Tốt, tốt, nói rất tốt. Ở thoải mái, kiếm được tiền,
Diệp Phàm cười ha hả nói.
Đương nhiên, phòng ở của Diệp Phàm siêu tiêu chuẩn, phỏng chừng là Giám đốc Lý đặc biệt làm mấy phòng cho khách quý, trang hoàng không thua khách sạn bốn sao là mấy.
- Phó trưởng ban Diệp, đây là phòng mà khách sạn chúng tôi chuẩn bị đến tiếp khách quý. Các phòng khác đương nhiên không được trang bị như thế này. Bởi dù sao, đối tượng phục vụ của khách sạn Khách Đô là tầng lớp trung lưu và dân chúng. Các khách du lịch đều thích đến khách sạn Khách Đô, hễ khách đã đến ở đây thì đều quay lại.
Lý Dân thuận miệng giới thiệu.
- Giám đốc Lý, hình như hôm nay vào ở đây đều là những người trẻ là chính, có phải là sinh viên vào đây ở?
Trương Lâm Hoa cười cười nói.
- Vừa rồi tôi có xem qua đăng ký, có tám phần khách là nhóm sinh viên đến tham gia lần kiểm tra của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, xem chừng tới làm quen một chút với môi trường.
Giám đốc Lý gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chúng tôi tạm thời sắp xếp một phòng lớn dùng làm phòng họp, có thể cho hơn mười đồng chí. Đương nhiên, chúng tôi không có phòng họp đến ba bốn trăm người. Tuy nhiên, đất trống trước sau nhà khách có thể xây dựng thêm, phòng họp mấy trăm người không thành vấn đề.
- Không việc gì, lần này đến khách sạn Khách Đô, tính sẽ để đất trống phía trước đi, giản lược tất cả
Diệp Phàm ra chỉ thị.
Ngày hôm sau, Diệp Phàm lại đi đến thành phố Hải Châu. Cũng dùng đúng cách đó cho thành phố Hải Châu mười người trong danh sách đến Tây Tạng Tân Cương.
Mà Bí thư Thành ủy Hải Châu Mạc Kỳ khá phối hợp, không ngờ cười nói là thành phố Hải Châu cán bộ phù hợp với điều kiện khá nhiều. Thêm nữa cán bộ đều đồng ý đi viện trợ, nếu Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thừa bao nhiêu chỉ tiêu, thì xin luôn.
Diệp Phàm biết, Bí thư Nhạc Kỳ là thân thiết của Triệu Xương Sơn. Thấy mình cũng là người nhà họ Triệu nên bí mật giúp đỡ mình.
Hơn nữa, Nhạc Kỳ cũng cảm giác được Triệu Xương Sơn muốn nhân cơ hội này một lần nữa tẩy bài đối với cán bộ hai thành phố. Cho nên, khá ra sức. Cũng thể hiện thiện ý với Triệu Xương Sơn.
Tuy nhiên, trái lại tỉnh thành chọn cán bộ có chút phiền phức. Bí thư Tỉnh thành Tô Thanh Vân là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nghe nói cùng Triệu Xương Sơn quan hệ cũng như lọt vào trong sương mù. Muốn điều động cán bộ tỉnh thành đi hỗ trợ có chút phiền phức.
Hơn nữa, cán bộ tỉnh thành có thể đảm nhiệm cán bộ cấp sở, không có chút năng lượng. Nếu cứng nhắc phân chia sợ sẽ gặp phải những phiền toái không cần thiết.
Trên đường trở về tỉnh thành, Diệp Phàm luôn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Cuối cùng cũng có biện pháp , đến tỉnh thành, vào ban đêm. Diệp Phàm tìm Túc Nhất Tiêu và Vu Chí Hải đến, cười nói:
- Hai ông anh, có chuyện muốn các anh giúp đỡ.
- Ông em có chuyện gì cứ nói thẳng, có thể giúp còn nói gì.
Vu Chí Hải không chút do dự, nói, Túc Nhất Tiêu bên cạnh cũng gật gật đầu nói:
- Chúng ta là ai chứ, ông em nói như vậy có chút khách khí, ha ha…
- Tôi không khách khí, lần này vấn đề cán bộ đi hỗ trợ tỉnh thành không dễ điều động nhân sự. Điều kiện thật sự rất hà khắc. Nếu cứng nhắc phân chia sợ làm cho người ta có cảm giác chính mình bị xung quân, Tôi nghĩ, tôi đến Ban Tổ chức cán bộ làm chưa lâu muốn mượn việc này làm xuống dưới. Cho nên, mời hai ông anh đăng ký đầu tiên.
Diệp Phàm cười quỷ dị, nói.
- Đăng ký?
Vu Chí Hải vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói:
- Rút cuộc là cậu định làm gì vậy. Nếu quả thật nhân sự không đủ cần chúng tôi đăng ký tham gia, tôi không nói hai lời lập tức hưởng ứng. Tuy nhiên, tôi cảm giác có phải cậu có tính toán trong đầu?
