Quan Thuật

Đột Phá Bát Đẳng


trước sau

- Huynh đệ, việc này không phải quá rõ sao, chúng ta về sau thành nô bộc của bà ta, cho nên, chúng ta ăn không phải cũng như bà ta ăn à!

Diệp Phàm giải thích một chút, Lang Phá Thiên bừng tỉnh ngộ ra, mặt xị xuống, lập tức khó coi.

Thằng nhãi này hét lớn một tiếng nói

- Bỏ!

Diệp Phàm trợ lực, mũi chân trên mặt đất hung hăng một chút, nhảy lên cao tầm hai mét. Sau lưng rút ra một cái lục lạc, đương nhiên là phỏng theo chế phẩm “xích chùy sao băng” của Kiều Viên Viên, đã làm cho Diệp Phàm . Mấy ông lão của tổ Khoa học năng lượng dùng những vật liệu là hợp kim cứng nhất.

Đồ vật kia đánh thẳng về phía nhân vật đứng cách xa đến hai mươi mét, Lang Phá Thiên còn bắn ra một dao găm, nhằm phần eo của nhân vật kia

- Ừ, làm saongươi lại có thứnày?

Nữ nhân kia hơi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vận lực bao vây lấy xích chùy , xích chùy không ngờ bị cô nàng quỷ dị tóm được trong tay

- Nói, là ai đưa cho ngươi?

Nhân vật kia lớn tiếng hỏi

- Quản ngươi đánh rắm

Diệp Phàm rống to một tiếng, dùng sức kéo trở về. Bên này Lang Phá Thiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội, đứng lên xoay đại thiết bổ về phía nhân vật kia

- Hừ

Nhân vật kia hừ một tiếng lạnh, nắm chặt lấy xích chùy tay vẫn không buông ra, hơn nữa bay đá Lang Phá Thiên một cước, xoạt một tiếng đã bay cách xa hơn bảy tám mét, nửa ngày còn không đứng lên nổi.

- Huynh đệ

Diệp Phàm phẫn nộ rồi, rống lên một tiếng, bốn thanh Phi đao bắn ra, toàn bộ hướng về phía nhân vật kia

- Đồ chơi cũng không ít? Cậu là người nhà Nữ nhân kia kia hừ lạnh một tiếng, không ngờ cô ta nhận ra lai lịch của Diệp Phàm

Nữ nhân kia thuận tay dùng một lực, Diệp Phàm cảm giác gang bàn tay nóng rực, lập tức nứt ra, xích chùy đang bị nữ nhân kia lôi qua, vài tiếng sát sát, nữ nhân kia dùng xích chùy làm mấy phi đao của Diệp Phàm toàn bộ rơi hết xuống đất.

- Có phải xích chùy là của thằng cha đáng ghét Phí Phương Thành?

Nữ nhân kia nhảy ra trước mặt Diệp Phàm, hai người lập tức đấu quyền qua lại tới mấy chục quyền, Lang Phá Thiên lại từ phía sau vồ lên

Hai người cùng đánh nữ nhân kia, tuy nhiên, công lực còn kém nhiều lắm, cuối cùng, nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, tiện tay cầm lấy xích chùy của Diệp Phàm đánh qua, Lang Phá Thiên bị xích chùy trực tiếp quấn hất bay xa hơn mười thước đập vào vách đá, một tiếng thình thịch đập vào nước, trôi thẳng xuống hạ lưu.

- Lão Lang

Diệp Phàm vội vàng nhảy xuống, muốn cứu Lang Phá Thiên. Tuy nhiên, nữ nhân kia không cho hắn đi, xích chùy đang lách qua, quấn về Diệp Phàm.

- Mẹ nó, đàn bà thối, ông đây cho ngươi biết!

Diệp Phàm vốn ban đầu cứng rắn ngăn lại, máu lão trăn luôn tác quái, hiện tại kích động, nó lại làm náo loạn lên. Mũi chảy máu, hai mắt đỏ ngầu, đem hơn mười Phi đao và Lạc Bảo Tiền cùng phóng ra ngoài

Loảng xoảng, loảng xoảng

Nữ nhân kia tạm hoãn không quấn lấy Diệp Phàm, xích chùy đang ở trong tay lập tức hoảng loạn một trận, giống như mật không tiết, Diệp Phàm lấy toàn bộ tiểu lý phi đao phóng ra. Tuy nhiên, nữ nhân kia cũng phải cố hết sức, dù sao, đây cũng là toàn bộ khí lực giận dữ của Diệp Phàm

Xích..

Nữ nhân kia hoảng hốt, phát hiện tấm mạng bảo hộ trên mặt không ngờ bị rách tròn một vòng ra. Lập tức nổi giận kêu lên:

- Người nhà họ Phí thì sao, ngay cả tiểu ưng Phí Thanh Sơn kia đến thì đã sao? Trộm đồ của Lưu Phương thì có gì đáng khoe khoang?

