- Tôi vừa rồi tới tiếp kiến Thủ tướng để sắp xếp, chắc là phải chờ đến10 h30 phút, vừa vặn hội kiến khách Châu Phi, mà thời gian ăn trưa chưa tới, còn khoảng một tiếng rỗi. Thủ tướng dùng nửa giờ nghe anh báo cáo, thời gian còn lại nghỉ ngơi một chút. Haizz, ông ấy mỗi ngày làm việc vất vả, giấc ngủ mỗi ngày không đủ, cứ tiếp tục như thế này, cho dù người bằng sắt cũng không chịu nổi
Lang Phá Thiên thở dài, giọng khâm phục
Liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói
- Dù sao nhiệm vụ hôm nay không nặng, trong nhà khách này tôi không cần lo lắng cái gì. Tôi với anh đi bộ một vòng xung quanhđược không ? Khó có lúc như thế này, cơ hội không nhiều lắm huynh đệ ạ, ha ha
- Thôi vậy, về việc này, tôi thấy cảnh trí Di Hòa Viên cũng được. Hay là chờ một chút ở phòng khách rồi hẵng đi, bằng không, trong lòng Thủ tướng sẽ nghĩ tôi thế nào?
Diệp Phàm không hứng thú lắm, vẻ mặt nghiêm túc nói
- Như vậy cũng được, tôi bảo Triệu Long đưa anh đi nghỉ ngơi một chút.
Lang Phá Thiên cười nói, Triệu Long đưa Diệp Phàm vào phòng số 5. Tuy nhiên khi Diệp Phàm đi vào phòng nghỉ ngạc nhiên một chút, không phải là vì trang trí phòng nghỉ, chủ yếu là vì cảm thấy lão Lang lại dở thủ đoạn đặc biệt gì.
Một phòng nghỉ tạm thời không ngờ lại có ba phòng ngủ một phòng khách. Diệp Phàm biết rằng, với cấp bậc của mình, không có khả năng nhận được sự đãi ngộ này. Lão Lang cũng thật là càn quấy, tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn đi vào
Không lâu sau, Lang Phá Thiên đi dạo đến đây
- Thế nào huynh đệ, có vừa lòng không?
Lão Lang cười gượng nói
- Anh đối đãi với tôi như là Ủy viên bộ Chính trị có phải không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn thằng nhãi này một cái, hừ nói
- Ha ha, để ý cái gì. Có lẽ, đời này chúng ta không có cơ hội chân chính hưởng thụ đãi ngộ cấp quốc gia này.Giờ có cơ hội thì chúng ta cứ hưởng thụ một chút đi. Ủy viên bộ Chính trị, cả nước có mấy người, haizz.
Lang Phá Thiên cảm thán lắc lắc đầu
- Nói vậy cũng đúng.
Diệp Phàm gật gật đầu
- Chỉ là có chút tiếc nuối, không thể uống rượu, trà và đồ uống gì cũng có, nhưng, không đủ lực gì cả.
- Hay chúng ta làm một ly, thế nào?
Lang Phá Thiên liếc mắt ra ngoài cửa sổ một cái, cười nói
- Miễn đi, tôi nói lão Lang, anh làm vậy không phải hại tôi hay sao, để cho Thủ tướng nghe tôi báo cáo,cả người tôi toàn mùi rượu, còn tưởng gặp phải một ma men, tôi sao dám ngông cuồng như thế.
Diệp Phàm cười mắng
- Ha ha
Lang Phá Thiên cười cười
- Hôm nay Thủ tướng hội kiến là ai?
Diệp Phàm mở miệng tán chuyện phiếm, cũng có chút tò mò
- Một người Châu Phi, gọi gì là Coman, nghe nói lòng bàn tay lớn, xấp xỉ dân số thành phố Ngư Đồng các anh
Lang Phá Thiên hết sức khinh bỉ
- Thật đúng là không lớn, mấy triệu nhân khẩu.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, liếc mắt nhìn Lang Phá Thiên một cái, cười nói
- Tuy nhiên, chim sẻ dù sao cũng đủ ngũ tạng. Người ta tốt xấu cũng là lãnh đạo một quốc gia. Người ta cũng gọi là Tổng thống, chúng ta phải dùng đại lễ đối đãi, hơn nữa người ta cũng có một phiếu ở liên hiệp quốc. Đại diện cho một quốc gia, chúng ta phải tôn kính họ có đúng không nào?
- Nói vậy cũng đúng
Lang Phá Thiên gật gật đầu nói, đột nhiên dường như nhớ tới điều gì, cười nó
- Nói đến têan này tôi lại nhớ tới một việc, lần trước bí thư Phượng thăm viếng Coman trở về, mang về một tảng đá.
Lúc ấy bí thư Phượng bảo tôi đến hỏi một việc, tôi thấy ông ấy cầm một khối của hòn đã được mài tương đối nhẵn mịn thưởng thức
Thấy tôi tiến vào, tiện tay đưa cho tôi, cười nói:
- Phá Thiên, tảng đá này cầm trên tay rất thoải mái. Nghe nói Coman gọi tảng đá này là thạch giao
Tôi nghe bí thư Phượng nói xong cũng có chút khó hiểu, lúc ấy có lẽ hơi tò mò, cầm ngắm nghía, quái, tảng đá này ngắm một hồi giống như nóng lên, hơn nữa, dường như biến chuyển một chút
Đương nhiên, chỉ có một chút, có lẽ là tôi ảo giác, tảng đá kia cơ bản là không thay đổi. Tôi lúc ấy hỏi bí thư Phượng, ông ấy nói tổ tiên của Coman dùng hòn đá này để phong quan.
Tuy nhiên, rất kỳ lạ, loại đá phong quan này một chút khe hở cũng không có. Anh dùng thiên cương cũng không bể, giống như, là một chỉnh thể . Tuy nhiên quốc gia của Coman khá nghèo, đến bây giờ cũng không muốn làm rõ ra nguyên nhân có thể phong quan, bởi vậy không ai để ý việc này.
- Tảng đá đó ở đâu?
Diệp Phàm giật mình, hắn nghĩ tới cổ mộ Lô gia ở đập nước Thiên Thủy từng khai quật một bộ thạch quan. Mà lúc ấy thạch quan kia cũng bịt rất kín, ở giữa hòn đá hình như dùng nhựa cao su linh tinh gì đó niêm phong lại.
Tuy nhiên, thời cổ làm sao có thể dùng nhựa cao su, lúc ấy giáo sư khảo cổ Lan nghĩ hết cách mà không nghĩ ra. Cũng là Diệp Phàm trong lúc vô ý dùng nội công kỳ lạ gì đó, giành được một hạt về tay.
Diệp Phàm vẫn muốn tìm loại vật liệu làm ra hạt này, tuy nhiên, thật đáng tiếc, tìm vài năm cũng không tìm được. Giờ phút này nghe Lang Phá Thiên nói, lại nghĩ tới việc này.
Hơn nữa, lúc nhàn chán Diệp Phàm vẫn làm thí nghiệm. Loại hạt này ôm ấp nội lực, lắng đọng lại thành trạng thái vạn năng, tuy nhiên là dạng trong suốt không màu.
Không dùng nội kình nữa, sẽ lắng động chậm rãi thành hạt đá. Hơn nữa độ cứng chắc rất cao. Hạt thạch hóa thành trạng thái dẻo dai, anh dùng chùy Tử Đô cũng khó đập nát, dùng dao nhỏ cắt không ra
Đáng cười hơn là, lọai hạt đá này có thể sử dụng nội lực hóa mở, hơn nữa, tốc độ rất chậm. Ngay cả trước kia Diệp Phàm có thân thủ thất đẳng muốn làm cũng mất một ngày thời gian mới mở ra được
Loại thạch giao này không sợ nước, không sợ lửa, nếu thật sự có thể sử dụng đặc thù này, tỷ như hàng không, tu bổ tàu ngầm dưới biển sâu, nếu có thể nghiên cứu không cần nội lực cũng có thể tan rã, có thể sẽ là một phất minh lớn.
Bởi vì loại này dán lên đồ vật có thể dính rất nhiều tài liệu, dính lại thành một khối. So với hàn điện còn hiệu quả hơn. Giống như hai tấm thép dán vào một chỗ, anh nhìn cũng không thấy chỗ thạch giao nhau.
Lang Phá Thiên nói tảng đá biến mềm một chút cũng không phải là ảo giác, chắc hẳn làlão Lang cầm tảng đá kia ở trong tay thưởng thức quá lâu, lão Lang trong lúc vô ý để tràn ra nội lực, cho nên, mới có cảm giác biến mềm ra.
- Ở chỗ bí thư Phượng Bảo Sơn có một khối, loại tảng
đá này Coman cũng rất ít thấy, bọn họ cũng không biết sử dụng, lấy về cũng vô dụng. Chỉ có điều cầm nó trong tay thì có cảm giác tốt hơn thôi
Lang Phá Thiên nói
Diệp Phàm gật gật đầu, suy nghĩ nói, như vậy quả thật là trong cổ mộ triều Đường phát hiện tảng đá này có thể dùng nội lực hóa mở, Thủ trưởng Trấn phỏng chừng vui sướng như điên rồi. Tuy nhiên, mình lại chẳng mò được lợi ích gì từ nó.
Tốt nhất là nghĩ biện pháp mở công ty hợp tác với quốc gia, ít nhất, cũng phải có phân lợi nhuận thành bốn sáu mới được. Tuy nhiên, loại đá này phải có cao thủ lục đẳng trở lên mới có thể hóa mở, lúc ấy ở đập nước Thiên Thủy cũng là do may mắn kỳ lạ mới được mình mở ra.
- Lão Lang, anh có thể đem nó từ tay bí thư Phượng đến đây để tôi xem một chút không hơi tò mò
Diệp Phàm cười nói
- Việc này thì dễ, hôm nay bí thư Phượng cũng cùng Thủ tướng tiếp Coman, tôi đi thăm dò, có lẽ người kháan này còn mang theo đồ vật này đến. Bởi vì truyền thuyết vật ấy có công năng giúp người ta điều khí huyết. Lần trước bí thư Phượng còn nói một khối quá ít, có lẽ lần này chiêu đãi kháan, bí thư Phương sẽ hỏi thêm.
Lang Phá Thiên đáp rồi chuồn ra ngoài
Lão Lang quan hệ với lãnh đạo cũng không tệ lắm, không lâu sau k đã trở lại. Vẻ mặt vui sướng hài lòng cầm một quả cầu tròn quay về, trông giống như quả cầu các cụ già trong nước tập thể hình.
Tảng đá hơi có màu vàng, mặt trên còn giống như có chút hoa văn tự nhiên. Diệp Phàm sau khi cầm lấy bắt đầu vận khí tràn vào, ngắm nghĩa trong tay
Hiện tại hắn đã là thân thủ bát đẳngKhai Nguyên chi bậc, cho nên, nội công có thể làm cho vật trong tay giống như sương bay ra.
Đương nhiên, nội công là thứ trong suốt, chỉ có tự bản thân mình cảm giác được, người ngoài rất khó biết. Trừ khi là cao thủ quyết đấu, mới có thể cảm giác nội công linh hoạt, sắc bén
- Có gì hay đâu, chán quá!
Thấy Diệp Phàm thưởng thức quả cầu tập thể hình trong tay, Lang Phá Thiên có chút không thú vị lắc đầu trêu đùa.
- Ha ha
Diệp Phàm thản nhiên cười không đáp lại
Nửa giờ sau Lang Phá Thiên có vẻ không nhịn được, đứng lên chuẩn bị đi ra dò xét một phen. Diệp Phàm đột nhiên cười nói
- Lão Lang, anh lại đây xem tảng đá này
- Một khối đá, có gì hay mà xem?
Lang Phá Thiên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, cảm giác thằng nhãi này có phải đột nhiên phát điên hay không. Tuy nhiên thấy vẻ mặt Diệp Phàm cười quỷ dị, cũng liền giơ tay nhận lấy. Sờ một cái, lập tức kinh hãi kêu lên
- Sao lại thế này, giống như biến thành bùn vậy?
- Ha ha, hiện tại thời gian còn chưa đủ, cho tôi thêm một giờ nữa, tảng đá này liền biến thành dạng cao su
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Ha ha, anh làm như thế nào?
Lang Phá Thiên tâm tư nhanh nhẹn, đảo mắt đã nghĩ tới giá trị của tảng đá này, hai mắt liền chợt lóe nhìn chằm chằm Diệp Phàm
- Ha ha, dùng nội công, lắng đọng lại. Lão Lang, tôi nghĩ, tảng đá này nếu thực sự có tác dụng như nhựa cao su thiên nhiên, tuyệt đối là được trọng dụng. Tôi đang muốn làm một công ty, dù sao có hai trăm triệukhông dùng đến. Nếu có thể chiêu gọi một ít cao thủ đến làm việc này, thí nghiệm một chút làm ra thạch giao rất tốt, lúc đó, chúng ta sẽ phát tài lớn
Diệp Phàm cười nói
- Cao thủ, chỉ sợ không tìm được, ít nhất cũng phải lục đẳng mới được, đi chỗ nào tìm nhiều cao thủ như vậy. Trừ khi nhà nước ra mặt còn được
Lang Phá Thiên lắc lắc đầu, đem tảng đá trong tay bắt đầu phát ra nội công ôm ấp,lắng động
- Đúng rồi, chúng ta tìm mời Thủ trưởng Trấn hợp tác khai thác, phát triển. Quốc gia chiếm phần lớn, chúng ta chiếm phần nhỏ. Việc này, chắc hẳn cũng là việc cơ mật quốc gia đấy?
Diệp Phàm cười nói
- Tuyệt đối cơ mật, ha ha, anh Diệp, tôi còn hơn mười triệu, bỏ toàn bộ vào thế nào?
Thằng nhãi Lang Phá Thiên này nhìn thấy tiền đương nhiên sẽ thấy sức mạnh
- Được, tôi chuẩn bị đầu tư hai trăm triệu, chúng ta đến chỗ Coman sưu tập tảng đá ày trước rồi nói sau. Đương nhiên, trước khi thí nghiệm hoàn thành mới được. Bằng không, bỏ giá cao mua một đống phá thạch trở về chỉ có nước nhảy lầu cũng không xong
Diệp Phàm cười gượng một tiếng
- Đúng đúng, thí nghiệm thành công đã, chúng ta đi thu mua toàn bộ đá của Coman. Sau đó nói trước với Thủ trưởng Trấn một tiếng, cùng quốc gia hợp tác khai thác, phát triển
Lang Phá Thiên cũng cười khan không ngừng.
- Ừ, đến lúc đó tư liệu ở trên tay chúng ta, quốc gia ra người là được. Chúng ta với quốc gia chiabốn sáu là được
Lão Lang, ạnhnói một chút xem, nếu chúng ta ăn mảnh, sau này nhà nước không muốn đặt hàng, sản phẩm chúng ta tiêu thụ bên ngoài, cũng kiếm được số tiền lớn
Tuy nhiên, loại bí mật gì đó, nhà nước chắc sẽ không cho phép chúng ta tiêu thụ ra bên ngoài. Đến lúc đó bị nhà nước cưỡng ép thu hồi, không bằng sớm đề xuất hợp tác, chia bốn phần cho chúng ta là đủ rồi. Tham quá chắc hẳnsẽ mất cả chì lẫn chài
Diệp Phàm thản nhiên nói