- Đúng vậy, ông em nói rõ chúng tôi làm tốt chuẩn bị.
Túc Nhất Tiêu cười nói.
- Lão Túc giúp tôi tạo một cái dao.
Diệp Phàm cười nói.
- Bịa đặt?
Mặt Túc Nhất Tiêu thiếu chút nữa co giật, thật đúng là vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm
- Bịa đặt dễ dàng, sai khiến người đi làm bước đi. Dù sao cũng phải có nguyên nhân, và vì mục đích gì?
- Anh nghĩ lại, quan hệ giữa hai anh và tôi hẳn trong tỉnh thành một số cán bộ biết, bởi vì chúng ta từng kề vai chiến đấu ở Ngư Đồng. Nếu làm náo động, nói là lần này viện trợ Tây Tạng và Tân Cương tuy nói điều kiện gian khổ nhưng năm năm sau trở về, chắc chắn sẽ được đề bạt một bậc. Tỉnh ủy khá coi trọng vấn đề này.
Diệp phàm cười nói.
- Ý kiến hay! Hơn nữa chúng ta đăng ký đầu tiên. Có người chắc chắn sẽ đoán tin tức này rất chuẩn. Nếu không, hai vị bạn thân của Phó trưởng ban Diệp sao chịu đi. Phó trưởng ban Diệp sẽ hại bạn bè sao? Chắc chắn là có tin gì chính xác. Kể từ đó, đồng chí không tin sẽ tin vài phần. Đến lúc đó chỉ sợ các đồng chí không có nhiều hi vọng thăng chưc sẽ anh dũng mà vào.
Vu Chí Hải vỗ vỗ đầu gối phá lên cười.
- Diệu kế! không thể tưởng tượng được cậu Diệp lại thâm cay như vậy. Đến lúc đó năm năm qua đi, người ông em không biết đã được thăng chức đến địa phương nào. Chính tỉnh Việt Đông cũng thay đổi khá nhiều, doanh trại quân đội cố định nhưng lính thì thay đổi liên tục, cán bộ trở về tìm ai khóc đây, ha ha ha…
Túc Nhất Tiêu mỉm cười.
- Ha ha, hai vị chỉ đoán được một nửa. Trên thực tế, lần này đúng là Tỉnh ủy cọi trọng chuyện này. Giống như khi trở về sẽ được đề lên một bậc.
Ngẫm lại bọn họ làm năm năm, không có công lao cũng vất vả. Cho anh đề một bậc dễ dàng, nhưng vị trí tốt có hay không cũng không biết.
Vậy cho anh ta một dấu ngoặc, hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc thôi. Đương nhiên, nếu đồng chí có năng lượng có thể chuyển đến vị trí tốt, chỉ là vấn đề năng lượng thôi. Hơn nữa, hai ông anh đăng ký để tạo được sự phát triển và ảnh hưởng nhất định.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Thế cũng không sai rồi, tuy nhiên, thủ đoạn ông em dùng thành thạo. Gì chứ có đem tôi và đồng chí Chu bán đi thì cũng phải giúp cậu đếm phiếu….
Túc Nhất Tiêu cười ha hả nói.
- Tôi nào dám bán hai ông anh, đem bản thân
bán cũng không dám.
Diệp Phàm trêu ghẹo cười nói.
Quả nhiên, ngày thứ ba Vu Chí Hải và Túc Nhất Tiêu đăng ký, việc này lập tức truyền trong tỉnh thành. Cũng không biết Túc Nhất Tiêu dùng thủ đoạn gì, lời đồn đúng là không chậm.
Trong vòng cấp sở đều nói đến vấn đề thay đổi trong hỗ trợ lần này, vài ngày qua đi, danh sách cán bộ đăng ký gia tăng không ngừng. Chỉ là tỉnh thàng đăng ký đã đạt đến 50 đồng chí, hơn nữa, phía dưới địa khu và thành phố lập tức tăng đến một trăm người. Tuy nhiên, Diệp Phàm lại đau đầu, mỗi ngày đều có người mời hắn, không đi thì ngại. Bởi vì, các đồng chí đó đều là các Phó Giám đốc sở cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy.
Cuối cùng Diệp Phàm nói Trương Lâm Hoa đến phân chia.
Đương nhiên, đem Vu Chí Hải và Túc Nhất Tiêu ra ngoài vòng tròn viện trợ lần này, hơn nữa, làm không dấu vết, không có một chút nhược điểm để người ta bắt được. Qua một phen đua cuộc, vấn đề viện trợ giải quyết hoàn hảo, 50 đồng chí đều quyết định xuống.
Khi Diệp Phàm đem danh sách đặt trước mặt Cổ Hoài và Phượng Quốc Hưng, vẻ mặt hai người tuy nói thay đổi nhiều, nhưng trong lòng không bình tĩnh. Bởi vì sắc mặt bọn họ có chút cứng ngắc, tuy nói rất nhỏ nhưng Diệp Phàm có đôi mắt chim ưng.
