- Bí thư Diệp, anh mãi mãi là cục trưởng cục Công an thành phố, mãi mãi là…
Lúc này đội trưởng đội cảnh sát hình sự Điền Thất Hòa xúc động nói lớn.
- Mãi mãi là như vậy.
Hơn một trăm cảnh sát đồng thanh hô lớn.
- Đi ra ngoài xem thế nào? Không định làm việc nữa sao?...
Hà Trấn Nam và Quản Nhất Minh đứng ngoài cửa sổ trông thấy vậy, liền quay sang hỏi Mã Bách Sinh.
- Trong lúc làm việc, không được bỏ ra ngoài, mọi người là cán bộ của nhà nước, bây giờ là thời gian làm việc, chẳng lẽ không biết quy định của Cục công an sao?
Mã Bách Sinh đột nhiên từ cửa sổ nói lớn.
Tuy nhiên không ai trở về cả, cũng chẳng ai thèm để ý đến ông ta, mọi người còn đang mải nhìn theo Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm An, ghi vào cho tôi, nếu ai không trở về làm việc, thì cứ xử phạt, trừ hai ngày tiền lương.
Vẻ mặt già nua của Mã Bách Sinh trở nên có chút đỏ, không ngờ đến ông ta cũng chẳng có chút tiếng nói nào, thật quá mất mặt.
- Ghi cái con khỉ ấy, ông là cái thá gì chứ. Ông làm được cái gì mà đòi lên đứng đầu ở đây, Vương Triều tôi là người đầu tiên không phục.
Đúng lúc này Vương Triều xoay người, ngẩng đầu lên hướng về phía Mã Bách Sinh mắng lớn.
- Tôi cũng không phục.
Mã Đông Phong nói theo, tuy nhiên giọng cũng nhổ hơn một chút.
- Các anh em có phục hay không, dựa cào cái gì mà cách chức bí thư Diệp? Anh ấy là vị quan tốt nhất.
Vương Triều hô lớn.
- Không phục…không phục.
Hơn một trăm cảnh sát cùng hô lên.
- Tốt lắm, mọi người trở về đi, thảm án 88 kết thúc, chúng ta đã làm rất tốt. Chúng ta làm vì nhà nước, chứ không phải vì một cá nhân nào. Tôi đi đây, cảm ơn anh em đã tiễn.
Diệp Phàm xoay người bước vào trong xe, rồi phóng đi mất.
Ước chừng còn khoảng 10 người, Diệp Phàm đi rồi nhưng vẫn không muốn trở về làm việc.
Nghe nói Mã Bách Sinh muốn mở một cuộc họp toàn cục, hội nghị được tổ chức ngay trong nhà ăn, phỏng chừng là ông ta muốn đốt lên ngọn lửa của người mới nhậm chức, mà nhắm vào đúng Diệp Phàm. Hơn nữa, còn tuyên bố là phải chấn chỉnh lại một số đồng chí bất chính, đương nhiên câu này là chỉ Vương Triều rồi, phỏng chừng là muốn lấy đồng chí Vương Triều để khai đao đây.
- Vương Triều, bí mật dưới lầu Quản Phi ở Đông Pha sơn trang đã điều tra rõ chưaDiệp Phàm quay đầu hỏi.
- Thuốc nổ thì dọn sạch rồi, chỉ có điều muốn đi xuống để rửa sạch thì cấp trên không cho phép. Cho nên hiện tại Đông Pha sơn trang đã bàn giao cho tập đoàn Dương Điền rồi.
Vương Triều thở dài nói.
- Tôi nói tại sao mà Quản Nhất Minh đứng ngồi không yên, nguyên nhân chắc chắn là vì chuyện Quản Phi biến thành thái giám, nguyên nhân nữa là dưới nhà Quản Phi có bí mật. Nếu điều tra ra, có lẽ liên quan đến Quản Nhất Minh. Không ngờ Triệu Xương Sơn cũng trở thành ô dù của ông ta. Hừ, lúc bảo mình phá án thì nói hay lắm, còn xong rồi thì…
Diệp Phàm mắng.
- Tập đoàn Dương Điền, liên lụy nhiều lắm, mặt ngoài quá rộng, nếu điều tra tiếp, có lẽ sẽ chấn động cả Việt Đông. Cho nên Triệu Xương Sơn đồng ý ngừng điều tra cũng phù hợp với thân phận bí thư tỉnh ủy như ông ta. Việt Đông thật sự loạn, ông ta không thể nắm trong tay đại cục được. Yên bình cũng là điều mà nhân vật số một mong muốn…
Vương Triều như thể đã nhìn thấu được, thở dài nói.
- Thôi được rồi, bọn họ không cho điều tra nữa rồi, chúng ta quản chuyện này làm gì nữa? dù sao thảm án 88 cũng đã báo cáo rồi, cũng coi như là một tâm nguyện của tôi, tôi không mắc tội với Đảng với nhà nước rồi.
Diệp Phàm nhắm mắt, nhỏ giọng nói.
- Bí thư Diệp, về sau nên làm thế nào bây giờ?
Vương Triều hỏi.
- Làm thế nào ư, trước mắt cứ nghỉ ngơi cái đã, rồi tính sau. Tôi tin rằng, Triệu Xương Sơn còn có hậu thủ. Bất luận thế nào, vụ án phá xong rồi, công lao bọn họ có thể gạt bỏ sao? Vương Triều, cậu ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì cả. Bỏ về sở tỉnh thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi đi theo anh, tổ đặc nhiệm này cũng chẳng có gì hay ho cả. Tất cả đều là anh hùng vô danh, chẳng có ý nghĩa gì cả. anh đi chỗ nào nhậm chức, tôi coi như là thủ hạ của anh, chúng ta ân đền oán trả, ha ha…
Vương Triều mỉm cười, nói.
- Ha ha, vừa rồi cậu mắng Mã Bách Sinh, có lẽ pong ta sẽ gây khó dễ cho cậu.
Diệp Phàm thản nhiên nói, cũng là chẳng có gì lo lắng cả.
- Sợ cái chó gì, chọc tức tôi thì tôi đập bàn với ông ta, dù sao thì tôi cũng là từ trên bộ xuống nhậm chức, thứ trưởng Thiết nói môt câu là có thể trở về được.
Vương Triều cười nói, đương nhiên là rất thoải mái.
- Nói cũng phải, Mã Bách Sinh thì tính làm thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói hắn bị mất chức rồi.
Phí Nhất Độ trồi trên ghế sô pha, nói.
- Vì sao lại cách chức của hắn? Trong thảm án 88 hắn có công lao như vậy, Quản Nhất Minh dựa vào cái gì chứ?
Trong nhà khách Ngư Đồng, Phí Điệp Vũ nổi giận, nói.
- Thì là do chuyện Đông Pha sơn trang. Thực ra đây đều không phải là nguyên nhân chủ yếu. Lãnh đạo cách chức của mình không phải là dễ dàng sao? Lãnh đạo nói đúng thì là đúng, nói sai thì là sai. Mấu chốt là Diệp Phàm không hợp khẩu vị họ thì họ vùi dập, thế thôi.
Phí Nhất Độ cười nhạt, nói.
- Thật là quá đáng, Nhất Độ, chúng ta giúp anh ta có được không?
Phí Điệp Vũ hừ một tiếng, hỏi Phí
Nhất Độ.
- Chuyện này, đừng nóng vội. Đã nhận thân đâu, em xem em sốt ruột kìa.
Phí Nhất Độ cười mờ ám, làm hai má Phí Điệp Vũ trở nên đỏ ửng, liền hừ nói:
- Không giúp thì không giúp, có gì ghê gớm đâu, em sẽ tìm ba nói chuyện.
- Cô bé, không phải anh nói với em rồi sao? Trước tiên làm cho rõ ràng đã, bằng không, giúp chưa chắc người ta đã cảm kích đâu.
Phí Bát Độ cũng mỉm cười nói.
- Đành đợi buổi tối vậy, bây giờ bị mất chức rồi, anh ta lại có thời gian.
Phí Điệp Vũ quay lại cười nói.
“Haiz, có lẽ thằng nhóc kia lại ngon, Điệp Vũ nhà ta xinh đẹp biết bao.”
Phí Nhất Độ trong lòng thở dài.
Lúc ăn cơm tối, căn nhà của Diệp Phàm có mấy người đã đến.
Chu Dục Minh và Túc Nhất Tiêu, Vương Triều, Lỗ Đông Phong, Điền Thất Hòa liền mang một ít đồ nhắm đến.
Lý Nguyệt và bà cô mà Diệp Phàm mời về cũng trở nên bận rộn chuẩn bị, còn đám đàn ông chỉ vắt chân lên sô pha rồi nói chuyện phiếm.
- Vương Triều, buổi chiều Mã Bách Sinh đối với cậu thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chỉ cằn nhằn mấy câu, cũng không dám nói thẳng tên tôi…
Vương Triều thản nhiên tự đắc, nhả một vòng khói, nói.
- Hiện tại là thời kỳ bất thường, Mã Bách Sinh thông minh. Ở trong cục cũng ghê gớm, ngay cả Hoàng chính ủy ít nói vậy àm cũng phải bực mình. Quản Nhất Minh và Hà Trấn Nam đúng là quá đáng thật, nhưng có vẻ cũng sợ sức mạnh của quần chúng, đừng nói đến một con gà mờ như Mã Bách Sinh.
Lỗ Đông Phong nói.
- Lão Túc, chuyện của anh làm thế nào rồi?
Diệp Phàm cười nói, nhìn Túc Nhất Tiêu một cái.
- Cảm ơn người anh em, chuyện hôm đó tôi nói với cậu tôi rồi, thật sự là cảm ơn anh. Cậu tôi nói, tuy ngày đó Bí thư Triệu không chính miệng đồng ý, nhưng cũng đã lưu ý chuyện này. Chuyện đó, tám phần là có thể thành công.
Túc Nhất Tiêu cười nói với Diệp Phàm, đám Vương Triều nghe như vịt nghe sấm.
- Thuận miệng nói thôi.
Diệp Phàm cười nói, lại hỏi lại:
- Thảm án 88 trong cục kết thúc thế nào?
- Phỏng chừng còn phải mấy ngày nữa, án này liên quan nhiều lắm. Tuy nhiên, Lô An Cương vừa chết, chẳng có mấy người bị sa lưới. Ngày đó cùng Lô An Cương đi Đông Pha sơn trang còn có hai thủ lĩnh xã hội đen, đã bị chúng ta bắt giữ. Họ nói toàn bộ là nghe Lô An Cương sắp xếp…
Vương Triều cười nói.
- Con người Lô An Cương này thật nhiều thủ đoạn, riêng chuyện làm lung lạc người khác cũng đã đạt đến cấp đại sư rồi.
Túc Nhất Tiêu cười nói, có vẻ là rất khâm phục.
- Người đó, nói là một thế hệ kiêu hùng cũng chưa đủ. Đều là đấm trước rồi xoa sau, người như vậy không thể kết làm bằng hữu được, tuy nói ông ta cũng vì một số việc mà phải làm như vậy nhưng gây tổn thương đến nhiều người vô tội quá…
Diệp Phàm lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói thếm:
- Tuy nhiên người này cũng có chút đáng thương.
- Haiz, cũng có chút đáng tiếc, nhớ ngày cùng ông ta kề vai chiến đấu, không tưởng tượng được…
Chu Dục Minh và Lô An Cương cũng có mấy năm ‘đồng điện vi thần’, nên cũng có chút cảm thán.
- Chắc chắn có thù với Quản Phi.
Túc Nhất Tiêu hừ nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Ừ, việc này đều qua rồi, không nhắc lại nữa, mọi người ăn cơm uống rượu đi. Thám án 88 được phá, mọi người cũng nên thoải mái một chút, ngày mai tôi chuẩn bị đi câu cá, giải sầu đã rồi tính tiếp.
- Chúng ta cùng đi, câu lấy mấy chục cân về nướng ăn.
Vương Triều cũng nổi hứng lên.
- Cậu không thể đi, kết thúc án đi rồi tính sau, nắm chắc thời gian, đem báo cáo nộp lên, Bí thư Triệu còn chờ đấy.
Diệp Phàm sa sầm mặt mày nói.
- Vậy được rồi.
Vương Triều có chút tiếc nuối nói. Thực ra Vương Triều muốn đi giải sầu cùng mình, Diệp Phàm cảm thấy rất xúc động.
- Nghe nói khu chung cư nói Hoàng Triều Đế Đô tiêu thăng, người đến mua nhà chen chúc vỡ đầu rồi.
Túc Nhất Tiêu cười quỷ dị nói.
- Haha, ban đầu người ta sợ Ngư Đồng không ổn, giờ án được phá rồi, giải phóng được nỗi lo, đương nhiên cũng làm sống lại Hoàng Triều Đế Đô.
Diệp Phàm cười cười.