- Những điều này tôi vần đang suy nghĩ , nhưng ý đồ của lãnh đạo cũng thật khó nghĩ. Khi anh đề ra phương hướng sai thì kết quả nhận được sẽ không có gì đáng vui mừng, vì vậy cạnh tranh nâng cấp lên thành phố là điều mấu chốt.
Diệp Phàm gật gật đầu, chợt nhận ra Trương Thế Thành gần đây đã già đi chút ít, hắn cũng biết rằng Trương Thế Thành vì chuyện của Đức Bình mà hao tâm tổn sức không ít.
Lại thêm tên chủ tịch địa khu Lô Trần Thiên, thế lực của Lô gia ở tỉnh cũng tương đối lớn, Trang Thế Thành vì thế cũng khó nghĩ.
Đức Bình được sự chèo chống của một gia tộc lớn như vậy quả là điều không may đối với Trang Thế Thành, nhưng nghe nói quan hệ giữa Trương Thế Thành và Lộ Trần Thiên bề ngoài thì không có vấn đề gì còn bên trong như thế nào thì cũng khó biết được.
- Bí thư Trang, việc nâng cấp lên thành phố nhất thiết phải tiến hành, phải tập trung sức người sức của để làm.
Diệp Phàm chuyển sang chủ đề khác.
- Đương nhiên, chúng tôi đã chuẩn bị hết rồi, quyết chiến đấu đến cùng. Việc này đối với Đức Bình mà nói là cơ hội ngàn vàng vào thời điểm này. Địa khu ta hiện nay có thể nói là đại diện của sự nghèo đói và lạc hậu. Tỉnh ta có năm địa khu.
Năm địa khu này kinh tế và các mặt khác đều thuộc dạng kém, muốn thoát khỏi nghèo đói, phát triển kinh tế, trước tiên phải nâng cấp lên thành phố mới được.
Khác biệt của mấy chữ này đại diện cho hình ảnh của Đức Bình và những lợi ích mà Đức Bình thu được cũng khác nhau. Vì tương lai của Đức Bình, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này, trong tình thế ở ngoài sáng không biết địch thế nào, chúng ta phải nỗ lực phấn đấu, phải hi sinh cũng phải hi sinh trên chiến trường.
Tuy nhiên, trước mắt việc gay go nhất chính là rất khó để được thông qua, ở tỉnh đã lên tiếng rồi, nâng cấp lên thành phố thì trong 3 địa khu Nam Lĩnh, Đức Bình, Tam Dương chỉ đề cử 1 địa khu cho Quốc vụ viện phê duyệt. Vì vậy ý đồ của các lãnh đạo tỉnh mang tính then chốt.
- Tôi đã bàn bạc với Chủ tịch địa khu Lô rồi, tôi tin rằng Trưởng ban Lô ở tỉnh sẽ cố hết sức để hỗ trợ huyện ta. Nhưng chỉ có một mình ông ấy thì hơi có phần đơn thương độc mã.
Trương Thế Thành nhìn Diệp Phàm với ánh mắt đầy thâm ý.
- Ông muốn tôi đi nói chuyện với chú Tề?
Diệp Phàm hỏi luôn
- Tôi biết chuyện này rất khó, các lãnh đạo huyện cũng có phần bất an, dù sao cũng đã được đề cử, nếu như không được Quốc vụ viện thông qua thì quả là mất mặt ban lãnh đạo. Áp lực mà họ phải chịu tương đối lớn, nếu thật sự bị thất bại thì sẽ bị ngàn người chỉ trích, tồi tệ hơn là những ủy viên thường vụ có thế lực mạnh trong huyện sẽ phải chịu những lời khiển trách thậm chí là công kích ác liệt của những đối thủ cạnh tranh. Tuy biết mối quan hệ giữa đồng chí và Bí thư Tề nhưng tôi không dám yêu cầu đồng chí ra mặt làm thuyết khách. Tôi sợ, thực sự lo sợ!
-
- Việc này, rõ ràng là có chút làm khó bọn họ. Nếu như tôi đi nhờ cậy bọn họ, bọn họ không thể không nể mặt tôi mà nhận lời giúp đỡ, nhưng nếu như thế chẳng khác gì đầy bọn họ vào đống lửa.
Mà Đức Bình các ông cũng sắp rơi vào lò lửa, có từ đất sét thành gốm không thì phải xem tinh thần đoàn kết của các đồng chí như thế nào.
Lấy dũng khí đánh trực diện để thắng.
- Đương nhiên về phía Quốc vụ viện, thật ra có thể tìmBí thư Trang để nhờ, chuyện này là đại sự, chỉ cần ông ấy nói tới vài câu là được. Việc nâng cấp lên thành phố trong phạm vi cho phép, sác xuất thông qua là rất cao.
Diệp Phàm nhìn Trang Thế Thành một cái rồi nói tiếp:
- Tất nhiên Bí thư Trang là người có ơn với tôi, thái độ của anh như thế nào thì tôi cũng theo như thế.
- Cảm ơn !
Trang Thế Thành thấy chút cảm động, sau khi nói câu cảm ơn ông chìm vào những suy nghĩ sâu xa. Sau khi hút xong một điếu thuốc mới có chút xuýt xoa rồi thản nhiên nói:
- Thật ra mối quan hệ giữa tôi và ông ta là do những tiền bối đi trước chỉ định.
Như vị trí của tôi hiện tại cũng không thể lọt vào mắt xanh của gia đình họ, ít nhất phải cấp phó tỉnh mới có được hồng phúc đó.
Chẳng sợ đồng chí biết được, trong lòng chúng tôi thì ông ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao, người ta sẽ đề bạt tôi lên chức Bí thư Địa ủy, đó cũng là ý muốn của cha tôi khi đó.
Đây gọi là năng lực và chất lượng ngang hàng nhau.
Nếu như bây giờ tôi đang giữ chức vụ ủy viên thường vụ phó chủ tịch tỉnh Nam Phúc thì tôi sẽ có thể đi tìm ông ta.
Muốn ép ông ta thì phải nói như thế nào đây, nói toẹt ra thì tôi chính là một cái bàn ăn nếu không thì là một đĩa đồ nhằm đặt trước hũ rượu ngon. Tất nhiên tôi không thể trách ai chỉ là do Trang Thế Thành tôi không chịu thua kém ai một chút.
Một danh gia vọng tộc thậm chí còn là một tập đoàn chính kiến có biết bao nhiêu việc mà ông ta phải tính toán suy nghĩ và giải quyết chúng.
Mặc dù ông ấy đã nghỉ hưu non nhưng người nối dõi trong khi vẫn chưa đến độ tuổi trưởng thành thì mọi việc vẫn đều do ông ta quyết.
Làm đại sự phải nhìn sắc mặt ông ta mà làm, ở phương diện phương hướng thì vẫn phải xem ông ta là người dẫn đường chính.
Cũng khó cho ông ta, quả thật là tôi cũng không muốn mặt dày đi gặp ông ta nữa, hơn nữa, vốn của một tập đoàn cũng có hạn, muốn hỗ trợ ai hay tạm thời không hỗ trợ ai bọn họ đếu dự toán cả rồi, không thể tùy tiện xuất vốn được, lãng phí nguồn vốn chưa nói đến mà còn tổn hại đến tâm lí của những nhân vật quan trọng, nhận một người là người nhà không dễ dàng như vậy đâu.
Trang Thế Thành đã nói ra mồi quan hệ của mình với Phượng gia cho Diệp Phàm biết chứng tỏ ông rất tin tưởng Diệp Phàm.
- Vậy thái độ của ông ta với vấn đề nâng cấp lên thành phố thì sao?
Diệp Phàm gật gật đầu rồi nhìn chằm chằm vào Trang Thế Thành
- Đồng ý rồi!
Trang Thế Thành đặt mạnh chén trà xuống bàn, lời nói tuy không nặng nề nhưng qua hành động Diệp Phàm có thể hiểu được.
- Được, chấp thuận rồi!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Trang Thế Thành rồi cười nói:
- Không tốt đâu, thôi bỏ đi, lúc khác nói sau.
Diệp Phàm trước khi đi có vẻ gì đó bí hiểm, khiến cho Trang Thế
Thành vốn đã nhạy cảm lại thấy thêm phần trĩu nặng, biết chắc chắn là Diệp Phàm có điều gì đó chưa nói ra, điều đó ắt phải là điều có lợi ích cho việc nâng lên cấp tỉnh của Đức Bình.
Trang Thế Thành đương nhiên là không thể hiểu được suy nghĩ của Diệp Phàm, bởi vì trong hộp đựng danh thiệp của ông của danh thiếp và số điện thoại riêng của thư ký trưởng của thủ tướng- Trần Nguyên Dã.
Số điện thoại này thật ra không phải là số điện thoại dùng chính của Trần Nguyên Dã, mà là số điện thoại thủ tướng đặc biệt giao cho, dùng khi thủ tướng có việc gấp cần gặp.
Vì vậy chỉ cần có người gọi đến, cho dù là việc gì ở đâu thì nhất định phải nhận điện thoại, tất nhiên là trừ lúc đang ngồi trên máy bay.
Diệp Phàm tất nhiên hiểu rõ điều này. Trương Thế Thành của Đức Bình có ơn với hắn, có ơn thì phải có báo, đây chính là nguyên tắc sống của Diệp Phàm.
Nếu như việc nâng cấp lên thành phố không được Quốc vụ viện thông qua thì đành phải nhờ đến Giang báo để đăng bài nói bóng gió một chút. Tuy làm như thế Thủ tưởng nhất định hiểu ra ngay vấn đề nhưng đối với bản thân là một lần trải nghiệm lớn.
Làm không tốt Thủ tướng sẽ cho rằng mình ốc chưa mang nổi mình ốc lại còn đòi mang cọc cho rêu, ra tay tống mình vào lãnh cung là chuyện hoàn toàn có thể, mà sác xuất lại rất cao, nhưng đương nhiên Diệp Phàm cũng không phải là không có đầu óc, hắn đã chuẩn bị hết các đối sách.
Đi làm thuyết khách thì việc mang theo lý luận thuyết phục là điều đương nhiên. Về vấn đề của Đức Bình việc thêm mắm thêm muối để PR trước mặt thủ tướng là việc không thể không làm. Nhưng cái chính là phải xem tâm trạng của Thủ tướng lúc đó như thế nào.
Chỉ có trời mới hiểu được chuyện này. Tất nhiên nếu như không phải đi nước cờ này thì Diệp Phàm chắc chắn sẽ không đi.
Ngày hôm sau tổ điều tra đã tìm ra hướng để tiến hành điều tra, Trang Thế Thành cử Trưởng ban thư kí Địa ủy Trịnh Chí Minh phối hợp toàn diện với tổ điều tra, thực hiện mọi yêu cầu của tổ điều tra, nhìn ở góc độ các lãnh đạo Đức Bình thì đó là cách đối đãi cao nhất.
Buổi trưa hôm đó, Diệp Phàm đang nằm xuống nghỉ ngơi một lát thì có điện thoại của Thiết Chiêm Hùng gọi, vừa alo đã thấy hắn không ngừng chửi bới:
- Cái lão già Lâm Thiên Dân đó , tức giận cái con mẹ nó, hôm nay vừa cãi nhau với tôi, còn chỉ trích tôi thế này thế kia, còn tỏ ra mình là người dày dặn kinh nghiệm. Mẹ nó, chỉ muốn đấm cho nó một trận cho nó rụng hết răng đi thôi.
- Anh Thiết, sao lão ta suốt ngày đối địch với anh thế, hay có chuyện gì liên lụy tới lợi ích của hắn à?
Diệp Phàm có chút buồn bực hỏi.
- Có quan đến Việt Đông các chú.
Thiết Chiên Hùng nói
- Sao lại dính đến Việt Đông?
Diệp Phàm giật mình hỏi
- Lần trước không phải anh dẫn theo Trần Bố Hòa tới Kinh Lý sao, hắn là cớm của sở công an tỉnh. Bây giờ vấn đề nâng lên cấp thành phố và được bổ nhiệm nhiệm chức phó bí thư thứ nhất của Đảng ủy công an tỉnh Việt Đông đang gặp phải chút rắc rồi ở chỗ bộ công an.
Lâm Thiên Dân chỉ ra, khi vụ thảm sát ở Ngư Đồng 88 xảy ra, Trần Bố Hòa lúc ấy đang ở Việt Đông cũng mang vai trò là lãnh đạo , mặc dù án đã phá, nhưng có thể thấy rõ Trần Bố Hòa không đủ khả năng để đảm nhận chức phó bí thư thường vụ công an Tỉnh và giám đốc sở công an.
Anh cũng biết tôi là người luôn ủng hộ Trần Bố Hòa, vốn trong bộ không ai hé răng nhưng vì Lâm Thiên Dân làm rối lên khiến cho tình thế mới trở nên tồi tệ thế.
Tuy rằng sau nhiều lần tôi thuyết phục, trưởng ban mới đồng ý gác lại chưa xử lí nhưng không ngờ hôm nay Lâm Thiên Dân lại làm ầm lên, cuối cùng Trần Bố Hòa chẳng còn gì để nói nữa.
Tuy nói là do giám đốc sở bổ nhiệm, vấn đề này là của Việt Đông các anh. Nhưng tính quan trọng của công tác làm công an chưa được Đảng ủy công an Trung ương và bộ công an phê duyệt, Việt Đông các anh lên tiếng cũng chẳng có ích gì.
Chỉ khi hai bên đạt được sự nhất chí cao độ mới có thể thăng tiến, hơn nữa, Việt Đông là huyện lớn, việc chọn giám đốc sở công an là việc trọng đại, từ trước đến nay vẫn được bộ coi trọng.
- Lâm Thiên Dân, lão già này xem ra không đánh nổi lão Thiết này rồi, nếu chúng ta không dùng những thủ đoạn độc thì nắm đuôi hắn sao được? Tất nhiên bắt đầu từ chỗ đứa cháu hắn.
Giọng Diệp Phàm có chút trầm tư.
- Nắm thế nào, anh thử nói xem, lần này lão Thiết xin nghe anh, tên khốn ấy ức người quá đáng, không xử hắn không được.
Thiết Chiêm Hùng giận giữ nói.
- Chúng ta sẽ ném đá giấu tay. Trước tiên dùng thủ pháp đặc biệt thử xem thế nào, có thể Lâm Thiên là kẻ lơ đãng, không lường trước được cái gì sắp xáy ra. Hơn nữa chúng ta mượn gió bẻ măng, nhờ tay kẻ khác chứ không quan hệ gì với chúng.
- Tiêu rồi, tiêu đời cái tên khốn đó rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói lớn, xem ra cục tức của gã không hề nhỏ.
Buổi tối Lý Cường và Trần Quân bị Diệp Phàm triệu tập tới Đức Bình.
Không thể tưởng tượng được tên Thiết Chiêm Hùng lại có dụng tâm, 8 giờ tối tới Đức Bình nói chuyện với Diệp Phàm, không lâu sau Hạ Hải Vĩ vũng tới, ba người thức cả đêm nói chuyện.
Lát sau, Trần Quân vác một bao tải bước vào.