Giơ chân đạp mạnh cửa, vút một cái, một bóng đen lao đi, một thứ tròn tròn, to bằng quả bóng bàn bốp một tiếng lao đến, tốc độ cực nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã lao đến trước mặt. Diệp Phàm đương nhiên nhìn thấy rõ, trong lòng thầm nghĩ “ám khí”, phi đao lao ra, người cũng nhanh chóng tránh qua một bên, bốp một tiếng, quả cầu và phi đao chạm vào nhau cùng rơi xuống đất, nhưng không có tiếng nổ, Diệp Phàm cũng thầm thở phào, chỉ sợ là lựu đạn thì nguy to.
- Vương Triều, anh không sao chứ?
Diệp Phàm hô lên một tiếng rồi nhanh chóng tránh qua chỗ khác.
- Mẹ kiếp, bị thằng khốn đập cho một quả cầu, nhưng không sao. Hắn có lẽ vẫn trốn trong nhà vệ sinh.
Vương Triều ở một góc kêu lên.
Lại hai quả cầu nữa lao đến, nhằm vào Diệp Phàm và Vương Triều. Quả nhiên là ở trong nhà vệ sinh, Diệp Phàm lao người đi, tiện tay cầm lấy cái đệm ghế sô pha đập về phía quả cầu, còn người thì lao sát mặt đất, giơ chân đạp rầm một cái, cửa nhà vệ sinh đã bị đạp tung ra. Bởi Diệp Phàm có Ưng Nhãn, trong bóng tối được hưởng lợi không ít, còn Vương Triều và đối thủ có lẽ đều không nhìn rõ tình hình nên đều rất thận trọng, chỉ có Diệp Phàm là dám hành động liều lĩnh.
Pằng pằng!
Hai tiếng súng vang lên, Diệp Phàm cảm thấy da chân bỏng rát, có lẽ là bị đạn sượt qua.
- Có súng, thằng khốn.
Vương Triều gầm lên, cầm lấy một cái ghế ném về phía nhà vệ sinh, nhưng Diệp Phàm còn nhanh hơn, vứt liền bốn chiếc phi đao vào trong nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy hự một tiếng, rồi rầm một tiếng, cửa sổ nhà vệ sinh đã bị đá hỏng.
- Định chạy sao?
Diệp Phàm tuyệt đối không thể cho hắn thoát, lao người ra cửa sổ phòng khách.
Pằng pằng pằng!
Lại là mấy tiếng súng nữa, Diệp Phàm không quay đầu lại, phát hiện một bóng đen từ cửa sổ nhảy ra, nhưng tên này rất xui xẻo gặp phải Diệp Phàm, ở trên không liền trúng phải ba mũi phi đao, rơi xuống đất liền lăn mấy vòng định chạy trốn, nhưng cả hai chân đều bị thương, tốc độ quá chậm, bị Diệp Phàm và Vương Triều tóm gọn.
Lúc này cán bộ cảnh sát cả tòa nhà cũng kéo đến, bật đèn pin lên soi, mẹ kiếp, chính là Thanh Lang. Tên này mặt hung tợn, nghiến răng hừ nói:
- Ông mày coi như xui xẻo. Mẹ kiếp, mày làm cách nào nhìn thấy ông vậy, lẽ nào mắt mày là mắt mèo hay sao?
- Ha ha, mắt mèo thì không có, chỉ có mắt người thôi, nhưng mày làm bao việc ác, đương nhiên là không thể thoát được rồi. Đưa đến bệnh viện.
Diệp Phàm ra lệnh, Thanh Lang bị còng rồi đưa đến bệnh viện.
- Vì sao lại định hãm hại Vương Triều.
10 giờ sáng, Thanh Lang được băng bó xong, cũng khôi phục lại chút tinh thần, chân tay đều bị còng vào trong giường bệnh, Diệp Phàm ngồi ở phía đối diện hừ nói.
