Ha ha, vấn đề quân nhân chuyển ngành, nếu Diệp Phàm có thể vượt qua thuận lợi, thì Phòng cán bộ 1 về sau chỉ là địa bàn của Phó trưởng ban Diệp.
Quản Nhất Mình không ngờ không trúng kế, thản nhiên cười nói.
Ông già này! Cổ Hoài thầm mắng một câu trong lòng, trên mặt cười nói:
- Bí thư Quản, chúng ta đều là nhân viên nhà nước, nào có phân địa bàn của người này người kia. Diệp Phàm dù thế nào đi nữa, hắn cũng chỉ là cấp dưới của tôi thôi.
Ý là Diệp Phàm có thể thoát khỏi bàn tay tôi sao.
- Ha ha, lão Cổ, nuôi hổ là họa, thành ngữ này anh chắc không lạ. Trong này những con hổ lớn nhiều lắm có thể đè chết, chứ đừng nói con hổ còn có đôi. Mặc dù là voi, chỉ sợ cuối cùng cũng bị nuốt sạch sẽ.
Quản Nhất Minh thản nhiên cười nói, các con hổ đương nhiên chỉ Phượng Quốc Hưng và Diệp Phàm. Đương nhiên, còn có chỉ một số người khác.
- Hổ thành đôi, tất nhiên là có thợ săn đúng không?
Cổ Hoài thản nhiên cười nói, dáng vẻ rất tin tưởng.
- Một thợ săn làm sao giết nổi đám hổ. Chờ anh đổi đạn dược, đàn hổ vùng lên, chỉ sợ đến cuối cùng thợ săn cũng thành miếng mồi cho hổ.
Quản Nhất Minh vươn mình nói.
- Nói thế cũng đúng, nhiều thợ săn thay nhau nổ súng, đạn không ngừng, ngược lại đàn hổ chỉ sợ không có người cầm đầu
Cổ Hoài không khác gì bị lửa đốt, cũng thầm đồng ý với cách nói của Quản Nhất Minh.
- Ha ha, lão Cổ, vì hai thợ săn làm một ly.
Quản Nhất Minh thoải mái cười to.
- Đúng, đúng, một đôi thợ săn, hung tàn như lũ hổ cũng phải chết đúng không?
Cổ Hoài cũng cười hai lão thợ săn cụng một ly.
- Nếu đều là thợ săn, Bí thư Quản, cũng phải thổ lộ tâm tình. Anh nói một chút, chuyện Trần Tiến Bình liệu có phải có người đứng sau lưng sai khiến không.
Cổ Hoài cũng muốn thăm dò việc này, y có phỏng đoán của chính mình.
- Lão Cổ về sau cứ gọi tôi là lão Quản là được. Bí thư Quản gọi khách sáo. Chúng ta cùng phe phái, không cần chú ý nhiều lắm. Cứ xưng hô thế.
Quản Nhất Minh nói.
- Được, về sau gọi là lão Quản
Cổ Hoài thản nhiên gật gật đầu, sau đó nhìn chằm chằm Quản Nhất Minh, bởi vì anh ta còn chưa trả lời vấn đề mình vừa đưa ra.
- Việc này, không phải Ban Tổ chức cán bộ các anh cố ý kéo dài sao?
Trên mặt Quản Nhất Minh trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Lão già này, đến giờ còn chưa chịu nói ra. Cổ Hoài trong lòng lại thầm mắng một câu, ngoài miệng cũng thản nhiên nói:
- Ban Tổ chức cán bộ phụ trách sắp xếp bọn họ, sao có khả năng tự tìm phiền toái cho chính mình? Phải biết rằng, Trần Tiến Bình mang quân hàm Tướng quân không thể nào dễ đối phó. Người ta trước kia tốt xấu gì cũng là thiếu tướng, nói về cấp bậc cũng không khác tôi nhiều lắm. Nếu thực sự làm ầm ĩ lên, Ban Tổ chức cán bộ có thể thoát được liên quan sao?
- Việc này tôi có chút không hiểu, không phải Ban Tổ chức cán bộ các cậu cố ý kéo dài thì là ai, với mục đích gì?
Quản Nhất Minh nói thầm một câu, quay nhìn Cổ Hoài một cái nói:
- Cho dù là ai làm, sẽ là luôn tạo cho tên kia phiền toái nhất định. Kết quả việc này chẳng lẽ không đúng với mong muốn của tôi và anh sao?
- Cũng đúng, tuy nhiên theo tôi thấy, cũng là phiền cho mình
Cổ Hoài nhíu màu.
Phiền toái cái con khỉ, anh không phải nhân cơ hội này đẩy Diệp Phàm đi. Nói có vẻ đường hoàng, Ban Tổ chức cán bộ các anh khi nào thì tích cực quá. Rõ ràng một tháng để sắp xếp mọi chuyện đều phải kéo dài đến nửa năm, để người ta sống dở chết dở đến cầu xin các anh.
Quản Nhất Minh trong lòng thầm mắng, miệng nói:
- Là có chút phiền toái nhỏ, tuy nhiên, kéo dài quá cũng phiền, giải quyết được cũng tốt.
- Cũng đúng.
Cổ Hoài gật đầu.
- Quái, hình như không phải là Quản Nhất Minh gây khó dễ, không phải y thì là ai. Nếu Diệp Phàm không làm được việc này thì về sau vẫn phải giải quyết, đến lúc đó không tìm ra người đứng sau lưng thì không phài là càng thêm phiền sao?
Cổ Hoài trong lòng thầm nói, cũng có chút nghi ngờ.
8 giờ tối, ở quán trà Khương thái công ngồi ba người, Diệp Phàm, Trương Lâm Hoa, Trần Tiến Bình.
- Tướng quân Trần, chuyện lần trước thật có lỗi. Bởi vì đại hội thi đấu thuyền rồng phải làm ngay, tôi đã chỉ thị cho Thái Hoa và Đặng Vân sắp xếp. Tuy nhiên thật đáng tiếc, còn mười đồng chí chưa được sắp xếp. Tuy nhiên, Thái Hoa và Đặng Vân cũng bởi vì việc này đã bị Ban Tổ chức cán bộ xử lý.
Diệp Phàm chân thành tỏ vẻ xin lỗi, đối với Trần Tiến Bình, thực sự có chút xin lỗi, ngược lại không phải nói dối.
- Hừ, đã nên xử lý sớm. Hai người chỉ là làm lấy tiền lương. Trước kia, chúng tôi tìm y, liền giở giọng. Muốn ăn muốn uống còn muốn…
Trần Tiến Bình nói đến đây nhìn Diệp Phàm một cái.
- Nước quá trong ắt không có cá, tướng quân Trần là người trong biên chế, tuy nói anh là người trong quân đội, nhưng cũng giống nhau đúng không?
Diệp phàm thản nhiên nói cũng không để ý.
- Nói cũng được, gặp chuyện lạ mà chẳng thấy lạ. Tuy nhiên, tôi là không có chỗ tốt cho hai bọn họ. Lương tháng thêm tiền trợ cấp còn chưa đủ chữa bệnh cho mẹ.
Trần Tiến Bình có chút giận dữ hừ nói.
- Tướng quân Trần, tối nay Trưởng ban Diệp đến đây muốn thương lượng với anh một chút về vấn đề sắp xếp biên chế. Chúng tôi đều đến đây với thành ý.
Trương lâm hoa nói.
- Thành ý, tôi có đủ thành ý. Đến một vị trí cấp phó giám đốc sở cả Tỉnh ủy không có sao. Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ không phải là một vị trí Phó giám đốc sở cũng không muốn làm chứ?
Trần Tiến Bình hơi châm chọc, hừ nói.
- Tướng quân Trần, anh nên chú ý từ ngữ khi nói chuyện.
Trương Lâm Hoa có chút giận dữ, tướng quân Trần cũng quá cao giá, thực sự coi mình là lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Thôi, chuyện tướng quân Trần đã kéo dài hai năm, anh ấy tức giận cũng bình thường. Nếu là tôi cũng không khác gì, việc này, ban Tổ chức cán bộ chúng ta làm việc cũng có chỗ không đúng.
Diệp Phàm khoát tay, nhìn Trần Tiến Bình một cái, nói:
- Có chuyện tôi vẫn không hiểu, vì sao anh nhất định
phải làm trong Tỉnh ủy?
Chẳng lẽ những vị trí cấp phó giám đốc sở khác không thích hợp với anh sao? Ví dụ như, sở Xây dựng, sở Xây dựng là đơn vị cũng không kém.
Hơn nữa, lại nói tiếp tướng quân Trần. Anh cố ý như vậy làm công tác sắp xếp của Ban Tổ chức cán bộ chúng tôi tăng thêm khó khăn tương đối lớn. Nếu không như vậy thì có lẽ đã sớm sắp xếp xong. Cho nên, việc này, anh và tôi đều có trách nhiệm có phải không?
Giọng Diệp Phàm vẫn khá hòa nhã, cũng không có tư thế gây sự. Tuy nhiên Trần Tiến Bình hiển nhiên không tính đến, hừ nói:
- Tôi có trách nhiệm, chê cười tôi vì dân vì nước bỏ hết nhiệt huyết, tôi có gì sai? Các anh làm không được lại đem trách nhiệm đẩy sang tôi? Thực sự nghĩ rằng quân nhân chúng tôi toàn ngồi không có phải không? Nói khó nghe một chút, Phó trưởng ban Diệp, sức nhẫn nhịn của tôi đến giới hạn rồi, nếu không làm được nữa, Trần Tiến Bình tôi sẽ đến ngồi trước Thiên An Môn.
