Quan Thuật

Quân Đoàn Trưởng Cấm


trước sau

Tống Ninh Kiệt nói đến đây, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm:

- Ngô Minh Huy lên chức liền thay đổi mấy Trưởng phòng liên quan đến chọn cán bộ, những cái khác không có tác động gì. Tuy nhiên, Quận ủy chũng tôi có ba trưởng phòng liên quan đến cán bộ, toàn bộ đổi thành người ủng hộ Thái Hồng Sinh.

Việc này ban đầu không liên quan gì đến tôi, tuy nhiên hiện tại thì không thế. Phòng cán bộ chính là phòng trung tâm của Ban tổ chức cán bộ. Phòng như vậy ngoài Trưởng ban hoặc Phó ban thường trực phụ trách còn một người nữa chính là Phó trưởng ban Hầu Phương Băng được phân công quan lý.

Hơn nữa , người này khả năng sẽ tiếp nhận chức Phó trưởng ban thường trực của Ngô Minh Huy, chỉ có điều chức vị hiện tại còn không rõ ràng thôi.

Tuy nhiên, Ngô Minh Huy rất khác thường, đem ba người quản lý các phòng trong tay Hầu Phương Băng chia lìa ra, để tôi quản lý.

Tống Ninh Kiệt nói đến đây miệng khô, nhấp một ngụm trà.

Diệp Phàm thản nhiên nói:

- Ông ta muốn khơi mào xung đột giữa cậu và Hầu Phương Băng để làm ngư ông đắc lợi có phải không?

- Chắc chắn là có ý này, tuy nhiên, Ngô Minh Huy càng lạ. Ông ta công khai bảo tôi quản lý ba phòng quản láy cán bộ quan trọng, thật ra bằng không.

Tống Ninh Kiệt sắc mặt khó coi.

- Có phải lấy hết quyền lực của cậu, hơn nữa, vẫn là Trưởng phòng cán bộ 1 Trương Kình làm.

Diệp Phàm thản nhiên nói, đoán cũng có thể đoán được. Tống Ninh Kiệt buồn ở chỗ này.

- Ừ, bên ngoài cho tôi là Phó trưởng ban hạng cuối có quyền lực lớn nhất, khơi mào cuộc chiến giữa tôi và Hầu Phương Băng.

Trên thực tế là tôi không có quyền, Ba trưởng phòng quản lý cán bộ do Trương Kình cầm đầy, tất cả đều là thân thiết của Ngô Minh Huy, chỉ thị mệnh lệnh của tôi căn bản là không ai nghe.

Đến tổ chức cuộc họp cũng ba người lần lữa, đều phải đến giữa buổi mới đến. Tôi rốt cuộc không kìm nổi, phản ánh tình hình với Trưởng ban Ngô, ai biết còn trúng một gậy của y. Nói tôi không có năng lực lãnh đạo.

Ngay cả cấp dưới của mình cũng không quản lý được. Trưởng ban Ngô bảo Trương Kình làm khó cho tôi, bảo tôi làm thế nào? Sau tôi lại tìm đến Phó ban Mai, y chuyên trách quản lý công tác tổ chức ở quận.

Tuy nhiên, y vẻ mặt lãnh đạm, hừ nói là vì đề bạt tôi lên, y phải đắc tội với Ngô Minh Huy và cái gì đó… việc này y không giúp được tôi, bảo tôi trở về tìm Ngô Minh Huy.

Hơn nữa còn lạnh lùng châm chọc tôi nói

- Cậu không phải có thông gia rất có năng lực sao? Có bản lĩnh bảo hắn giải quyết là được.

Tống Ninh Kiệt nói có chút căm tức, nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:

- Anh cũng biết, nói thật, lão lãnh đạo trước kia còn ở Ban tổ chức cán bộ thì khác, tuy nhiên, khi lão về hưu hiện tại nói chuyện ai còn để ý đến ông ấy.

Cho nên, tôi cũng không sợ mất mặt, hiện tại ở ban tổ chức cán bộ đã kiên cường lên. Trương Kình thân thích với Ngô Minh Huy, phòng cán bộ này, nghiễm nhiên ông ta mới là Đại đương gia, mặt khác hai trưởng phòng chỉ nghe y, mà y đương nhiên nghe theo Ngô Minh Huy.

Tôi cũng không phải muốn tranh quyền gì, chỉ có điều họ cũng không nể mặt, rất giận. Ngô Minh Huy mặc kệ, Mai Tòng Vân lạnh như băng châm chọc, trong lòng thật sự có chút khó chịu. Tôi vô dụng đã làm mất mặt thông gia.

- Ngôi Minh Huy là người hướng đến anh, y nghĩ anh đoạt vị trí của Trương Kình, hơn nữa, cũng là làm cho Mai Tòng Vân xem. Mai Tòng Vân là vì tôi chạy đến, là muốn mát mẻ cho tôi xem, ha ha, có ý cả.