- Không phải là hắn thì tao sao bị chúng mày bắt được, không chỉ có hắn, còn có mày cũng là đối tượng để tao giết, tao hận mày, chúng mày bắt tao trước mặt hàng nghìn công nhân Công ty khoáng sản Dương Điền, tao không còn mặt mũi nào nữa.
Thanh Lang gào lên.
- Không còn mặt mũi nào nữa, không còn mặt mũi thì có thể phạm pháp hay sao?
- Phạm pháp, ha ha ha...
Thanh Lang cười điên cuồng, khiến chiếc giường bệnh cũng rung lên bần bật.
- Có gì đáng cười sao?
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Đương nhiên là buồn cười rồi, nếu nói là phạm pháp, làm quan như các người có ai là không phạm pháp, tham ô nhận hối lộ, mèo mả gà đồng, so với những việc chúng tao làm thì còn tàn ác hơn gấp trăm lần.
Thanh Lang không cười nữa, hừ lạnh nói.
- Đó là một số quan chức cá biệt, điều đó cũng bình thường, ở đâu cũng có người tốt người xấu.
Diệp Phàm hừ nói.
- Tao không cần biết mày nói gì, hôm nay Thanh Lang tao đã rơi vào tay mày, mày muốn làm gì thì làm, 30 năm sau tao vẫn là một hảo hán.
Thanh Lang nói đến đây cũng không thèm nháy mắt.
- Hảo hán, thằng hèn thì có. Mày xem xem, mày giết bao nhiêu người, một buổi tối giết 10 mạng người vô tội. Mày còn có mặt mũi nói là hảo hán hay sao. Hảo hán là kẻ giết người không ghê tay hay sao. Thật là buồn cười. Đồ hèn, hèn vô cùng.
Diệp Phàm khẽ lắc đầu, ánh mắt khinh bỉ.
- Nói láo. Những người bị giết đó có quan hệ cứt gì với tao. Những thằng quan chúng mày không bắt được thủ phạm thực sự thì muốn đổ tội lên đầu tao, đừng tưởng tao không biết. Nhưng, dù sao cũng như nhau cả thôi, cứ đổ hết lên đầu tao đi, dù sao cũng chẳng thể sống được nữa.
Thanh Lang gầm lên.
- Không sai, dù sao mày cũng đã phạm tội giết người, biết gì thì khai hết ra đi. Hôm đó mày làm cách nào trốn từ trong Quân khu ra được. Ai giúp mày, thành thật khai mau.
Diệp Phàm hừ nói, nhìn Thanh Lang.
- Tao không biết!
Thanh Lang lắc đầu.
- Thanh Lang, mày vừa nói là một hảo hán, bây giờ thì sao, không dám nói sự thật có phải không?
Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói, rồi lại nói:
- Nếu mày ở tại nhà của Phó tư lệnh Tưởng ở Nguyệt Đàm thì chắc chắn là Phó tư lệnh Tưởng đã cứu mày, Phó tư lệnh Tưởng trước kia là Phó tư lệnh phân quân khu Ngư Đồng, muốn cứu mày cũng rất dễ dàng.
- Ha ha, ông ta có thể cứu được tao hay sao? Thật buồn cười. Một ông già sắp xuống lỗ đến nơi mà đòi đánh bị thương mấy cảnh sát, còn cứu người ra. Bí thư Diệp, lẽ nào mày ấu trí đến mức đó.
Thanh Lang châm biếm, không ngờ còn cười lớn.
- Đó là ai?
Diệp Phàm đột nhiên thi triển Hóa Âm Mê Thuật, dùng âm thanh tấn công.
- Là...
Thanh Lang nói ra một chữ, rồi đột nhiên tỉnh lại, hừ nói:
- Là một mình tao trốn ra, với thân thủ của tao, khống chế mấy thằng cảnh sát không hề khó.
- Đây là cái gì, chắc mày biết rõ.
Diệp Phàm giơ mảnh hóa thạch ở trong tay lên.
