Đến lúc đó, tôi lo lắng sẽ hỏng. Ban đầu Chu Tiềm đã chuẩn bị tốt, bỗng chốc mọi kế hoạch đều bị rối tung.
Phó Chủ tịch tỉnh Chu Phương Ninh vẻ mặt khó chịu nhìn Quản NhấtMinh một cái.
- Năm đội tổng cộng có 15 con thuyền rồng, nếu loạn lên thì thật sự chẳng khác nào nồi cháo. Đến lúc đó đỏ mắt thì ai còn lo được anh. Muốn ra hiệu với Chu Tiềm còn có chút khó khăn.
Quản Nhất Minh bình tĩnh lại, nhìn mông lung ra xa.
- Bí thư Quản, anh nói xem đây là lão Triệu bày mưu đặt kế ở sau lưng phải không? Nếu không, tên họ Diệp trẻ con kia làm gì nghĩ ra ý tồi này chứ? Thủ đoạn này tài giỏi thật sự, chẳng những giao hết nợ, hơn nữa đều có thể giải thích một chút với tất cả các bên có lợi ích liên quan. Mọi việc đều thuận lợi.
Chu Phương Ninh không khỏi khen một câu.
- Triệu Xương Sơn, việc này không thể khẳng định. Nhiều chuyện là của ông ấy, quy tắc này do ông ấy định ra, ông ấy phá hỏng, mọi người sẽ thế nào? Tuy nhiên, chuyện lần này, không giống phong cách của Triệu Xương Sơn. Xem ra là có cao nhân khác chỉ điểm.
Quản Nhất Minh trầm ngâm một hồi mới nói.
- Cao nhân, còn có ai?
Chu Phương Minh có chút không hiểu.
- Có quỷ mới biết được.
Quản Nhất Minh tức giận, hừ nói, nhìn Chu Phương Minh một cái, đột nhiên mỉm cười nói:- Bất luận là thế nào, trận đấu lần này chỉ cần có một nhà vượt lên một chút, tuy nói chưa chắc là Chu Tiềm nhưng cũng đại diện cho thất bại của lão Triệu. Ha ha, dù thế nào, lão Triệu thất bại là tất nhiên.
Quản Nhất Minh nói như vậy, Chu Phương Minh đương nhiêu chưa chắn đã hiểu. Bởi vì, y thầm nghĩ cháu Chu Tiềm có năng lực, những không khác y không lo, cho nên suy nghĩ của hai người không giống nhau.
Cùng lúc đó, Cổ Hoài cũng lẩm bẩm:
- Rốt cuộc, ai là người cho hắn chủ ý này?
Quay sang thư ký hừ nói:
- Lập tức chuyển điện thoại đến Diệp Phàm cho tôi, làm bừa bãi.
- Diệp Phàm, nghe nói cậu…
Cổ Hoài nói lại chuyện nghe được.
- Đúng là như vậy, vì cần giữ bí mật, vả lại, mấy ngày nay nhiều việc, mới đi họp từ Bắc Kinh trở về nên tôi không báo cáo với anh. Rất xin lỗi Trưởng ban Cổ, tôi hiện tại báo cáo cụ thể với anh về vấn đề quy tắc thi đấu.
Diệp Phàm bình tĩnh nói, biết Cổ Hoài gọi đến để hỏi tội. Xem ra là muốn làm hỏng quy định về trò chơi do mình đưa ra.
- Đã báo cáo với Phó trưởng ban Phượng rồi sao?
Giọng Cổ Hoài kéo dài hỏi.
- Đã báo cáo, nhưng Trưởng ban Phượng nghe xong khoát tay áo nói, đại hội thi đấu thuyền rồng là do tôi toàn quyền phụ trách, Muốn làm như thế nào các đồng chí tự quyết đinh, chỉ cần chú ý an toàn là được.
Diệp Phàm nói.
- Hừ, cậu còn biết vấn đề an toàn, các cậu định ra quy tắc, gây ra bao nhiêu lời bàn tán.
Nếu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Đây là mùa đông, bị ngã xuống nước, đừng nói là chết đuối mà nếu có người bị thương, chết rét thì đơn vị đăng cai như chúng ta cũng có trách nhiệm.
Đến lúc đó, còn có hơn mười ngàn nhân dân đứng xem, các vị lãnh đạo ở tỉnh cũng đến, cậu giải thích với mọi người như thế nào. Quy tắc này của các cậu, làm rất qua loa.
Phải sửa, Diệp Phàm, làm việc không thể khác người, hay là vẫn theo quy định cũ tiến hành. Người ta tổ chức đại hội thi đấu thuyền rồng như thế nào chúng ta cũng tổ chức như thế.
Sửa cũ thành mới là chuyện tốt nhưng cái mới của cậu trái với quy tắc.
Cổ Hoài giọng điệu nghiêm khắc, hướng về phía Diệp Phàm ép.
