vừa muốn lật đổ Lục Dũng, vừa không dám ra mặt, Mai gia chúng ta từ lúc nào nhát gan như vậy. Nếu đã không dám ra mặt thì cũng không cần phải gây ra rắc rối nữa, coi như chưa từng thấy tập tài liệu này. Như thế cuộc sống của Mai gia sẽ yên ổn hơn nhiều. Nhưng yêu ổn thì có tác dụng hay sao, có lẽ đợi bố về hưu, anh vẫn còn ngồi im ở cái ghế Phó tư lệnh. Bố dạy cho chúng ta là phải vươn lên phía trước, lật đổ Lục Dũng tuy sẽ tạo nên một đối thủ mạnh là Cao Nhất Hoài cho Mai gia chúng ta, nhưng cũng sẽ nhận được sự đồng tình của các đồng minh có cùng quan niệm. Có lợi tất có hại, con tin rằng mọi người sẽ phải hối hận, nhất định phải hối hận. Con đi đây.
Mai Phán Nhi tức giận, khóe mắt đẫm nước, cầm lấy tập tài liệu trên bàn chạy ra ngoài.
- Cái con này, chúng ta đâu có nói không lật đổ Lục Dũng, đồ cặn bã như vậy phải lật đổ, nhưng chỉ là thay đổi phương thức mà thôi. Đúng là đồ cố chấp, sao nhất định phải là Mai gia ra mặt mới được chứ.
Mai Chân Hào thở dài, nháy mắt với con trai, Mai Trường Phong hô lớn với Mai Phán Nhi lúc này đã ra đến cổng:
- Em gái, nghe nói Triệu gia không thích Cao Nhất Hoài, lần trước việc đề bạt của Triệu Khoát, Cao Nhất Hoài là một trong những người đã phản đối.
- Không cần mấy người lo, hừ!
Mai Phán Nhi hừ nói, không quay đầu lại, bay thẳng đến Ngư Đồng, trao tài liệu lại cho Diệp Phàm, đương nhiên cũng nói cho Diệp Phàm biết câu Mai Trường Phong đã nói.
- Ha ha, Mai gia thừa sự trầm tĩnh nhưng thiếu dũng khí, tuy có thêm đối thủ nhưng cũng có thêm cơ hội. Đương nhiên, có lẽ do vị trí khác nhau, góc độ khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau. Thôi vậy, nếu Triệu gia không thích Cao Nhất Hoài thì đi tìm Triệu gia vậy.
- Diệp Phàm, tôi giúp cậu đưa tin việc Công ty khoáng sản Dương Điền dùng bạo lực chống đối pháp luật nhé. Đợi đến khi xã hội chú ý đến, tin rằng Lục Dũng cũng sẽ không thể quá ngông cuồng được nữa.
Mai Phán Nhi nhìn Diệp Phàm, ánh mắt đầy tình yêu.
- Không cần đâu, Công ty truyền thông Giang Nam là của Mai gia, nếu chị cổ vũ cho tôi thì cũng sẽ đắc tội với Cao Nhất Hoài, vô cớ thêm một cường địch. Nếu Mai gia đã muốn yên ổn, vậy không cần nhúng tay vào việc này nữa. Còn tên khốn Lục Dũng, giải quyết hắn rất dễ.
Diệp Phàm miệng nói, nhưng trong lòng lại cảm động, bởi Mai Phán Nhi luôn lo nghĩ cho hắn, mình lại chưa làm được gì cho cô cả.
Diệp Phàm giơ tay ra kéo Mai Phán Nhi vào lòng, ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng lấy tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói:
- Phán Nhi, có phải tôi rất bất tài, chỗ nào cũng bị người khác bắt nạt hay không? Cục trưởng Cục công an mà ngay cả một công ty khoáng sản cũng không vào nổi.
- Đúng, nhưng cũng không đúng.