- Ha ha ha, không ngờ chúng mày cũng không tầm thường, có thể tìm thấy cái này. Muốn biết cũng được, tự đi tìm đi. Phạm vi ở trong khu mỏ quặng Dương Điền.
Thanh Lang cười quỷ dị, bộ dạng điếc không sợ súng. Sau đó Diệp Phàm hỏi thế nào cũng không thể biết được đá hóa thạch được khai thác ở đâu.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng, tay Thanh Lang này đúng là cứng đầu, cạy răng cũng không được nửa lời. Hơn nữa người này nghị lực còn kiên cường hơn rất nhiều so với người bình thường, lần trước Vương Triều thi triển Phân Cân Thác Cốt Thủ mà hắn vẫn có thể chịu được sự đau đớn đó, không hé răng nửa lời, nên muốn kiếm được chút manh mối nào từ trên người hắn quả thực vô cùng khó khăn. Hơn nữa Diệp Phàm cũng cảm thấy thảm án 88 không phải do Thanh Lang làm. Người này cùng lắm chỉ là một kẻ to gan, nhưng không có đầu óc đạo diễn một vụ án ghê gớm như vậy.
- Không phải hắn, vậy rốt cuộc là ai làm?
Vương Triều cũng không hiểu nổi.
- Thân thế của Thanh Lang điều tra rõ chưa?
Diệp Phàm hỏi.
Phó cục trưởng Vỹ vẫn chưa về. Nghe nói Thanh Lang quê ở thành phố Hải Châu.
Vương Triều nói.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, đến ngày 28 tháng 6, hạn phá án ngày càng gần, vụ án vẫn chưa tìm được điểm đột phá nào. Quản Phi cũng được ra viện, kỳ lạ là Quản Nhất Minh vẫn chưa gây khó dễ gì cho Diệp Phàm, Quản Phi cũng không quan tâm đến Công ty khoáng sản Dương Điền nữa, để mặc cảnh sát lục lọi trong đó, bay thẳng đển Thủy Châu, đàm phán hợp đồng với Tập đoàn khoáng sản Đế Hoa. Diệp Cường, anh trai Diệp Phàm cũng ở tại Ngư Đồng, nhưng để tránh dị nghị, anh ta không ở cùng với Diệp Phàm. Sau khi Tập đoàn Bàn Đế do anh ta nắm cổ phần khống chế rót vốn vào Tập đoàn Đế Hoa Hoàng Triều thì đã trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn này, do vậy Đổng Oanh Oanh cũng rút lui về tuyến sau, trở thành Phó chủ tịch hội đồng quản trị Tập đoàn Bàn Đế mới được thành lập. Khi Diệp Phàm quay về Thủy Châu, cùng bàn bạc với Lô Vỹ chuyện xây dựng Tập đoàn Bàn Đế, đám người Hắc Mao Thương Thiên Đồ cũng nghe thấy phong thanh, mỗi người lấy ra mấy chục triệu góp cổ phần.
Còn Tổng giám đốc Hầu ở Đức Bình cũng đã được điều về Thủy Châu làm Phó tổng giám đốc, cá nhân đưa ra 20 triệu góp cổ phần, do vậy số vốn đăng ký của Tập đoàn Bàn Đế đã lên tới 600 triệu, Diệp Phàm chiếm số lượng lớn nhất, 300 triệu, Lô gia bỏ ra 100 triệu, những người còn lại mỗi người mấy chục triệu. Đương nhiên là cổ phần của Diệp Phàm đều mang tên Diệp Cường, nhưng tất cả các cổ đông lớn của Tập đoàn Bàn Đế đều biết, Diệp Phàm mới là linh hồn của tập đoàn này. Mấy tòa biệt thự để không của Tập đoàn Đế Hoa Hoàng Triều, Diệp Cường chiếm ngay lấy một tòa. Diệp Cường cũng đã tới Ngư Đồng được hơn một tháng nhưng hai anh em cũng rất ít khi găp nhau, nếu có gặp nhau thì đều là do Diệp Phàm bí mật vào biệt thự của Diệp Cường. Còn Diệp Cường để tránh tai tiếng cũng rất ít khi xuất hiện ở nơi công cộng, do vậy Chủ tịch hội đồng quản trị của Tập đoàn Bàn Đế trong con mắt người ngoài vẫn còn rất thần bí. Nhưng so với tập đoàn hàng đầu như Tập đoàn Dương Điền thì Tập đoàn Bàn Đế vẫn còn ở trong giai đoạn mới xây dựng.
Mấy ngày gần đây Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng đều tỏ ra rất quan tâm tới thảm án 88, ngày hôm đó Triệu Xương Sơn nghiêm khắc nhắc nhở các lãnh đạo của Ngư Đồng, nhấn mạnh là Thủ tướng rất coi trọng vụ án này, nên ai cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Hà Trấn Nam và Lý Quốc Hùng đều hiểu rằng, nếu không thể phá được vụ án này, có lẽ tất cả đều bay mất ghế, do vậy, vì cái ghế quan, tất cả đều tạm thời bỏ qua bất đồng, cùng quan tâm tới Cục công an thành phố. Thanh Lang bị bắt khiến các vị lãnh đạo lại thấy được chút hi vọng, còn việc Diệp Phàm và Vương Triều suýt nữa bị hại cũng khiến các vị lãnh đạo hiểu ra tính phức tạp và tính đáng sợ của thảm án 88, Bí thư ủy ban chính trị pháp luật Diệp Phàm cũng đang bất chấp hiểm nguy làm việc.
Thái độ của Hà Trấn Nam đối với Diệp Phàm cũng tốt hơn không ít. Ngày hôm đó, khi thấy chiếc Audi bẹp dúm của Diệp Phàm được đưa về Cục công an, Hà Trấn Nam lập tức chỉ thị cho Lý Quốc Hùng cấp cho Diệp Phàm một cái xe mới. Đến ngày thứ ba xe mới đã có mặt, hơn nữa còn là một chiếc Audi thế hệ mới nhất, còn cao cấp hơn cả xe của Hà Trấn Nam.
Thứ hai, ngày 5 tháng 7 năm 1999.
Cuộc đấu của lãnh đạo tỉnh cuối cùng cũng kết thúc, đồng chí Lỗ Đông Lai vượt qua Đới Duy Cường, tiến vào thường vụ tỉnh ủy. Còn cái ghế Phó chủ tịch tỉnh mà Lỗ Đông Lai để lại, lãnh đạo các thành phố, khu vực ở phía dưới và lãnh đạo các Sở trên tỉnh cũng tranh giành quyết liệt, nhưng kỳ lạ là lần này thái độ của Chủ tịch tỉnh Uông lại rất bình thản, không có mấy phản ứng trước việc Lỗ Đông Lai thăng chức. Chỉ có Diệp Phàm là đoán ra chút ít, có lẽ là những chứng cứ mình cung cấp cho Triệu Xương Sơn có thể lật đổ Đới Duy Cường, nhưng Triệu Xương Sơn lại không lật đổ ông ta, mà ngầm thỏa thuận với Chủ tịch Uông, cuối cùng Lỗ Đông Lai thuận lợi thăng chức, còn vị trí của Đới Duy Cường không hề thay đổi. Thực ra, Diệp Phàm từ miệng của Đới Chí Quân biết được rằng, Đới Duy Cương đã nhận của một nhà thầu một món quà đồ cổ trị giá 500 nghìn tệ. Vì việc này Diệp Phàm cũng đã tốn rất nhiều công sức, nhân chứng vật chứng đủ cả, nhờ những chứng cứ đó hạ bệ Đới Duy Cường không có gì khó khăn cả, nhưng để đưa Mai Công Lượng lên, Diệp Phàm đã có thỏa thuận với Triệu Xương Sơn, giao chứng cứ này cho Triệu Xương Sơn. Không ngờ Triệu Xương Sơn cuối cùng có lẽ là xử lý nội bộ Đới Duy Cường, chắc là đã kỷ luật cảnh cáo. Còn Triệu Xương Sơn cũng không nuốt lời, cùng ngày Lỗ Đông Lai lên chức thì Mai Công Lượng cũng ngồi lên cái ghế Tư lệnh căn cứ Liễu Phong Sơn.