- Trần Tiến Bình, anh ngồi đây uy hiếp có phải không?
Diệp Phàm kiềm chế, giọng điệu trở nên nghiêm túc, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Tiến Bình. Trong lòng y chợt lóe lên cái gì đó, thầm nghĩ, quái, vị phó trưởng ban Diệp này có ánh mắt rất có năng lực, hình như có thể ép người, rất sắc bén.
Tuy nhiên, hiển nhiên Trần Tiến Bình chịu oan ức quá lớn, y liền phản ứng lại, lạnh lùng hừ nói:
- Uy hiếp, cậu dám nói thì nó cũng đúng, tuy nhiên, chúng tôi là bất đắc dĩ làm vậy. chúng tôi muốn ăn cơm, phải làm việc, chẳng lẽ sai sao?
- Anh muốn ăn cơm, phải làm việc, việc này đúng. Các anh vì đất nước có thể bỏ hết nhiệt huyết. Điểm ấy, tôi rất khâm phục. Nhưng anh phải nghĩ, chúng ta chỉ là làm việc khác nhau thôi. Huống chi, cũng không thể nói là ban Tổ chức cán bộ chưa sắp xếp cho các anh, mà là yêu cầu của anh hà khắc. Nếu mọi người đều như anh, yêu cầu như vậy thì ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy chắc phải đóng cửa mất.
Giọng Diệp Phàm cứng rắn, nói.
- Đóng cửa sớm cũng tốt, không làm được gì thì dùng làm gì?
Trần Tiến Bình đối chọi gay gắt, hai người giống như đang cãi nhau, nhưng làm Trương Lâm Hoa lo lắng.
Nếu thế thì xử lý vấn đề thế nào. Cho nên, y vội vàng khuyển giải nói:
- Phó trưởng ban Diệp, Tướng quân Trần, hai người đều bình tĩnh lại ngồi xuống từ từ nói chuyện.
- Nói cái con khỉ.
Trần Tiến Bình hiển nhiên cho rằng Diệp Phàm đang dùng uy phong lãnh đạo đùa giỡn, mình đường đường là một quân nhân được quân đội bồi dưỡng, rời quân ngũ, kết quả là hổ lạc đất bị chó bắt nạt, cho nên, đứng lên muốn đi.
- Tướng quân Trần, chung ta uống vài chén rồi nói sau.
Trương Lâm Hoa vội vàng mìm cười nói.
- Quan điểm khác nhau không thể uống vào.
Trần Tiến Bình không nể mặt, đứng lên nhằm hướng cửa chính mà đi.
Trương Lâm Hoa còn muốn giữ lại, Tuy nhiên Diệp Phàm cũng là lạnh lùng khoát tay hừ nói:
- Để y đi, một tướng quân tinh thần sa sút trong quân đội đến đất chính quyền còn giương oai. Có bản lĩnh đến doanh trại quân đội nhàn tản đi, đến súng, xem ra, cũng không động đến.
- Cậu nói cái gì?
Trần Tiến Bình giống như bị đâm vào chỗ đau, xoay người, đối mắt như có thể cắn người nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Phải biết rằng, Trần Tiến Bình cơ thể khá cao lớn, xem chừng hơn một mét tám, thuộc loại lưng hùm vai gấu.
Diệp Phàm tuy nói dáng cao lpns nhưng không thể so sánh bằng. Phỏng chừng người ta duỗi tay là ngã xuống.
Vì vậy, Trưởng phòng Trương Lâm Hoa vừa thấy thế, nghĩ Trần Tiến Bình muốn ra tay, vội vàng bước lên một bước lớn ngăn trước Trần Tiến Bình hai tay tạo tư thế chống đỡ miệng hô:
- Tướng quân Trần, bình tĩnh một chút.
- Bình tĩnh cái rắng, cút ngay, Tôi hôm nay muốn ức hiếp một chút người chỉ biết dựa vào tổ tông che trở, không có bản lĩnh cũng gọi là Phó trưởng ban của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Chưa gì đã đòi dạy dỗ bố.
Trần Tiến Bình vẻ mặt khinh miệt, oán giận, hất Trương Lâm Hoa vào chân tường, bước vài cái đến trước mặt Diệp Phàm.
- Tướng quân Trần, đừng ra tay, ngồi xuống
Trương Lâm Hoa khá dũng cảm, lại vồ lên, ôm tay áo Trần Tiến Bình, muốn kéo y ngồi xuống. Tuy nhiên, Trần Tiến Bình hiển nhiên là phẫn nộ tới cực điểm, hai năm chịu đựng tức giận tích tụ giờ mới bộc phát.
Bụp một tiếng, Trương Lâm Hoa bị y thuận tay đẩy ngã bổ nhào vào chân tường. Làn này ra tay khá nặng, Trương Lâm Hoa xem chừng có chút đau, nhất thời không đứng dậy đượ