Mai Phán Nhi nhẹ nhàng nói, liếc Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Trọng trách của cậu rất nặng, cậu lại chỉ là Bí thư ủy ban chính trị pháp luật của thành phố Ngư Đồng, trên đầu cậu còn rất nhiều lãnh đạo, như Hà Trấn Nam, Lý Quốc Hùng, Thái Chí Dương, Vu Chí Hải... đều có thể coi là lãnh đạo của cậu. Nếu nói về quyền lực, cậu còn không bằng Phó Chủ tịch thường trực Thôi Minh Khải. Ủy ban chính trị pháp luật mang tiếng quản chính trị pháp luật, nhưng ngoài Cục công an ra, người đứng đầu Viện kiểm sát, tòa án, họ có nghe cậu không? Cậu không phải thằng hèn, ngược lại, cậu có thể chống đỡ đến hôm nay, cậu là một người anh hùng. Mấy tổ điều tra từ trên xuống đều điều tra cậu, nhưng cậu vẫn trụ lại được. Cho nên, trong chốn quan trường, cậu là một anh hùng vì nước vì dân. Con mắt của Mai Phán Nhi tôi không thể nào kém được. Nếu nói đến mưu lợi cá nhân thì ai cũng có cả, chỉ là phải quan tâm cả đến lợi ích quốc gia. Còn nói là bị ức hiếp, ai cũng bị ức hiếp cả. Chủ tịch nước quan có to không, ông ấy cũng bị ức hiếp. Thủ tướng những nước nhỏ ở Châu Phi chẳng phải vẫn bị nước lớn ức hiếp hay sao? Các nước họp với nhau, nước nhỏ có quyền gì chứ, chỉ có thể ngồi nghe, đợi đến lúc giơ tay thì đi theo nước lớn, lúc phát ngôn thì sao, toàn là “lấy làm tiếc”, “phẫn nộ”, thậm chí còn không dám “kháng nghị” nữa. Đó đều là nỗi bi ai của nguyên thủ các nước nhỏ. Nhưng lẽ nào nguyên thủ nước lớn thì không bị ức hiếp. Ngược lại, vẫn bị kẻ khác ức hiếp. Nhân dân cả nước mà không đồng tình thì sẽ phản đối, đảng phái chính trị đối lập sẽ lấy ông ta làm mục tiêu công kích. Cho nên, không ai không bị ức hiếp cả, chỉ là mức độ khác nhau mà thôi.
Mai Phán Nhi nói, nghe thì có vẻ lẫn lộn, nhưng nghe kỹ ra thì cũng có lý của nó.
- Cảm ơn chị, nếu không, tôi thực sự nghĩ rằng mình rất vô dụng. Lần trước Phó Chủ tịch tỉnh Đới Quốc Cường đến Ngư Đồng còn hắt đầy rượu vào người tôi. Lần đầu tiên tôi đến Ngư Đồng thì bị một thằng bé ném trứng vào mặt. Hôm qua Hà Trấn Nam bảo tôi cút ra khỏi văn phòng. Ha ha ha... ngay cả một công ty khoáng sản cỏn con cũng dám ức hiếp tôi. Diệp Phàm tôi, lẽ nào đúng là thằng hèn.
Diệp Phàm đột nhiên nói to:
- Rót cho tôi hai ly vang, hôm nay chúng ta không say không ngủ, thế nào?
- Tôi uống với cậu, Phán Nhi hôm nay uống rượu với cậu, cậu coi tôi là nha hoàn sai bảo là được.
Mai Phán Nhi mỉm cười, dịu dàng như một người vợ hiền. Đợi Phán Nhi rót rượu xong, Diệp Phàm ôm người đẹp trong lòng, nói:
- Cho tôi hai tháng, việc của Công Lượng để tôi lo.
- Không cần, việc của Công Lượng rất khó, đợi vậy.
Mai Phán Nhi không giãy giụa, dịu dàng nhìn Diệp Phàm.
- Phán Nhi, chị thật tốt.
Diệp Phàm nói, hai người dần dần xích lại gần.
- Diệp Phàm, hôm nào quay về Ma Xuyên, tôi đưa cậu đến biệt thự rừng đào, đánh đàn cho cậu nghe. Bây giờ đào cũng sắp ra trái rồi, cảnh rất đẹp.
Mai Phán Nhi nhẹ nhàng nói, bờ môi lướt khẽ trên mặt Diệp Phàm.
Hai người dần dần hòa nhập vào nhau.