- Về vấn đề an toàn, chúng tôi đã có biện pháp đầy đủ. Ví dụ như canh nóng, quạt tản nhiệt đều đã được chuẩn bị, nhân viên cứu hộ cũng nhiều. Chỉ cần đội viên nào không chịu nổi kêu lên, lập tức có thể đưa lên. Vấn đề không phải là lớn, hơn nữa, quy tắc này đã thông báo, nhất thời muốn sửa cũng khá khó khăn.
Diệp Phàm dùng bí quyết lôi kéo.
- Nói với cậu thế mà cậu vẫn chưa hiểu sao, nếu xảy ra vấn đề an toàn, thì sẽ mất cái mũ quan đấy. Tôi là người lãnh đạo, tuyệt đối không thể nhìn cậu ngã trong việc này. Quy tắc này, phải sửa.
Cổ Hoài hạ mệnh lệnh.
- Trưởng ban Cổ, việc này lúc trước anh đã đồng ý cho tôi toàn quyền phụ trách. Xảy ra vấn đề thì thôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu Trưởng ban Cổ muốn ép tôi sửa đổi, nói thật, tôi làm không được. Như vậy đi, nếu Trưởng ban Cổ cho rằng tôi không thể đảm nhiệm người chỉ huy đại hội thi đấu thuyền rồng, có thể đổi tướng.
Diệp Phàm phản bác lại, dù sao Cổ Hoài cũng không suy nghĩ tốt về mình, khách khí thì người ta ỉa vào mặt mình.
- Thái độ của cậu là thái độ gì?
Cổ Hoài tức giận hừ nói một câu, trầm ngâm một lát nói:
- Thế này đi, cậu chịu trách nhiệm cũng đúng, trước tiên phải ký vào văn bản phụ trách rồi nói sau. Diệp Phàm cuối cùng tôi khuyên cậu một câu, phải suy nghĩ kỹ, nếu không, xảy ra chuyện rồi mới hối hận thì đã muộn.
- Tôi đã quyết định, anh cho người đưa văn bản phụ trách đến đây, tôi ký.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết, nghe loàng xoảng một cái điện thoại cụp. Có phải đập hay không Diệp Phàm cũng không rõ lắm, dù sao tiếng trong điện thoại cũng khá choi tai.
- Vào lúc ban đêm Cổ Hoài không ngờ tự mình để thị trấn Kim Mã của Hải Châu, tổ chức họp năm đội dự thi.
Nói:
- Các đồng chí, trận đấu ngày mai tôi hi vọng mọi người có thể lễ độ, khiêm nhường. Lấy an toàn là trên hết, tất cả mọi người đều là nhân viên chính quyền, đưa ra năng lực thực sự của các cậu, vẽ trên mặt nước.
Khi Cổ Hoài nói những lời này, thì vĩ đặc biệt quan trọng, mọi người vừa nghe liền hiểu, ý của Cổ Hoài là bảo mọi người vẽ ‘phong cách’, chiêu xuống nước đẩy thuyền, đụng thuyền đều có thể sử dụng.
Tuy nhiên, trong đầu người dự thi suy nghĩ như thế nào chỉ có trời mới biết. Nếu như vẽ không qua người ta, thì liệu người ta có chuyên chú trên mặt ‘vẽ’ hay không? Diệp Phàm tin rằng, đến cuối cùng sẽ xuống nước.
Buổi sáng ngày hôm sau, sông Kim Mã bắt đầu náo nhiệt lên, sáng sớm nhân dân đã lục tục kéo đến. Lúc Vương Triều mang theo cảnh
sát Kim Mã và cảnh sát có võ trang của sở Công an duy trì trật tự, hiện trường cũng tiến hành nhiều phương pháp.
Trên đài Chủ tịch đã trải thảm đỏ từ trước, một hàng ghế sắp xếp chỉnh tề, trên đó còn được che bạt.
Thời tiết hôm nay tốt, mặt trời cũng mọc sớm. Tuy nhiên, là mùa đông, tuy có mặt trời nhưng trời vẫn khá lạnh.
8 giờ, các lãnh đạo của thành phố cấp khu đã đến, lúc này Bí thư Tỉnh ủy Triệu Xương Sơn và lãnh đạo Ủy ban nhân dân tỉnh đã đi đến đây.
Lập tức một hồi vỗ tay nhiệt liệt vang lên. Ngồi trên đài chủ tịch đều là khách quý, không phải là lãnh đạo thì cũng là những doanh nhân giàu có.
Kỳ lạ chính là, hôm nay thường vụ tỉnh ủy không ngờ đến mười người, không đến chỉ là những người đi họp. Mà Phó chủ tịch tỉnh trên cơ bản đều tới. Trên đài chủ tịch lập tức có thể mở hội nghị toàn thể Tỉnh ủy.
Dù sao, tuy nói đây chỉ là hội thi đấu thuyền rồng, nhưng nghe đồn rất lớn. Các lãnh đạo cấp cao đều hiểu được mục đích thật sự của trận đấu thuyền rồng, hơn nữa, đây cũng là cho lãnh đạo họ một cơ hội giao lưu.
Bình thường khó gặp các Bí thư cấp thành phố. Hôm nay toàn bộ đều đến đây. Đây là niềm vui của Bí thư huyện và Chủ tịch huyện.
Từng người từng người kéo đến, mời thuốc bắt chuyện, mặc kệ thế nào, trước lạ sau quen. Đương nhiên, một đám trong lòng đều cảm thấy như Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy muốn biến đây thành đại hội giao lưu.
Đặc biệt các trưởng phòng của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, toàn bộ thành đối tượng để lãnh đạo các địa phương khen nịnh bợ.
Triệu Xương Sơn vừa ngồi xuống, lúc này, bên ngoài đi đến một đoàn người.
Diệp Phàm vội vàng đến tiếp đón, đi đầu không ngờ là Phó ban tổ chức trung ương Ninh Chí Hòa.
Triệu Xương Sơn cũng không dám thác đại, không ngờ từ trên đài chủ tịch thong thả đi xuống, mà những người ở trên đài đương nhiên toàn bộ cũng đi theo. Ngược lại hơi có vẻ như hai đội đang ở tư thế đối chọi. Đương nhiên, Triệu Xương Sơn là ủy viên Bộ chính trị, cấp bậc cao hơn không ít sơ với Ninh Chí Hòa , cũng muốn bày ra một chút thân phận.
Tuy nhiên, bởi vì hộ tống Ninh Chí Hòa đến đây tất cả đều là cán bộ ban tổ chức Trung ương. Đối với lãnh đạo cấp phó tỉnh mà nói đây chính là cơ hội lớn để giao lưu. Bình thường muốn gặp cán bộ của ban tổ chức cán bộ Trung ương khá khó.
Hơn nữa, Ninh Chí Hòa thân phận hiển hách. Càng hiển hách hơn chính là người đứng sau y. Phó Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật Phí Nhất Hoàn nghe nói là anh rể thứ hai của Ninh Chí Hòa. Nghe nói mấy tháng nữa Phượng Bảo Sơn nghỉ hưu, Phí Nhất Hoàn sẽ thăng tiến vào danh sách chín người. Trở thành một trong chín lãnh đạo hàng đầu của Nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa. Hiện tại làm tốt quan hệ với Ninh Chí Hòa, thì tiền đồ sau này sẽ rất rộng mở.
Đoàn người vô cùng náo nhiệt cùng đón người lên đài chủ tịch.
Đương nhiên, một đám cán bộ lại một lần nữa phải nhìn kỹ người chỉ huy hôm nay Diệp Phàm. Có thể mời Ninh Chí Hòa đến, năng lực của Diệp Phàm trong mắt mọi người cũng khác xưa.
Mà Trương Lâm Hoa tất nhiên bực mình. Ban đầu mình lấy danh nghĩa Ban tổ chức cán bộ Việt Đông mời, các đồng chí trong ban tổ chức trung ương trả lời là không có thời gian, kia chắc chắn là Phó trưởng ban Diệp tự mình mời.
Trương Lâm Hoa hiện tại cuối cùng cũng hiểu rõ. Ngày hôm đó Diệp Phàm mang một ít giấy mời trông đi đích thực dùng đến. Hơn nữa, Diệp Phàm có thể mời Ninh Chí Hòa đến, chắc chắn là có nhà họ Kiều nói sau lưng. Lúc này, Trương Lâm Hoa quyết định đi theo Diệp Phàm, hiện tại đối với Diệp Phàm, Trương Lâm Hoa không riêng gì sùng kính thậm chí còn có chút kiêng kị.
- Ha ha, ban đầu không có thời gian đến. Tuy nhiên, ngày hôm qua Phó trưởng ban Diệp lại tự mình gọi điện thoại đến mời. Cho nên, cố gẳng dành một ngày đến đây. Vả lại, đã lâu không gặp Bí thư Triệu, và Trưởng ban Cổ, muốn tâm sự.
Ninh Chí Hòa vẻ mặt tươi cười, kín đáo nâng Diệp Phàm một phen.
Đó là nể mặt Diệp Phàm. Điều này tất nhiên là Phí Nhất Hoàn bày mưu đặt kế. Lần trước Diệp Phàm giúp nhà họ Phí một việc lớn. Thứ trưởng bộ Công an, Lâm Thiên Dân tội chết, mà bộ máy tỉnh Nam Phúc cũng liên quan.
Quách Phác Dương thân thiết với Bí thư Mã Quốc Chính bị bắt, mà nhà họ Quách cũng bị liên lụy. Cho nên, Phí Mã Thiên Chủ tịch tỉnh đương nhiên vui mừng.
Tùy thế mà lên, hung hăng đả kích dáng vẻ bệ vệ của nhà họ Quách. Phí Nhất Hoàn hôm nay cử Ninh Chí Hòa đến, chính là cho nâng Diệp Phàm một chút.
Đương nhiên, cũng là vì tiến thêm một bước lung lạc Diệp Phàm. Tỏ thái độ để Diệp Phàm xem, cậu ra sức vì nhà họ Phí, nhà họ Phí sẽ không quên cậu.
Mà lãnh đạo Việt Đông lúc này mới biết được, Ninh Chí Hòa đồng ý đến, vì nể mặt Diệp Phàm