Quan Thuật

Phụ Nữ Dựa Vào Lừa Dối


trước sau

Hơi căng đó, Phòng cán bộ 3 hình như là khảo sát cán bộ thành phố cấp 3, không phải là chuyện vừa. Lại thêm Phòng cán bộ 4 khảo sát khối xí nghiệp, quyền hạn rất lớn!

Triệu Xương Sơn châm điếu thuốc, điềm nhiên nói.

- Tôi hơi lo lắng vai hắn non vậy không gánh vác được, Cổ Hoài sao có thể đẩytrách nhiệm nặng như thế cho Diệp Phàm. Hôm đó thái độ mập mờ của anh trong hội nghị thường vụ có tác dụng nhất định rồi đấy.

Tuy nhiên, đây có vẻ không giống phong cách của Cổ Hoài. Theo như lý thuyết có thể phân công cho Diệp Phàm quản lý Phòng cán bộ 4 xem như đã nể mặt anh lắm rồi, sao có thể giao cả Phòng cán bộ 3 cho Diệp Phàm.

Chẳng lẽ Cổ Hoài thực sự đang hậu đãi cán bộ trẻ tuổi, muốn bồi dưỡng Diệp Phàm làm cán bộ cốt lõi ư? Hay là đồng chí Cổ Hoài muốn dựa vào anh?

Lỗ Đông Lai không để ý cảm thán, lắc đầu, lời y nói ra chính y còn có chút không tin tưởng.

- Không không không! Cổ Hoài tên này luôn mạnh tay không thể khả năng y sẽ thỏa hiệp, lúc nãy anh cũng đã nói rồi, xét trên bề mặt thì y đang bồi dưỡng cho Diệp Phàm trở thành cán bộ cốt lõi. Nhưng ông Lỗ ơi, anh không nghĩ trong ban tổ chức đã có cái cột trụ rất to rồi hay sao. Hai cái cột trụ mà để vào cùng một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì?

Triệu Xương Sơn điềm nhiên nói, đôi mắt thâm thúy kia dường như có thể nhìn thấu ý đồ của cả ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

- Một mũi tên trúng hai đích sao! Cổ Hoài tính toán hay lắm. Phượng Quốc Hưng chắc chắn trong lòng có chút bất mãn, y muốn chơi trò tọa sơn quan hổ đấu. Hai con hổ đánh nhau tất có một con bị thương, Diệp Phàm khi khảo sát cán bộ cấp dưới chắc chắn sẽ có thái độ xung đột với thái độ với Phượng Quốc Hưng.Kẻ nào cũng muốn nắm quyền lực trong tay. Một khi Diệp Phàm và Phượng Quốc Hùng bất đồng quan điểm thì chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nhìn ở góc độ khác, Cổ Hoài là muốn làm cho anh thấy.

Lỗ Đông Lai xuýt xoa về suy tính thâm sâu ấy của Cổ Hoài.

Đúng là như vậy!Cách tốt nhất để đánh hổ không phải mình làm Võ Tòng mà là phải nuôi được một Võ Tòng khác thay ta đánh hổ.

Sư phụ của tên Võ Tòng này là phải đứng trong hàng ngũ tướng, hơn nữa còn phải làm thế nào để xử lí con hổ ấy để không tốn chút sức lực nào. Dù sao thì đào tạo ra Võ Tòng cũng không tốn sức, cuối cùng có bị hổ nó ăn thịt, đối với người bồi dưỡng mà nói nhiều nhất cũng chỉ mất đi sự cân bằng giữa hổ và Võ Tòng.

Mà trong khi hổ chiến đấu với Võ Tòng nhất định phải tiêu hao rất nhiều sức lực. Huống chi Võ Tòng mà Cổ Hoài đào tạo ra lại không phải người Cổ Hoài tin tuyệt đối, mà thuần túy chỉ là giữ cân bằng với hổ mà đào tạo ra “Võ Tòng”.

Triệu Xương Sơn nói.

- Có lẽ, Diệp Phàm sau khi thành Võ Tòng có thể tiêu trừ được con hổ Phượng Quốc Hưng.

Lỗ Đông Lai gật gật đầu nói.

- Vậy thì phải xem Cổ Hoài có cung cấp cho Võ Tòng nhiều dinh dưỡng hay không. Tất cả chuyện này trên thực tế đều nằm trong tay Cổ Hoài.

Triệu Xương Sơn nói.

- Tướng ngồi chính giữa, không biết trong lòng Cổ Hoài nghĩ gì, nhưng chuyện này có nên nhắc nhở Diệp Phàm một chút không?

Lỗ Đông Lai ngày một ấn tượng với Diệp Phàm.

- Không cần, nếu Diệp Phàm ngay cả việc này cũng không ngẫm ra thì hắn đúng là một tên Võ Tòng ngu ngốc, đáng bị hổ chén. Hắn hiện giờ trong ban tổ chức, sau này còn ngồi lên những vị trí cao hơn thế. Trưởng thành luôn đi kèm với vấp ngã, không có vấp ngã sao có thể trưởng thành. Nếu như nửa đường vấp ngã thì chỉ có thể tự trách mình mệnh số không tốt.

Lời nói của Triệu Xương Sơn có chút ác nghiệt vô tình, nhưng Lỗ Đông Lai ngẫm nghĩ một lát cảm thấy trong đó ẩn chứa đạo lý lớn.

Chẳng qua chỉ là “vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn” mà thôi.

Thoáng cái đã tới tết Nguyên Đán 2001, gió xuân nhè nhẹ, cuối năm sắp đến. Trong ban tổ chức, công tác vẫn khá thuận lợi. Mặc dù nói Phượng Quốc Hưng có lúc cũng tìm một số mánh khóe nhưng đều được Diệp Phàm tiếp chiêu được hết..

Tên Cổ Hoài kì quái mấy tháng nay im hơi lặng tiếng, có vẻ trầm mặc, làm cho Diệp Phàm không hiểu ra làm sao cả, không đoán được trong lòng người cầm lái ban Tổ chức cán bộ này đang nghĩ gì. Tất nhiên Diệp Phàm nên báo cáo thì vẫn báo cáo, đối với lãnh đạo, mặc dù nói trong lòng có chút khúc mắc, nhưng lễ nghĩa nên làm thì vẫn phải làm.

Hơn nữa, Diệp Phàm cũng đang cố gắng sửa cái ấn tượng về mình trong mắt Cổ Hoài. Tư tưởng của con người cũng sẽ thay đổi, có thể trước đây Cổ Hoài dị ứng với hắn nhưng sau thì dị ứng với hắn cũng nên, dù sao cũng phải thử xem sao.

Hơn nữa, mấy tháng nay thái độ các đồng nghiệp trong ban tổ chức tổ chức cũng không tồi. Nhìn thấy hắn đều mỉm cười vui vẻ, gọi trưởng ban Diệp với vẻ mặt kính trọng, Diệp Phàm dần dần cũng hòa nhập với vòng tròn này.

Kiều ViênViên không phải hôm nào cũng quấn lấy Diệp Phàm, một tuần hai người gặp nhau được một lần nhưng cũng chỉ cùng nhau đi dạo phố xá. Diệp Phàm khổ sở đưa Kiều Viên Viên đi dạo khắp các chợ lớn đến phát điên, về sau chính thức thành người khuân vác kiêm vệ sĩ miễn phí.

Mà sự thân mật của Kiều Viên Viên, nhiều nhất cũng chỉ là hôn môi nắm tay vài lần, vