Được, nếu ông đánh bại, thì bệnh của tiểu thư Kim mộng Na tôi sẽ chịu trách nhiệm chữa trị.
Diệp phàm tức giận nói.
- Con có ổn không/
Kim Tinh Hiền căn bản là không tin con gái Kim mộng Na từ lúc bị Trương Cầm vô ý đánh thương lại bị bệnh thần kinh. Kim gia đã đưa đi chữa trị khắp nơi nhưng không khỏi, vì vậy mới giận cá chém thớt, đổ lên đầu Trương Cầm.
- Tôi đường đường là người Trung Quốc, các người có thể so sánh được sao?
Diệp Phàm nói, giọng điệu cũng khá là kiêu ngạo.
- Lên đi, chàng trai.
Kim Tinh Hiền hừ nói, nhưng không xuất quyền trước.
- Được!
Diệp Phàm tung chân lên đạp một cái.
- Hừ!
Kinh Tinh Hiền thuận tay ra chưởng cắt về phía đùi của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, ngay sau đó, Diệp phàm liền biến chiêu. Hắn dùng Khai Bi Thủ của Lô gia bổ về phía Kim Tinh Hiền.
Một âm thanh kỳ lạ vang lên.
Kim Tinh Hiền nhanh như chớp đã bị bật ra khoảng năm mét. Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
- Được lắm, một chiêu đã đả thương được lão rồi, lão già chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi.
Tề Thiên và Mai Thiên Kiệt cùng hô lên, vì bọn họ phát hiện bàn tay của Kim Tinh Hiền đã bị chảy máu. Mặc dù Kim Tinh Hiền giữ chặt nhưng máu tươi vẫn chảy xuống, rơi xuống đất.
Người nhà kim gia bỗng nhiên như hóa thạch. Bình thường ông cụ kim trong mắt bọn họ giống như là thần thánh.
Nhưng không ngờ chỉ trong một chiêu đã bị một thanh niên người Trung quốc đánh bại, lại còn chảy máu nữa chứ. Điều này đúng là khiến Kim gia khó có thể chấp nhận được.
Đây, đương nhiên là vì Kim Tinh Hiền đã bị trúng bẫy của Diệp Phàm. Diệp Phàm đã kết hợp Khai bi thủ của Lô gia và thủ đao của Âm Vô Đao.
Hơn nữa khi xuất chưởng đã dùng mười thành công lực mới có thể đánh lén thành công.
May mà người này cũng là một cao thủ, tránh né kịp thời. Nếu không cả cánh tay cũng bị đả thương rồi. Diệp Phàm đã dùng hai loại vũ khí bí mật và toàn lực mới chỉ làm cho Kim Tinh Hiền bị xước một lớp da ra như vậy.
Tuy nhiên, những người ngồi bên ngoài đều có cảm giác Kim Tinh Hiền không đánh lại được Diệp Phàm. Trong một chiêu đã khiến Kim Tinh Hiền bị bại trận.
- Được lắm, thủ pháp quỷ dị, hãy tiếp một đạp của lão phu.
Kim Tinh Hiền liền hung hăng đạp qua một phát. Diệp Phàm có cảm giác mặt đất cũng giống như đang sợ hãi sức mạnh của bàn chân Kim Tinh Hiền.
Trong chốc lát chỉ thấy Kim Tinh Hiền ngồi xổm xuống mặt đất giống như một con cóc vậy.
Mẹ nó, Tây Độc Âu Dương Phong Cáp Mô Công thời hiện đại cũng có, lại còn bị người ngoại quốc học lén nữa sao?
Diệp Phàm thầm mắng một câu.
Không lâu sau, Kim Tinh Hiền đột nhiên tung người lên cao chừng một thước, trên không trung, khiến cho Diệp Phàm có cảm giác lão ta đột nhiên có thêm mười mấy cánh tay, giống như tay phật vậy.
- Phật trăm tay, đại ca hãy chú ý.
Đúng lúc này, Phí Nhất Độ đứng bên cạnh hô to, có lẽ ông cụ Phí đã nhắc nhở cho gã về tuyệt kỹ của Kim gia.
Thật là giống Hoan Hỉ Phật.
Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, thân mình nhảy lên giống như một con thỏ. Sau ba cú nhảy, nhờ lực quán tính thân mình lại bật lên cao chừng một mét, lao vào vồ Kim Tinh Hiền giống như con chim ưng lao xuống đớp mồi vậy.
Không khí xung quanh giống như bị xé rách, hình thành nên một tấm lưới vô hình bao vây lấy hai người.
Khiến cho Tề Thiên và Phí Nhất Độ đang đứng cách xa năm chục mét cũng cảm thấy luồng gió lạnh, sắc bén như những mũi dao. Mai Thiên Kiệt trợn tròn mắt, đứng nép vào bên cạnh Phí Nhất Độ, hai tròng mắt giống như sắp bị rớt xuống đất đến nơi.
Mà đám Kim Tử Hoàn tự nhiên khó mà giữ bình tĩnh được nữa. Cả đám mặt nhăm nhúm, mồ hôi vã ra như tắm.
- Lợi hại thật, đây chính là gió nhân tạo. Đây chẳng lẽ là cao thủ thất đẳng đang giao chiến?
Phí Nhất Độ miệng lẩm bẩm, thực ra chính xác hơn là cao thủ bát đẳng, Phí Nhất Độ có phần bị “ngợp’ rồi.
- Đại ca đúng là thần, lúc nào tôi mới được như vậy chứ?
Tề Thiên vẻ tiếc nuối, nhìn Mai Thiên Kiệt lẩm bẩm nói:
- Sao giống con cóc vậy?
- Thì vốn là một con cóc già mà.
Mai Thiên kiệt nhỏ giọng trêu ghẹo nói.
- Cáp Mô Công này lợi hại thật chứ.
Tề Thiên nói nhỏ.
- Đúng vậy, không biết sư phụ có tiếp được không. Trận gió kia giống như những mũi đao thổi đến. mẹ kiếp, đây đâu phải là đấu võ, mà đấu thế gió thì đúng hơn.
Mai Thiên Kiệt không kìm được, làu bàu một câu.
- Đây chỉ những người siêu cấp mới có thể dùng nội công để hóa thành những mũi đao, cậu thì biết cái gì. Hãy mở rộng tầm mắt đi, có lẽ cả đời cậu cũng không có cơ hội được nhìn thấy một lần nữa đâu.
Tề Thiên giáo huấn Mai Thiên Kiệt một hồi. Mai Thiên Kiệt tưởng thật nên cũng gật gật đầu. Thực ra Tề Thiên cũng chỉ nói lung tung mà thôi.
Mai Diệc Thu hai mắt tròn xoe, chăm chú quan sát gióng như là một fan hâm mộ vậy.
- Xi..i..
Một âm thanh truyền đến, chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Diệp Phàm và Kim Tinh Hiền trên không trung tay như bị dính vào nhau, rồi cùng rơi xuống đất.
- hừm!
Hai người cùng phát ra một âm thanh, song song lùi bảy tám bước. Diệp Phàm quay đầu hướng
ra chỗ xa ói ra một búng máu. Kim Tinh Hiền thì ngược lại, trông như chẳng việc gì, chỉ ngậm chặt miệng.
Người nhà Kim gia ai ấy đều mừng ra mặt. Xem ra việc Diệp Phàm bị thương khiến bọn họ cảm thấy rất hưng phấn. Mà đám Phí Nhất Độ vẻ mặt liền nghiêm trọng, lo lắng cho Diệp Phàm.
- Nôn ra đi, cứ nhịn thì khó chịu lắm.
Diệp Phàm đột nhiên hừ nói.
Kinh Tinh Hiền bị kích thích, mặt nhăn nhúm, quả nhiên lại như thể rất nghe lời, không ngờ cũng nôn ra một ngụm máu tươi.
Đây đương nhiên là Diệp Phàm dùng hóa âm mê thuật để kích thích ông ta, nếu không nôn ra thì có lẽ ông ta sẽ bị ngụm máu kia làm cho nghẹn chết.
- Lão già này hóa ra là đang cố giả bộ vậy thôi. Lão nôn ra máu còn nhiều hơn cả của đại ca, chắc chắn bị thương nặng hơn.
Tề Thiên nói.
- Sư phụ của tôi là ai, một lão già Hàn Quốc có thể đánh lại sao.
Mai Thiên Kiệt hơi có chút đắc ý nói.
- Quả nhiên là thân thủ lợi hại. Tuy nhiên, chàng trai, có dám ký tử ước không?
Kim Tinh Hiền cảm thấy mất mặt nên tung ra những lời này. Hôm nay không đòi lại thì còn mặt mũi nào về Hàn Quốc mà lăn lộn nữa.
- Tử ước.
Diệp Phàm thản nhiên nói một câu.
- Đại ca, không thể.
Tề Thiên hô lên.
Trương Đạo Lâm cũng lo lắng nói:
- Không được ký, chuyện này không thành thì thôi.
Phí Nhất Độ cũng nhíu mày khuyên nhủ.
Mà bên phía Kim gia, Kim Tử Quỹ cũng là người đầu tiên phản đối việc cha mình đòi ký tử ước gì gì đó.
- Tuyệt đối không thể.
Những người khác cũng nhao nhao hô phản đối.
- Tôi là chủ nhà hay các người là chủ nhà?
Kim Tinh Hiền lông mi dựng lên, hừ nói. Lập tức người của Kim gia cũng không dám hé răng nữa.
- Ba, việc này là do con gây ra, ba nói cách cho bọn họ đi.
Lúc này một cô gái xinh đẹp ngồi trên xe lăn được một người khác đẩy đến.
- Mộng Na, ba tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ đã làm tổn thương con. Ba không muốn con phải chịu đau khổ cả đời. Việc này không ai được khuyên tôi nữa, còn coi tôi là gia chủ thì hãy cổ vũ cho tôi.
Kim Tinh Hiền vung tay nói.
- Ký.
Diệp Phàm nói, giống như không hề do dự vậy.
- Diệp tiên sinh, nếu ký tử ước, ngoài súng ống, lựu đạn...không được dùng ra thì những thủ đoạn công kích có liên quan đến võ thuật đều được dùng, có đúng không?
Kim Tinh Hiền vẫn khá bình tĩnh nói.
- Điều đó tôi không có ý kiến gì.
Diệp Phàm vừa nói vừa nhìn tiểu lý đao trên cổ tay mình, sờ vào Lạc Bảo Tiền và chuông sao băng mà Kiều Viên Viên lúc đi tặng cho hắn. Bụng nghĩ chắc chắn Kim Tinh Hiền cũng có vũ khí bí mật gì đó.
Đúng lúc này có một người đàn ông trung niên cầm một cái hộp đến.
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về cái hộp đó, chắc chắn bên trong có vũ khí lợi hại nào đó.
- Ha ha.
Kim Tinh Hiền đột nhiên hào hứng đưa tay mở chiếc hộp ra, cuối cùng thì vật đó cũng lộ diện.
Một vật nhỏ hơn quả bóng chuyền một chút, màu đen xì, có phát quang rất kỳ lạ.
- Vật Kim gia chúng tôi lưu truyền đã gần năm nay. Diệp tiên sinh, hôm nay có tể chết dưới nó đó là vinh dự của ngài...
Kim Tinh Hiền thận trọng cầm thấy vật đó nói.
- Ai sống ai chết còn chưa biết được đâu.
Diệp Phàm thản nhiên lắc đầu, không chút hoang mang.
Lúc này lão quản gia đột nhiên hô lên:
- Xã trưởng Phác đến.
Cùng với tiếng hô đầy sự cung kính, một ông già đi đến. Trông bộ dáng thì đã khoảng trên sáu mươi rồi, nhưng trông bộ dáng vẫn rất có tinh thần. Ông ta mặc một bộ trang phục Hàn Quốc.
- Xã trưởng Phác, hôm nay mời ngài đến đây là để làm nhân chứng.
Kim Tinh Hiền nhiệt tình chào một tiếng, rồi quay sang nói với Diệp Phàm:
- Vị này là xã trưởng Phác Thái Húc, hôm nay ông ấy sẽ làm chứng, để sau này có chuyện gì xảy ra còn dễ giải quyết. Xã trưởng Phác còn là Phó chủ tịch hội thương mại thành phố Seoul...