- Xong rồi! Lão đầu này ngoài mặt có vẻ thô lỗ nhưng bên trong rất xảo trá. Mình bị lão lừa rồi......Mình nói thiên hạ làm sao có chuyện tốt như vậy, tự dưng thu được một cao thủ lục đoạn làm người hầu. Thì ra lão có chủ ý này vì đã tuyệt vọng, chỉ có mình làm chúa công ra mặt cho lão may ra mới có thể đòi được cổ ngọc từ chỗ Trần Vô Ba.
Diệp Phàm lập tức nghĩ được điểm mấu chốt trong chuyện này, tuy nhiên hắn cũng thoải mái, làm sao mà mình có thể cái gì cũng muốn được, có đi thì mới có lại.
- Theo như ông đoán thì bây giờ Trần Vô Ba khoảng chừng mấy đoạn, còn tôi khoảng chừng mấy đoạn, tôi vẫn không hiểu rõ ràng lắm.
Diệp Phàm cũng không xấu hổ.
- Làm sao vậy? Sư phụ công tử không nói à?
Trần Khiếu Thiên hơi kinh ngạc, trong suy nghĩ của lão người có thể đào tạo ra một cao thủ thất đoạn khi mới 18 tuổi là một nhân vật anh hùng như thế nào, tuyệt đối là một lão tiền bối cỡ Thái Sơn, Bắc Đẩu. Ai ngờ Diệp Phàm chẳng qua là chó ngáp phải ruồi, sư phụ Phí của hắn hiện giờ cũng mới chỉ tứ đoạn đỉnh phong, vẫn chưa đột phá lên ngũ đoạn. Nếu nói ra thì Trần Khiếu Thiên có lẽ ngất thẳng cẳng, điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
- Ha ha! Tôi cũng rất ít khi gặp ông ấy.
Diệp Phàm đánh trống lảng, dĩ nhiên là không thể kể được chuyện nhạy cảm này.
Trần Khiếu Thiên trầm tư một lúc rồi nói:
- Ừ! Trần Vô Ba hiện cũng chỉ đến cảnh giới bát đoạn Khai Nguyên, từ sau bát đoạn muốn đột phá lên một cấp nhỏ là vô cùng khó khăn. Mỗi tầng bậc lớn của chúng ta chia ra bao gồm Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính và Thuần Hóa.
Ở cấp bậc Khai Nguyên chính là xuất được nội kình ra ngoài.
Cấp Tiệt Lưu là dùng phương pháp đặc thù lưu được nội kình vào trong khí hải của đan điền.
Cấp Luyện Kính là dùng nội kình để tinh luyện.
Cấp Thuần Hóa là tinh luyện nội kình thêm một lần nữa để nó đề thăng, chuẩn bị cho cảnh giới tiếp theo.
Đẳng cấp càng thấp thì đột phá một cấp bậc nhỏ như vậy lại càng dễ dàng, càng cao thì càng khó khăn, nếu không vì sao cao thủ có đoạn cao cực kỳ khó tìm, đất Hoa Hạ mênh mông nhưng cao thủ tứ đoạn cũng không nhiều, thất đoạn lại càng hiếm hoi.
Về phần nội kình của công tử thì chắc là đạt đến Khai Nguyên thất đoạn, đứng trước Trần Vô Ba không khác một đứa trẻ con, tuyệt đối không thể nắm chắc chiến thắng. Trong võ thuật Hoa Hạ, cách nhau một cấp bậc lớn mà muốn khiêu chiến là không có khả năng, trừ khi bố trí mai phục hay dùng âm chiêu.
Tuy nhiên theo như Khiếu Thiên thấy thì nội kình của công tử cũng không thực tinh khiết, dường như còn có chỗ hư phù, cần phải tăng cường tu luyện để thật tinh khiết nếu không sẽ có ngày bạo loạn lâm vào cảnh tẩu hỏa nhập ma.
- Trần quản gia nói có lý, thật ra thì tôi lúc trước hút được tinh khí ở một cái quả trên một cây cọc gỗ quái dị nên mới đột phá, vật đó chắc là Thái tuế trong truyền thuyết, nghe nói tên là Hỏa Long tường thiên. Tôi cũng không rõ ràng lắm, ông yên tâm, chờ sau khi tôi đột phá công lực sẽ thay ông đi đòi lại công đạo. Trần Vô Ba tuy giờ là lợi hại, nhưng tôi lại có tiềm lực của tuổi trẻ, có thời gian, ông nói có phải không, Trần quản gia.
Diệp Phàm nhất thời dâng lên một cảm giác hào hùng.
- Đa tạ trợ giúp của công tử đối với Khiếu Thiên, Khiếu Thiên thật xấu hổ.
Trần Khiếu Thiên hơi ngượng ngùng, chắc là nghĩ vừa rồi mình lợi dụng Diệp Phàm, đem trách nhiệm lớn lao như vậy trút lên vai hắn.
- Không có chuyện gì! Người sống trên đời mà không tranh đấu thì còn có ý nghĩa gì. Tuy nhiên Trần quản gia, ông nói phát hiện rắn lớn sống mấy trăm năm ở chỗ nào, một cao thủ thất đoạn mà không chiến thắng được một con rắn sao?
Diệp Phàm hơi kinh ngạc, cao thủ thất đoạn là một tồn tại siêu cấp, làm sao lại đánh thua một con rắn chứ.
- Công tử, con rắn kia to như cái thùng nước, vảy màu xanh bằng cả quả trứng gà, mỗi khi chuyển động nghe xào xạo, hệt như mặc áo giáp sắt vậy. Cao thủ thất đoạn tuy nói có thể đánh gãy đá nhưng đánh vào con rắn kia không khác vào bị bông, khiến cho bao nhiêu sức lực cũng vô dụng.
Chắc phải tìm được cao thủ cửu đoạn dùng bí thuật cách sơn đả ngưu, đánh thương nội tạng bên trong của nó mới có tác dụng. Tuy nhiên cao thủ cửu đoạn quá khó tìm, e là cả đất Hoa Hạ này không quá một bàn tay. Không biết đương kim chưởng môn Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Thanh Thành hoặc trưởng lão nào đó có vượt qua cửu đoạn hay không cũng khó nói. Về phần chỗ ở của nó là một hoang cốc, tôi cũng không biết tên, chờ sau khi tôi ra khỏi đây nếu công tử có hứng thú thì có thể đến xem.
Tuy nhiên nơi đó rất nguy hiểm, muốn đi phải tìm mấy cây súng, lựu đạn cũng phải chuẩn bị đầy đủ, có lẽ con rắn kia cũng đã đi rồi. Ai! Những cao thủ siêu cấp thất đoạn chúng ta còn không vượt qua uy lực của
một khẩu súng kiểu mới. Tại sao võ thuật truyền thống của Trung Quốc suy tàn như thế, chẳng phải có liên quan đến uy lực của vũ khí nóng sao? Bóp cò nhẹ nhàng một cái là có thể giải quyết xong mọi chuyện, sao còn phải hao tổn khí lực tu luyện nội kình làm gì.
Trần Khiếu Thiên cảm thán.
- Trần lão, không thể nói như vậy. Nếu như một khẩu súng kiểu mới ở trong tay một cao thủ thất đoạn thì sẽ phát huy uy lực thế nào, ông thử nghĩ xem. E là có thể giết cả mười mấy binh sĩ thông thường. Vì thế phải nhất định phát huy võ thuật truyền thống Trung Quốc, không thể để đứt đoạn. Hay là về phương diện rèn luyện thân thể cũng có tác dụng rất lớn, nếu là cao thủ thì thân thể nhẹ như chim yến, các vệ sĩ quốc gia đều có năng lực thất đoạn, đi săn lùng tin tức tình báo cũng dễ dàng!
Diệp Phàm phân tích rất có đạo lý.
- Ừ! Công tử nói có lý. Xem ra những cao thủ thất đoạn chúng ta còn có nơi để dùng.
Trần Khiếu Thiên cười nói.
Nhìn đồng hồ thì đã sắp 6h tối, Diệp Phàm lúc này mới ra khỏi phòng gọi điện thoại.
- Anh nói thằng em đấy, ở đó đến hai tiếng đồng hồ rồi đấy, nhanh tới đây đi, phòng số 302 Mặc Hương đại tửu điếm.
Vu Kiến Thần cười ha hả, bên trong truyền ra một trận cười nói nhốn nháo, chắc là đang có đám uống rượu.
- Anh Vu mời khách đi, thằng em uống được mấy chén chứ.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Không phải là! Một người bạn thôi. Anh vừa rồi giúp y một chút nên được mời tới đây, y xuất thân bên vật liệu xây dựng kiến trúc, thuận tiện giới thiệu cho em, biết đâu sau này còn nhờ đến.
Vu Kiến Thần nói xong cúp điện thoại.
Mặc Hương đại tửu điếm là một tòa nhà mười sáu tầng vừa xây dựng xong, lúc trước gọi là khách sạn Mặc Hương, đạt đến tiêu chuẩn ba sao.
Diệp Phàm đến phòng 302, nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì thấy bên trong có đến bảy, tám người cả nam lẫn nữ, Vu Kiến Thần đang táy máy bên cạnh một cô gái trắng trẻo như đang gõ bàn phím Computer vậy.
Nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, Vu Kiến Thần chỉ vào một chỗ trống đối diện:
- Thằng ranh này, sao giờ mới đến, phạt trước ba chén rồi hãy nói.
Sau đó y quay sang nói với mọi người:
- Diệp Phàm, anh em của tôi, công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.
- Ha ha! Người anh em họ Diệp, tôi là tổng giám đốc Ngô Kiến Hoa của công ty Hải Thiên, sau này đến Mặc Hương cứ gọi điện thoại.
Ngô Kiến Hoa thấy Kiến Thần nhiệt tình với Diệp Phàm như vậy thì biết quan hệ của hai người không cạn.
Vu Kiến Thần sắp lên chức Cục trưởng Cục công an thành phố, chắc chắn sẽ không dễ dàng xưng huynh gọi đệ với ai. Ngô Kiến Hoa quen biết với y đã mấy năm, vất vả lắm mới mời y đi ăn một bữa, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Làm một thương nhân, có quan hệ tốt với cục công an sẽ được lợi rất nhiều, đã không quan hệ tốt với Vu Kiến Thần thì với anh em của y cũng được. Nghĩ thế nên y lập tức đứng dậy niềm nở, còn đưa danh thiếp cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm thuận tay cầm danh thiếp nhét vào cặp, hắn biết người ta là nhìn vào mặt mũi anh Vu, nếu không mình ở cái xó xỉnh Lâm Tuyền sao lọt vào mắt một tổng giám đốc công ty lớn như gã.
Qua một vòng rượu thì mọi người lại ồn ào nói chuyện. Diệp Phàm phát hiện thấy Vu Kiến Thần đang làm loạn trên người cô gái kia, bàn tay cứ gõ gõ vào đùi cô gái, thậm chí thỉnh thoảng còn thọc tay vào dưới váy, tuy nhiên y làm hết sức kín đáo, cũng chỉ có người nhạy cảm như Diệp Phàm mới thoáng nhìn thấy.
- Cục phó Vu, lúc đập cái khách sạn Mặc Hương ra xây lại còn thừa rất nhiều điều hòa, anh có lấy về cho bà con bằng hữu không. Lần đầu tư này yêu cầu thay mới toàn bộ, có một số điều hòa ở phòng hạng sang thậm chí dùng chưa đến nửa năm, nhãn hiệu Xuân Lan nổi tiếng, còn mới đến chín phần, cũng không tệ lắm! Muốn kiểu treo tường hay đặt góc gì cũng có.
Ngô Kiến Hoa nói.