Diệp Phàm như dũng sĩ ra trận, vô cùng mạnh mẽ. Tiếng thở dồn dập kèm theo tiếng kêu rên khe khẽ.
Một lúc sau:
- Diệp Phàm, cậu thật là mạnh mẽ, Phán Nhi sắp chết rồi.
Mai Phán Nhi vô cùng hài lòng nói.
- Tôi
cũng vậy, Phán Nhi, chị nói xem, liệu tôi có chết trong đũng quần của chị không?
Diệp Phàm trêu đùa.
- Ha ha ha...
Tiếng tràng cười lớn vang lên, may mà phòng cách âm tốt, nếu không có không ít chim sẽ phải sợ hãi bay đi.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên. Diệp Phàm nhìn, là Vương Triều gọi đến, vừa đưa lên tai thì đã nghe thấy Vương Triều nói:
- Bí thư Diệp, có người phát hiện Đới Chí Quân đã không nhịn thêm được nữa, khai ra rồi, Đới Duy Cường sẽ phải trả giá cho chén rượu ông ta hắt lên người anh.
- Anh dùng Phân Cân Thác Cốt Thủ phải không?
Diệp Phàm chậm rãi nói, không hề có chút hưng phấn, ngược lại vô cùng nặng nề, bởi từ khẩu khí của Vương Triều có thể đoán ra, Đới Duy Cường lần này sẽ đổ.
- Đúng thế, lại phải bồi bổ một tháng nữa, thật là mệt chết đi được. Nếu Bí thư Diệp mà thi triển thì nhanh hơn nhiều.
Vương Triều thở dài.
- Đem tài liệu đến đây, tôi lập tức lên Việt Châu.
Diệp Phàm hừ nói.
Hai người ngồi trong một chiếc xe BMW, một nam một nữ, nam là Diệp Phàm, nữ là Mai Phán Nhi.
- Phán Nhi, chị quay về Thủy Châu trước, việc của Công Lượng để tôi lo, chị không cần vì mấy việc này mà vất vả ngược xuôi nữa, tôi nhìn xót xa lắm.
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Tôi cũng không muốn vậy, yên tâm, tôi chưa bao giờ làm việc để bị thiệt bao giờ, đầu óc cậu toàn nghĩ xấu xa. Đến bây giờ cũng chỉ có cậu có được tôi , những người khác đừng có mơ.
Mai Phán Nhi mỉm cười liếc Diệp Phàm.
- Hay để tôi bố trí người đi theo chị, không để người khác ức hiếp chị.
- Thôi đi, có ai dám ức hiếp tôi, cậu định tìm cách giám sát tôi thì có, tôi không phải đồ chuyên dụng của cậu nhé.
Mai Phán Nhi hừ nói.
- Thôi vậy, tùy chị.
Diệp Phàm bị bóc mẽ đành ngượng ngùng sờ sờ cằm.
Mai Phán Nhi đi máy bay, Diệp Phàm đi xe thẳng đến văn phòng của Triệu Xương Sơn. Kỳ lạ là Diệp Phàm thử liên hệ với Triệu Xương Sơn, không ngờ lập tức được cho phép gặp.
- Không cầu xin gì thì chẳng lên chùa, hình như cậu rất ít khi lên văn phòng của tôi thì phải, phải chăng Ngư Đồng phát hiện ra điều gì, thảm án 88 có manh mối rồi sao?
Triệu Xương Sơn ngồi trên chiếc ghế thể hiện quyền lực của mình, giơ tay chỉ Diệp Phàm ngồi xuống phía đối diện.
- Không phải là thảm án 88, lần này đến là muốn làm một vụ trao đổi với ông.
Diệp Phàm cũng nói thẳng.
- Trao đổi?
Triệu Xương Sơn nhắc lại câu này, lông my khẽ nhíu lại, hình như có chút coi thường.
- Ông cho rằng phân lượng của tôi không đủ?
Diệp Phàm cũng đánh liều.
- Ừ, đợi khi nào cậu ngồi lên ghế thường vụ tỉnh ủy thì trao đổi với tôi cũng chưa muộn. Còn hiện tại cậu chỉ có thể nói là “báo cáo công việc”. Anh bạn trẻ, đừng tùy tiện nói ra hai câu này, Triệu Xương Sơn tôi còn nghe được, chứ lãnh đạo khác mà nghe thấy thì sẽ có ấn tượng xấu, cho rằng cậu ngông cuồng ngạo mạn.
Triệu Xương Sơn lộ ra ánh mắt coi thường.
- Thôi vậy, không trao đổi thì tôi xin cáo từ, thảm án 88 chưa có tiến triển gì, tôi cũng không cần báo cáo gì cả.
Diệp Phàm cũng rất rắn rỏi, đứng dậy định bước.
- Rầm!
Triệu Xương Sơn đập mạnh xuống bàn, hừ nói:
- Xem ra cậu không muốn làm Bí thư ủy ban chính trị pháp luật nữa hả, đối với tôi còn như vậy, khó trách Hà Trấn Nam không chịu nổi.
- Tôi hôm nay đến là để làm một vụ trao đổi, không làm thì thôi. Cho tôi làm Bí thư ủy ban chính trị pháp luật hay không là quyền của Đảng và quốc gia, đương nhiên, ông là Bí thư tỉnh ủy, ông có thể bất chấp quy định pháp luật cách chức tôi, nhưng muốn tôi phục thì không thể nào. Ông và tôi chỉ khác nhau ở cấp bậc chức vụ, không có sự khác biệt về cao quý và thấp hèn.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cút, cút ngay.
Triệu Xương Sơn tức giận quát.
- Hôm trước Hà Trấn Nam cũng đuổi tôi ra khỏi văn phòng như vậy.
Diệp Phàm chậm rãi nói, nhìn Triệu Xương Sơn một cái, đi ra đến cửa, rồi lại nói:
- Tôi có thể cút, nhưng ông sẽ mất đi một ghế thường vụ.
- Uy hiếp tôi?
Triệu Xương Sơn hừ nói, nhìn Diệp Phàm bước đi, không gọi hắn quay lại.
- Tên nhóc này, cũng ngang thật, không ngờ lại dám đối đầu với anh, thú vị thật, ha ha ha..
Điện thoại vang lên tiếng cười sảng khoái của Triệu Bảo Cương, không hề có chút bất mãn.
- Bố, con thực sự muốn cách chức hắn, bực mình quá, một Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố còn ngông cuồng như vậy, Triệu Xương Sơn con lẽ nào dễ động vào như vậy sao? Hôm qua Hà Trấn Nam còn đến tìm con, xin tỉnh ủy tìm cách chuyển Diệp Phàm đi chỗ khác.
- Xem ra, anh chàng đó đã làm loạn Ngư Đồng lên rồi, làm hay lắm.
Triệu Bảo Cương khen ngợi.
- Hay thì hay thật, nhưng loạn hết cả lên. Bố xem, ở Ngư Đồng, một Bí thư ủy ban chính trị pháp luật dám ra mặt đối đầu với Bí thư thành ủy, vậy nguyên tắc tổ chức kỷ luật của Đảng còn để vào đâu nữa? Việc này mà không trị, sao có thể điều hành cả tỉnh được.
Triệu Xương Sơn cũng có quan niệm của riêng mình.
- Đương nhiên là phải trị, con có thể xuống dưới đó, trong hội nghị có thể cảnh cáo cậu ta. Nhưng con cũng phải nghe cậu ta giải thích chứ. Hà Trấn Nam vì sao luôn gây áp lực cho cậu ta, chắc chắn là có liên quan đến Tập đoàn Dương Điền rồi.
Triệu Bảo Cương nói.
- Đương nhiên là con biết, Tập đoàn Dương Điền, năng lượng rất lớn.
Triệu Xương Sơn nói, có vẻ bất mãn.
- Không phải là vấn đề năng lượng lớn hay không, mà là quá ngông cuồng. Ngang nhiên hành hung Phó Chủ tịch thành phố, hành hung cảnh sát, đó là hành vi gì, là làm loạn. Nếu là bố trước kia thì đã bắt mấy đưa ra bắn bỏ rồi.
Triệu Bảo Cương tính khí vẫn luôn nóng nảy, mở miệng ra là mắng lớn.