Dây thừng quấn một cái, Diệp Phàm bị bà ta cuốn lấy, tuy nhiên, trong nháy mắt vạch khăn che mặt ra, ánh mắt như điện của Diệp Phàm nhìn thấy chút dung nhan nhân vật kia, cảm giác khuôn mặt kia rất đơn giản, dường như trắng nõn nà, không một nét khiếm khuyết, hơn nữa, nhìn qua không có chút nếp nhăn, hẳn là tuổi tác không phải là một bà lão bảy tám mươi tuổi

Diệp Phàm đang ngẩn ngơ thì bị nhân vật kia đánh đến, bị cô ta kéo chân lật lại trên mặt đất. Cảm giác từ chân truyền đến kình lực tựa như Thái Sơn, dường như không thể kháng cự

- Phải hại mụ đàn bà này!

Máu của lão trăn trong người Diệp Phàm phun trào tới cực điểm rồi, hơn nữa miếng Âm Dương Tham bổ dưỡng ăn lúc nãy rốt cuộc đã có hiệu quả

Diệp Phàm phun ra một búng máu, sau đó hắn đuổi lên, đây đương nhiên là Diệp Phàm sau khi cuồng táo bùng nổ năng lực siêu nhân. Thường thường loại năng lượng bùng nổ này sẽ làm cơ thể mạnh hơn gấp mấy lần.Tuy nhiên di chứng rất lớn, sau khi qua đi thân thể sẽ bị thương tổn nặng.

Bởi vì hai người quá gần nhau, nữ nhân kia tự tin vào lực chân của chính mình. Không để phòng đã bị Diệp Phàm ôm lấy người..

Xoạt một cái, hai người lăn lộn trên bờ cát

- Làm!

Diệp Phàm hoàn toàn thành kẻ điên, ý nghĩ chỉ có dục niệm, không có gì khác. Dường như đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, bộ quần áo đỏ bị xé thành từng miếng từng miếng bay đi, một trận cuồng phong qua đi, lộ ra bờ vai tuyết trắng. Ngay sau đó, tới khuôn ngực cao ngất đang run rẫy, lại một chút nữa, cả người sống chết ôm lấy. Nữ nhân kia cố gắng hết sức nhưng không cách nào thoát ra được, khi khuôn ngực cao vút lộ ra một nữa người nữ nhân bị một con dao gắm vào, thực sự đã đâm vào người mình, tuy nhiên, kỳ quái là không cảm giác đau. Người ta nói đây là đang mơ, đương nhiên không đau rồi.

Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm khi đang buồn bực mới phát hiện dao găm kia không ngờ không đâm xuống, tùy thế ngăn lại, dao găm trong mơ bị mình dùng tay đánh rơi xuống.

Phía dưới, giống như trong mơ đang có người xe nhát bộ đồ lót, không lâu sau, mê man hay điên cuồng cũng không rõ, chỉ cảm giác như rồng thấy biển rộng, giống như nóng rực, lúc đầu thì chật hẹp,chặt lắm, không dễ vào chút nào,tiếp theo, từng đợt sóng mãnh liệt trong điên loạn, cuối cùng thì cũng đã phá bỏ được gông cùm xiềng xích. Tiểu Diệp Phàm bỏ sức vật lộn trong hoảng loạn. Lúc nóng rực, lúc ôn hòa, lúc mềm mại, lúc như đại dương mênh mông , cuối cùng làm chođồng chí Diệp Phàm hoàn toàn lạc bước trong đó

Không lâu, bến cảng kia càng trở nên ấm áp, mềm mại mà thoải mái, nhưng cảm giác vẫn là tương đối thích thú…

Thật lâu sau, Diệp Phàm tỉnh lại

- A a a!

Rống to ba tiếng, một trận đấm đá, tảng đá bay lên mới nhớ đến việc tìm kiếm lão Lang, khẩn trương tìm lên đến nơi, phát hiện Lang Phá Thiên nằm ở trên bờ cát mạch nước ngầm,
có điều tạm thời hôn mê thôi.

Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện thân mình Lang Phá Thiên cũng bắt đầu nóng rực lên, vội vàng tìm hiểu nghiên cứu một chút, giật mình, lẩm bẩm nói

- Quái, chẳng lẽ là vì ăn Âm Dương Tham sao, đồng chí lão Lang cũng sắp từ thất đẳng bậc hai thăng lên bậc ba sao?

Liếc mắt nhìn xung quanh một cái, phát hiện sớm không có bóng dáng nhân vật Hồng Y kia, chỉ có điều, ở hiện trường phát hiện một chiếc khăn tay hồng. Bên trên thêu mấy đóa hoa mai tung bay. Còn Bạch Phác vẫn hôn mê bất tỉnh.

Diệp Phàm nhảy lên trên đỉnh vách đá, phát hiện còn hai Âm Dương Tham nữa, lập tức nhổ gốc lớn, để lại gốc nhỏ. Miệng hừ nói,

- Bạch Phác, anh suýt chút nữa làm hại các anh em của ông đây chết, gốc Âm Dương Tham này xem như là lợi tức

Chợt, nháy mắt đã cất Âm Dương Tham vào trong túi, lưng cõng lão Lang, kẹp cả Bạch Phác tới mặt đất rồi, Thiết Chiêm Hùng đã sốt ruột đến độ không được rồi.

- Không có việc gì, chúng ta đi

Diệp Phàm nói với Thiết Chiêm Hùng, lại nhìn Bạch Phác nói

- Bạch chưởng môn chỉ tạm thời hôn mê, uống chút nước gừng sẽ tỉnh lại. Sau khi trở về chúng ta sẽ lập tức thả Bạch Thủy Dương, không cần lo lắng cái gì.

Lập tức, cùng Thiết Chiêm Hùng rút lui rất nhanh

Nghe nói sau khi Bạch Phác tỉnh dậy lập tức chạy tới mạch nước ngầm, phát hiện còn lại một gốc cây dương sâm, không ngờ nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói:

- May mắn, ma đầu kia để lại cho ta một gốc cây, không đến mức tuyệt hậu. Mẹ nó, giúp Bát Quái Môn chúng ta bảo vệ mấy chục năm, còn không phải là trông trộm Âm Dương Tham của chúng ta, Âm Dương Tham, Âm Dương Tham kia vốn có hơn mười gốc, đều là do hai thầy trò ả đàn bà nuốt hết. Tai tinh à, đi rồi thì tốt

Rồi lại lẩm bẩm

- Quái, ba tên kia là ai, bộ dạng thật sự khó coi, giống như bị ma quỷ hủy dung nhan, hơn nữa, công lực mỗi người đều cao hơn ta. Sao lại có nhiều cao thủ như vậy, chẳng lẽ ai đó phái đến đánh chúng ta rồi, ôi đại họa rơi xuống, tuy nhiên, lại không giống, ba tên kia còn rất trượng nghĩa.

Bạch Phác thở dài một tiếng, mà tập đoàn Bát Xương không ai báo cảnh sát, chắc hẳn việc này cho ra ánh sáng cũng không có lợi, chỉ sợ càng nhiều ác lang chú ý tới Âm Dương Tham của bọn họ

Hơn nữa, công lực của Diệp Phàm và Lang Phá Thiên cũng khiến Bạch Phác kiêng kị, không dám động đến. Chỉ sợ chọc giận họ thì các giáo đồ còn phải chịu thiệt nhiều hơn.

Diệp Hồng Bảo

- Lão Lang, không tồi a, không ngờ lập tức vọt tới thất đẳng đỉnh, thiếu chút nữa là phá bát đẳng. Nếu Thủ trưởng Trấn biết không biết sẽ vui vẻ như thế nào. Xem ra, Diệp Phàm tôi vẫn không tồi, là xưởng sản xuất cao thủ, ha ha ha

Diệp Phàm cười nói, rất tự đắc, vẻ mặt thoải mái nằm nghiêng trên ghế sô pha

- Việc này phải cảm ơn huynh đệ, không có Âm Dương Tham thì nội lực khơi thông của người anh em, chắc hẳn đã chết tan xác rồi, còn đột phá cái rắm. Lần này là cửu tử nhất sinh, rốt cục tu thành chính quả, vì lão Lang tôi mệnh tốt, ha ha ha..

Lang Phá Thiên cũng cười đắc ý. Xoay người nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói

- Đừng nói với tôi là anh không đột phá bát đẳng chứ, đồng chí lão Đại

- Ha ha, vừa mới đột phá, hẳn là bát đẳng Khai nguyên chi bậc, so với anh cao hơn một bậc thôi

Diệp Phàm cười gượng một tiếng

- Một bậc nhỏ, còn thôi nữa à. Đại ca, anh cũng dám nói lời này. Bát đẳng là trình độ gì, trong số các lục tôn đồng cấp của Trung Quốc chúng ta đã là cao nhân tuyệt đỉnh. Trình độ thất đẳng so với bát đẳng, tuy nói kém một bậc, nhưng là một trời so với một vực

Một mình anh có thể thoải mái thu phục tôi. Thật là buồn, hơn nữa, thất đẳng muốn tới bát đảng, hai mười ngườ có một người có thể đột phá là đã không tệ rồi.

Giấc mộng của lão Lang tôi vẫn chính là bát đẳng, đạt tới đại soái tổ đặc nhiệm A. Trình độ lão Lý cao lắm, đáng tiếc, trời không làm vừa lòng người

Lang Phá Thiên không ngờ lại buồn bực hơn, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hừ nói

- Quả thực là cái biến thành ngông cuồng, hừ

- Lão Lang, cậu đừng càu nhàu nữa, thất đẳng còn chưa đủ cao sao? Hiện tại cậu đã là người của Tổ đặc nhiệm A, là người thứ hai sau Diệp Phàm còn chưa đủ sao? Cậu xem ông đây đi, đến bây giờ còn bị nhóm tứ đẳng ức hiếp thành cái bộ dạng gì, mẹ nó

Thiết Chiêm Hùng buồn bực ngồi trên sô pha hút thuốc nói

Thằng nhãi này đột nhiên phát cáu, mắng phá lên. Hơn nữa vẻ mặt có vị a xít a xê tíc ngay cả Diệp Phàm cũng đều nghe thấy được. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, gầm rú nói

- Lấy cho ông đây bình rượu xái, loại chính hiệu ấy, Liêu Đông Thiêu Đao tử cũng được


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện