- Biện pháp gì? Việc nhà họ Chung căn bản là làm không xong. Tôi đều phải theo chân bọn họ lên tòa án giải quyết. Tuy nhiên, chung quy không phải là cách tốt nhất.
Lã Bột Toàn cũng nói ra tình hình thực tế bởi vì trước đó Phí Nhất Khởi đã nói qua Diệp Phàm có thể có cách giải quyết khó khăn này.
- Việc này tôi khác có cách, tuy nhiên, cụ thể thế nào, việc này hơi ngại.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười vẻ mặt được tính toán sẵn.
- Được, Bí thư Diệp, bạn tốt, tôi kính cậu ba chén.
Lã Bột Toàn tuy nhiên kính rượu, y biết, Diệp Phàm chắc chắn có việc nhờ mình cho nên, cũng không vội, chờ đối phương đưa quân bài chưa lật.
- Tốt!
Cạch cạch hai người chạm nhau ba chén. Diệp Phàm không nêu ra việc cần nhờ, trước đó chỉ là bước đệm.
Buổi tối ngày hôm sau, Tống Ninh Kiệt dẫn Phó Chủ tịch Thành phố Chung gặp lại, hai người nói chuyện, Diệp Phàm cũng đồng ý sẽ nói chuyện giúp.
Ngày thứ tư, đại sư Trương Đạo Lâm quả nhiên ra mặt, tuy nhiên, làm một hồi tìm kiếm quả nhiên kinh hãi.
Sau khi nói một hồi thiếu chút nữa làm cho già trẻ nhà họ Chung sợ hãi. Đại sư Trương nói khá mơ hồ, hơn nữa với thân phận của đại sư là quyền uy của người ta, không thể không làm người khác tin tưởng.Người nhà họ Chung sao có thể không tin.
Dời tòa nhà mấy chục tầng kia đi là không có khả năng, nhà họ Chung suy tính trước sau cuối cùng quyết định chuyển nhà. Tuy nhiên, Chung Hưng Điền còn muốn lên giọng. Cố ý nói là suy nghĩ vì quảng trường Thế Hào, nhà họ Chung có thể làm cái gì…
Kết quả, Lã Bột Toàn vừa nghe phong thanh, lập tức đến nhà thăm hỏi, kết quả bảng giá kia đương nhiên cao hơn nơi khác rất nhiều, cuối cùng thì lấy được nhà cũ của nhà họ Chung, hai bên đều rất vui mừng.
Tất nhiên Tống Ninh Kiệt được Chung Hưng Điền nhớ kỹ. Thông qua Phó Bí thư Phí Nhất Khởi truyền tin cho Lã Bột Toàn, người ta cũng biết Tống Ninh Kiệt là thông gia với Diệp Phàm.
Tự nhiên, Bí thư Lã Bột Toàn xoay người tìm Trường ban tổ chức cán bộ Ngô Minh Huy nói chuyện. Ngày hôm sau, Tống Ninh Kiệt làm việc đúng chỗ, ba cấp dưới lại có chút thay đổi. Hơn nữa Lã Bột Toàn cũng biết một chút năng lượng của Diệp Phàm cho nên không ngờ chú ý đặc biệt đến Tống Ninh Kiệt.
Sau đó không lâu, nhà họ Tống lại đến cảm ơn Diệp Phàm. Phó Bí thư Khu Triều Dương Mai Tòng Vân ngược lại có chút buồn bực, không biết Diệp Phàm dùng thủ đoạn gì, không ngờ thu phục được đường đường Bí thư khu Triều Dương Lã Bột Toàn.
Lúc ấy cũng thử đến gặp Ngô Minh Huy nhưng anh ta cũng chỉ thản nhiên cười khổ vài cái không nói gì. Cuối cùng Mai Tòng Vân như ngồi trong hũ nút. Tuy nhiên, năng lượng của Diệp Phàm cũng làm cho Mai Tòng Vân kiêng nể.
Trong nháy mắt đã đến tháng 1 năm 200, lớp học nâng cao trình độ cán bộ thanh niên Trung Quốc cũng kết thúc tốt đẹp.
Tổng cộng có 120 học viên đạt loại ưu, chiếm 10%, Diệp Phàm Đường Lâm cùng Tần Bình Minh ba người đều đạt được loại ưu. Mà ở trưởng Đảng lấy được bằng Xuất sắc không phải là thường.
Trong lễ kết thúc khóa học, khi mọi người đang buồn thì Phó hiệu trưởng Lý Tế Điền và hiệu trưởng Đường Hạo Đông đã bước đến.
Lý Tế Điền nói ngắn gọn, không muốn học viên sau khi ra trường về sống yên thân, kiên định lý tưởng của Đảng, cố gắng làm việc… mấy lời khách sáo.
Cuối cùng hiệu trưởng Đường tổng kết, nói:
- Nửa năm, các đồng chí ở trường Đảng học được rất nhiều, cũng quen biết rất nhiều bạn bè cùng chung trí hướng với mình. Mọi người ra trường, cùng nhau phát triển công việc là điều mà chúng tôi muốn nhìn thấy…
Hiệu trưởng Đường dùng bạn bè, tư tưởng chính trí, để nói đến việc học tập ở trường Đảng là quan trọng và tất yếu. Động viên mọi người trở về khai thác ý tưởng, làm tốt mọi công việc. Cuối cùng ông uống một ngụm trà nhìn toàn trường một cái.
Vẻ mặt trở nên nghiêm túc thật sự nói:
- Xét thấy đồng chí Diệp Phàm có cống hiến đặc biệt trong việc bảo đảm an toàn trong lễ duyệt binh mừng quốc khánh, ủy viên thường vụ Đảng ủy nhà trường đã thống nhất, được Ban tổ chức Trung ương đồng ý, trao cho đồng chí Diệp Phàm lớn nâng cao trình độ cán bộ thanh niên Trung quốc danh hiệu Xuất sắc.
Sau khi hiệu trưởng Đường nói xong, Phó hiệu trưởng Lý Tế Điền đi đầu vỗ tay, lập tức tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Mấy người học viên phía dưới nghiến răng nhưng không dám không vỗ tay. Đường Lâm và Tần Bình Minh và mấy người khác vẻ mặt đều khó coi, trong nháy mắt có chút mất mát trong tim.
Tuy nhiên việc này và tình trạng này Diệp Phàm đương nhiên thấy rõ. Mấy đồng chí kia vỗ tay khá miễn cưỡng, có vỗ hay không cũng qua loa.
Diệp Phàm suy nghĩ trong lòng cũng hiểu tõ, xem ra là Đường Hạo Đông muốn đem mình cột vào Tổ đặc nhiệm A. Ông ta làm như vậy, đơn giản là đánh một số, nhắc nhở mình về sau mặc dù làm việc trong chính quyền nhưng cũng không thể quên còn có nhiệm vụ của Tổ đặc nhiệm A.
Khi quốc gia cần thì không được cân nhắc được mất. Nỗ lực của anh ở Tổ đặc nhiệm A đất nước sẽ không quên. Thấy không, lập tức cho anh thêm một danh hiệu Học viên Xuất sắc.
Hơn nữa ám chỉ, thấy không, bọn họ công tác trong chính quyền, không có nhiệm vụ đặc biệt để lấy được bằng xuất sắc.
Đang suy nghĩ, Trưởng ban tổ chức Lý Chí Ngư lại có chút nóng nảy, bởi vì ông ta nhìn Diệp Phàm đang ngẩn người suy nghĩ. Cuối cùng người bên cạnh giơ tay động vào người Diệp Phàm mới giật mình.
Tỉnh lại, trong tiếng vỗ tay đi nhanh lên lễ đài, hiệu trưởng Đường tự mình trao giấy chứng nhận cho Diệp Phàm. Hai người bắt tay thân thiết.
- Cảm ơn Đảng và nhà nước, cảm ơn hiệu trưởng Đường, Phó hiệu trưởng Lý, trưởng ban tổ chức Lý Chí Ngư và các vị lãnh đạo khích lệ tôi, cảm ơn tất cả các bạn học đã cổ vũ. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đợi mệnh lệnh, chờ đợi lời kêu gọi của Đảng.
Diệp Phàm nói dông dài vài câu, như lọt thỏm vào tiếng vỗ tay.
Tuy nhiên, Đường Hạo Đông
cũng hiểu được Diệp Phàm tỏ thái độ, khi đất nước gặp nạn, khi Tổ đặc nhiệm A cần hắn sẽ dũng cảm đứng ra.
Đương nhiên, hôm nay Đường Hạo Đông cũng nể mặt Diệp Phàm, cũng cho hắn một vinh quang lớn. Học viên xuất sắc đặc biệt cả khóa học chỉ có một người, còn có một quyển xác nhận khác với học viên khác, trong hồ sơ của Diệp Phàm, đem ghi lại cũng tốn mất một tờ.
Cũng làm cho toàn bộ học viên khóa học thấy được thái độ của Hiệu trưởng Đường với Diệp Phàm. Thái độ lần này càng rơ ràng hơn một chút. Đương nhiên, đối với con đường sau này của Diệp Phàm mà nói, cũng rộng lớn hơn rất nhiều. Dù sao, Đường Hạo Đông là người kế nghiệp là dự đoán của mọi người.
Diệp Phàm trực tiếp bay từ Bắc Kinh đến Việt Đông.
Khi báo cáo ở ban Tổ chức cán bộ, Trưởng ban tổ chức cán bộ tỉnh Việt Đông đồng chí Cổ Hoài tự mình tiếp ba học viên trở về. Là Phượng Quốc Hưng, Diệp Phàm, và phó chủ tịch thành phố Việt Châu Tằng Khải.
Phượng Quốc Hưng tuy nói là bạn học chung với Diệp Phàm nhưng thân phận là Phó trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, quan hệ với Diệp Phàm cũng không được tốt lắm.
Hơn nữa, cũng không tham gia tổ của Diệp Phàm. Hiển nhiên, người ta là cháu trai thân thiết của Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Trung ương Phượng Bảo Sơn, cảm thấy đi theo Diệp Phàm từ Ngư Đồng đi lên có chút hạ giá.
Còn Phó chủ tịch thành phố Tằng Khải, tuy lúc trước cũng không cùng tổ với Diệp Phàm nhưng quan hệ của hai người sau này cũng không tệlắm, thường xuyên cùng nhau uống trà.
Mãi đến khi học xong trở về quan hệ giữa Phượng Quốc Hưng và diệp phàm đều là ôn hòa, gặp mặt nhiều nhất cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Dù sao cũng là ở cùng một tỉnh. Nếu không phải cùng tỉnh thì hai người đến chào hỏi cũng không có.
Ba người lần lượt báo cáo Trưởng ban tổ chức cán bộ Cổ Hoài về việc học tập.
Gần đến cuối, Cổ Hoài đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Ban tổ chức Trung ương và hội nghị thường vụ tỉnh ủy Việt Đông đã phê chuẩn, xét thấy Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng chí Cố Canh đã về hưu. Chiếc ghế Phó trưởng ban thường trực vẫn trống, hiện tại đã gần tới cuối năm, Ban tổ chức cán bộ có rất nhiều việc cần người gánh vác. Cho nên, bổ nhiệm đồng chí Phượng Quốc Hưng vào chức Phó trưởng ban thường trực , hi vọng trong công tác sau này…
Kỳ lạ là chính Phượng Quốc Hưng cũng không có biểu hiện ngạc nhiên, xem ra người ta đã sớm biết tin tức này, chắc là ông nội Phượng Bảo Sơn đã chuẩn bị trước tốt lắm.
- Chúc mừng Phó trưởng ban Phượng, tối nay nên ăn mừng, ha ha
Diệp Phàm và Tằng Khải quay người chúc mừng nói.
- Ha ha, nên thế, Trưởng ban Cổ đi cùng sẽ càng vui?
Phượng Quốc Hưng cuối cùng lộ ra một vẻ mặt xúc động cười nói.
- Được, Phó trưởng ban Phượng mời khách, sao có thể không đi?
Cổ Hoài khách sáo cười, trong lòng thật sự nén giận.
Biết là lão già Phượng Bảo Sơn đang làm trò quỷ, mà Triệu Xương Sơn cũng vui vẻ chứng kiến một cán bộ Phó trưởng ban thường trực cứng rắn mạnh mẽ.
Bởi vì Cổ Hoài cùng Triệu Xương Sơn vốn không cùng chí hướng, Cổ Hoài có người ở Bắc Kinh, nhưng không thể hợp với người nhà họ Triệu này. Có thể đề bạt Phượng Quốc Hưng, so tay với Cổ Hoài cũng khá mất sức.
- Đây là một quyết định bổ nhiê,k, là của Phó Chủ tịch thành phố Tằng.
Trương ban Cổ Hoài đột nhiên kiềm chế nụ cười, nghiêm túc thật sự nhỏ giọng:
- Hội nghị thường vụ tỉnh ủy Việt Đông bổ nhiệm đồng chí Tằng Khải làm ủy viên thành ủy, Phó chủ tịch thành phố Việt Châu.
Tuy nói vẫn là Phó chủ tịch thành phố nhưng thêm chữ ủy viên thường trực, thật ra nói rằng Tằng Khải từ nay vê sau chính thức bước vào trung tâm quyền lực của Việt Châu.
Diệp Phàm bỗng nhiên tỉnh ra, khó trách là sau khi tuy bố bổ nhiệm Phượng Quốc Hưng xong, Tằng Khải vẻ mặt chờ đợi, hóa ra đã chuẩn bị trước, chỉ có mình là không có tin tức.
Theo lý thuyết thì chính mình đạt loại học viên xuất sắc, tất cả mọi người đều thăng chức, chính mình cũng nền đề bạt lên một bậc. Tuy nhiên, Diệp Phàm biết rằng, chính mình rất trẻ tuổi, kể cả có thành tích động trời, với cơ chế bố trí theo kinh nghiệm lý lịch, muốn một bước lên Giám đốc Sở là tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, Diệp Phàm cũng không muốn nghĩ đến điều này, chỉ có điều đối với việc Triệu Xương Sơn sẽ cho chính mình một vị trí tương đương Phó giám đốc sở là không tin…
Đương nhiên, Diệp Phàm cùng Phương Hưng Quốc cũng chúc mừng Tằng Khai, Tằng Khai cao hứng nói tối mai sẽ mở tiệc mời khách.
Sau đó Phượng Quốc Hưng và Tằng Khai đều trộm nhìn Diệp Phàm một cái, rồi lại nhìn Cổ Hoài, đang chờ Cổ Hoài công bố bổ nhiệm Diệp Phàm…