- Ha ha, không thể tưởng tượng được Phó trưởng ban Diệp lại giải quyết được vấn đề khó khăn này. Làm việc hiệu quả, lợi ích cao.
Trưởng ban Cổ Hoài cười khích lệ, nhìn Phượng Quốc Hưng một cái còn nói thêm:
- Nếu các đồng chí khác có thể làm việc giống như Trưởng ban Diệp thì Ban Tổ chức cán bộ chúng ta sợ gì không xong việc.
Diệp Phàm cảm giác Cổ Hoài lấy mình so sánh với Phượng Quốc Hưng, trong lòng Phượng Quốc Hưng tất nhiên sẽ không thích.
- Là đủ cao, không đến một tháng đã giải quyết xong.
Phượng Quốc Hưng cũng khen một câu, nhìn Diệp Phàm một cái nói thêm:
- Phó trưởng ban Diệp, về việc tăng thu giảm chi làm rất tốt, vì tiền của tỉnh, đem chuyện kiểm tra sinh viên của tỉnh đặt ở khách sạn Khách Đô Thâm Quyến, chỉ một việc này có thể vì Ban Tổ chức cán bộ đưa ra mấy nghìn. Hơn nữa, Thâm Quyến cải cách mở cửa, càng có thể nâng cao nhiệt huyết hào hùng của các sinh viên trong việc xây dựng đất nước. Tầm nhìn của Phó trưởng ban Diệp tôi vô cùng khâm phục.
- Khách sạn Khách Đô nghe nói là công ty con của Tập đoàn Khách Đô của Lý Bánh Mỳ.
Cổ Hoài thản nhiên hỏi.
- Đúng vậy, nghe nói Chủ tịch Hội đồng quản trị sau khi nghe chuyện này xong còn cấp riêng cho Ban tổ chức cán bộ chúng ta một ưu đãi lớn. Tổng giám đốc Lý thật sự là người có tấm lòng, khó trách mọi người ở tỉnh thành gọi y là nhà từ thiện.
Diệp Phàm cười nói. Trong lòng âm thầm cảnh giác, cảm thấy Phượng Quốc Hưng chưa nói rõ ràng. Đây không phải là mang chính mình vào cũng một chỗ với Lý Bánh Mỳ.
Lý Bánh Mỳ cây to đón gió to, xem chừng ở tỉnh thành cũng có tội với không ít lãnh đạo cấp cao. Nếu mình cùng một chỗ với y, những người không liên quan sẽ hận mình. Không thể không nói, Phượng Quốc Hưng giỏi việc dẫn đường đào giếng. Hơn nữa, làm không có chút dấu vết. Đã dày công tôi luyện.
Quả nhiên, sắc mặt Cổ Hoài hơi thay đổi, hừ nói:
- Đúng là Lý Bánh Mỳ là người lương thiện, tuy nhiên, về người này một số đồng chí cũng kín đáo phê bình. Đồng chí Diệp Phàm, phải chú ý đến những vấn đề ảnh hưởng đó. Tiền đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu bởi vì một chút tiền lẻ mà lan đến gần Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì mất nhiều hơn được.
Diệp Phàm nhìn Phượng Quốc Hưng một cái hừ nói:
- Chúng ta chùng Khách sạn Khách Đô chỉ là vì cong việc, chúng tôi là khách trọ, bọn họ là chủ cho thuê nhà thôi. Chủ cho thuê nhà đương nhiên đãi khách trọ giống như Thượng đế. Khách hàng là thượng đế những lời này không phải tôi nói. Cho nên, tại sao ảnh hưởng đến Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy như vừa nói, đương nhiên, Trưởng ban Cổ nhắc nhở tôi sẽ chú ý.
Diệp Phàm biết rằng, xem chừng đến Cổ Hoài với Lý Bánh Mỳ cũng có mâu thuẫn gì đó, chỉ có điều không rõ gút mắc mà thôi.
- Vậy cậu đi làm việc đi.
Cổ Hoài thản nhiên nói.
Đi ở hành lang, Diệp Phàm mặt vô cùng buồn bã, thầm mắng chó Nhật Phượng Quốc Hưng thật sự là tìm đường chơi xấu. Kỳ thật, Cổ Hoài chắc chắn biết chuyện kiểm tra sinh viên ở khách sạn Khách Đô.
Chỉ có điều việc này không ai nhắc đến y cũng có thể giả ngu không bieét. Mà Phượng Quốc Hưng cố tình nói ra ở thời điểm mấu chốt động đến vết thương của Cổ Hoài, làm Cổ Hoài không thể không tỏ thái độ. Mà người bị hại đương nhiên là Diệp Phàm.
Nếu Phượng Quốc Hưng năm lần bảy lượt ngấm ngầm hại người, Diệp Phàm cũng quyết định khiến người này khó chịu một chút mới được. Nếu không, y coi mình là quả hồng nhũn. Vì thế gọi Trương Lâm Hoa đến hỏi:
- Gần đây Trưởng ban Phượng bận cái