Diệp Phàm ngược lại thản nhiên cười cười, quay người hỏi:

- Khu ủy và Chủ tịch quận thế nào? Bọn họ đèu có chút mâu thuẫn, anh phải kể lại tỉ mỉ cho tôi nghe một chút, có lẽ tôi có thể có cách.

- Quận ủy là Lã Bột Toàn, Chủ tịch quận là Củng Phàm, Bí thư Đảng quần chúng Mai Tòng Vân, Phó Từng Lương, Phó Phí. Phó Chủ tịch thường trực quận Lục Thế Huân, trưởng ban tổ chức cán bộ Ngô Minh Huy… tổng cộng có 12 ủy viên thường vụ,

Tống Ninh Kiệt nhớ rất rõ, không hổ làm công tác tổ chức cán bộ.

- Nói về quan hệ của bọn họ.

Diệp Phàm gật gật đầu.

- Quan hệ của bọn họ, tôi đương nhiên không thể biết quan hệ bên trong của bọn họ, chỉ là tin đồn nghe được một chút. Dù sao chức vị của tôi cấp thấ, không thể tiếp xúc với trung tâm

Tống Ninh Kiệt vẻ mặt xấu hổ nói.

- Nghe tới đâu thì tới, trước tiên là nói.

Diệp Phàm tiếp tục hỏi.

- Lã Bột Toàn người này danh tiếng không tốt lắm, quan hệ với Chủ tịch Củng Phàm bên ngoài cũng không tệ lắm, cũng không nghe nói hai người có mâu thuẫn gì lớn. Nhưng thật ra Mai Tòng Vân ỷ vào có nhà họ Mai ở Bắc Kinh làm chỗ dựa, có chút lên mặt nạt người.

Tống Ninh Kiệt vì cấp bậc thấp, căn bản là không cũng cấp được tin tức có liên quan.

Diệp Phàm có chút thât vọng, thản nhiên nói:

- Việc này cứ như vậy đi, có rảnh tôi sẽ đi giải thích một chút, anh cũng đừng vội, dù sao cấp bậc chức vị cũng lên rồi, bọn họ có thể khống chế nhất thời tuyệt đối không thể khống chế cả đời.

Người nhà họ Tống có vẻ không hài lòng, Tống Thiến Thiến hơi ngượng ngùng nói:

- Anh hai, lại phải làm phiền anh, việc này xem ra rất khó, không có cách thì thôi. Dù sao anh em cấp bậc và chức vị cũng lên rồi, tiền lương cũng đã cầm được, về chuyện phân công quản lý, sau này từ từ sẽ đến.

- Chuyện chắc chắn muốn xử lý, từ từ sẽ đến. Tuy nhiên, Mai Tòng Vân muốn cười chê tôi, việc này không thể nhẫn. Làm người phải có nguyên tắc, có người ra tay với chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng muốn phản kích. Quá yếu chỉ làm cho người khác càng bắt nạt.

Diệp Phàm gật gật đầu vừa nằm xuống không ngờ nhận được điện thoại mời hắn đến “thế giới giải trí Kim đô”

Diệp Phàm nghe xong hơi trầm ngâm rồi đồng ý, đang muốn biết chuyện Dương Khu, người nhà họ Phí có lẽ biết chút ít tin tức có liên quan đến chuyện này.

Thế giới giải trí Kim đô đương nhiên là thiên đường của kẻ có tiền. Bên trong phương tiện giải trí gì đề có, chỉ có là anh không thể tưởng tượng được, không có gì là bọn họ không làm được.

Mặc dù anh muốn một người nước ngoài to lớn, bọn họ
có thể tìm cho anh, điều kiện tiên quyết là anh có thể chịu được bảng giá.

Một câu lạc bộ giải trí rất lớn, kỳ lạ chính là không có cảm giác ồn ào như tưởng tượng của Diệp Phàm. Phong cảnh tuyệt đẹp, giống như đi dạo trong công viên Tô Châu, hơn nữa, ngẫu nhiên mới có thể nghe thấy một chút âm nhạc.

Xem ra khu giải trí này tốn nhiều tiền vốn, phòng riêng và nhiều khu đều có trang bị cách âm, khó trách chi phí cũng rất cao.

Khi tới nơi mới phát hiện phí một lần không phải là phòng riêng mà là trong một quán rượu lớn.

Tuy nhiên, bên trong cũng không nhiều bàn, giờ này đang có bốn năm bàn có người ngồi, trên bàn bày đều là rượu tây, Brandy hay cái gì đều có.

Ở giữa phòng là một sàn nhảy, bản nhạc trữ tình dịu dàng làm người nghe đứt từng khúc ruột gan, trở nên hiền hòa.

Mấy đôi nam nữ đang ôm nhau nhảy say mê, du dương hòa cùng nhau, mềm mại uyển chuyển như không có xương. Động tác phối hợp vô cùng ăn ý. Chính Diệp Phàm cũng âm thầm khâm phục không ngừng.

Phí Nhất Độ ngồi cạnh một cô nàng xinh đẹp, tóc búi cao trông rất giản dị.