Trên đương nhậm chức, đi qua Ngư Đồng, Mai Công Lượng dưới sự tháp tùng của Mai Phán Nhi, Mai Diệc Thu và Mai Thiên Kiệt đã đi chào Diệp Phàm.
Mai Công Lượng khi nhìn thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên là:
- Bí thư Diệp, Mai Công Lượng tôi suốt đời này, ngoài Mai gia ra thì anh chính là người thân thiết nhất. Cũng không biết nói gì nữa, nếu sau này cần dùng đến tôi, xin hô một câu, tôi tuyệt đối không từ chối.
- Ha ha, chúc mừng Tư lệnh Mai, sau này rảnh rỗi lên Căn cứ của anh xin bát cơm. Còn về việc của anh, thực ra tôi cũng không bỏ sức lực gì nhiều, đều nhờ Tổng giám đốc Mai chạy đi chạy lại cả, anh phải cảm ơn Tổng giám đốc Mai Phán Nhi mới phải. Tôi chỉ là người đưa tin mà thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Tôi bỏ công sức gì chứ, tôi chỉ là một người phụ nữ, chạy chọt gì. Công Lượng, đừng nghe Bí thư Diệp nói linh tinh, việc này đều do anh ấy làm. Sau này, cháu phải nghe lời Bí thư Diệp.
Mai Phán Nhi cũng có chút giận dữ với việc khoanh tay đứng nhìn của Mai gia, do vậy không nhắc đến Mai gia, mà nhắc Công Lượng phải nhớ ơn của Diệp Phàm, bởi qua việc lần này, Mai Phán Nhi cũng đã thấy được tiềm năng của hắn. Mai gia muốn đưa Mai Công Lượng lên ghế Tư lệnh Căn cứ Liễu Phong Sơn cũng không phải là không thể, nhưng Mai gia lại không đi làm, đó là bởi vì Công Lượng không phải con cháu hàng trực hệ của Mai gia. Nếu sau này Công Lượng mà theo Diệp Phàm, chưa biết chừng còn có cơ hội. Mai Phán Nhi cảm thấy, ngày càng không thể nhìn thấu con người Diệp Phàm.
- Cháu sẽ nhớ.
Mai Công Lượng cười đáp.
- Tư lệnh Mai, có việc phải nhờ đến anh.
Diệp Phàm ngừng cười, có chút nghiêm trọng nói.
- Xin Bí thư Diệp cứ nói, chỉ cần Công Lượng có thể làm được, nhất định sẽ làm.
Mai Công Lượng nói chắc chắn.
- Lần trước chuyện của Công ty khoáng sản Dương Điền, Trung đoàn trưởng trung đoàn số 1 của Căn cứ Liễu Phong Sơn Lâm Phong chắc chắn là tâm phúc của Lục Dũng, người này rất kiêu ngạo, ngăn cản Cục công an điều tra Công ty khoáng sản Dương Điền, còn phái quân đóng ở Công ty khoáng sản Dương Điền, anh có cách nào chuyển chỗ của anh ta đi thì tốt.
Diệp Phàm nói xong nhìn Mai Công Lượng một cái, lại nói:
- Ngoài ra giới thiệu với anh một người, Trung đoàn trưởng trung đoàn số 2 của Căn cứ Liễu Phong Sơn Thiết Chấn Thu không tồi, anh quan tâm đến anh ta một chút.
- Tôi quay về sẽ làm ngay.
Mai Công Lượng sau khi chào hỏi xong liền cùng người của Mai gia đi về Căn cứ Liễu Phong Sơn.