Diệp Phàm thầm nói Phí Nhất Độ thích của lạ, thích cô gái nông thôn. Bên cạnh chính là Phí Bát Độ, bên cạnh cũng có một cô nàng, một kiểu tóc công chúa, có vẻ cao quý thanh lịch. Ngược hoàn toàn với cô gái bên cạnh Phí Nhất Độ, thật là buồn cười.

Đối diện là một đôi nam nữ Diệp Phàm không biết, nam mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, nữ mặc váy quân trong, là một nữ quân nhân, có lẽ là đoàn văn công, khuôn mặt đương nhiên không thể chê, rất xinh đẹp.

Cuối cùng là cô nàng Phí Điệu Vũ, một chiếc váy liền màu phấn hồng, đoan trang nhưng sống động. Bên cạnh cô có vị trí rống, xem ra chính là dành cho Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa mới ngồi xuống, người mặc áo Tôn Trung sơn cười nói:

- Anh Phí, đây là khách của anh?

Vừa nghe y hỏi mọi người đều chú ý đến đây.

- Ha ha, Diệp Phàm, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng.

Phí Nhất Độ thản nhiên cười, lại chỉ vào người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn nói:

- Khương Hạo Nhiên, đừng nghĩ còn trẻ mà khinh, anh ta hiện đã là quân đoàn trưởng đoàn một quân khu cảnh vệ thủ đô, chỗ bọn họ được gội là cấm quân thủ đô, bảo vệ chính là thủ đô.

- Xin chào thượng tá Khương

Diệp Phàm giơ tay ra, Khương Hạo Nhiên cũng giơ tay, vẻ mặt bình thản nắm một chút.

- Thượng tá Khương trẻ như vậy đã là đoàn trưởng của Cấm quân, thật sự làm người ta nể phục.

Diệp Phàm cố ý nói.

- Ha ha, không bằng cậu Diệp. Nếu đối chiếu cấp bậc thì Cậu Diệp sẽ là cán bộ cấp Phó sư.

Khương Hạo Nhiên vẻ mặt rất bình tĩnh, trên mặt tuy có cười nhạt nhưng cũng không nhiệt tình, cũng không ngạc nhiên, giống như ở Bắc Kinh lễ phép khi tiếp xúc với con cháu cán bộ cao cấp.

- Ôi, nói thì có chút mất mặt, tôi hiện tại đã không phải là Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Ngư Đồng, bị mất chức.

Diệp Phàm chua xót cười cười.

- Mất chức, vì sao?

Phí Điệp Vũ cố ý có chút kinh ngạc hỏi, thực ra cô đã biết. Lần trước ở Ngư Đồng đã biết, xem ra bởi vậy tăng mạnh ấn tượng trong lòng chú Đường và Phí Nhất Độ. Đơn giản là muốn nhà họ Phí ra tay giúp đỡ Diệp Phàm một chút.

Đối với Diệp Phàm, Phí Điệp Vũ chẳng qua là hơi có thiện cảm. Hơn nữa ông nội cho hắn biệt hiệu Phi ưng, cảm tình của Phí Điệp Vũ cũng dần tăng lên.

- Còn không phải là thảm án 88 gây nên.

Diệp Phàm hừ nói.

- Không phải nghe nói đã phá sao, theo lý thuyết anh hẳn là phải lập công lớn.

Phí Điệp Vũ lại hỏi tiếp.

- Việc này có chỗ sơ xuất nên đã đánh mất mũ.

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Quá đáng, có phải một số lãnh đạo ở Việt Đông lợi dụng việc công để trả thù cá nhân?

Phí Bát Độ không kìm nổi hừ nói, việc này Phí Bát Độ cũng biết.

- Ha ha…

Diệp Phàm cười không nói, xem như thừa nhận.

- Cậu Diệp, cậu là con nuôi của chú Phương Thành, chúng ta là người một nhà. Ông anh tôi hơn cậu trên dưới mười tuổi, người một nhà không nói hai nhà, có gì cần chúng tôi ra sức, cứ việc nói. Lãnh đạo Việt Đông này cũng không thể một bàn tay che trời đúng không?

Phí Nhất Độ lên tiếng, cũng có chút tức giận.

- Không cần anh Phí, việc này Tỉnh ủy đã có cách nói, sửa lại án sai. Hiện tại tuy nói không sắp xếp chức vụ liền bố trí tôi đến đây học tập.

Diệp Phàm thản nhiên nói. Thầm nghĩ “cậu đã biết trước, bây giờ còn giả vờ”

- Học tập, học tập cái gì, có phải nghiên cứu sinh không, chắc chắn là đại học Bắc Kinh. Tốt rồi, chúng ta là bạn học.

Phí Điệp Vũ ánh mắt lấp lánh, liếc Diệp Phàm một cái, có vẻ tự đắc, cười nói:

- Hơn nữa, tôi hiện tại đã học năm thứ ba đại học, khai giảng tới chính là năm thứ tư, anh còn phải gọi tôi một tiếng chị, gọi một tiếng nghe xem ha ha…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện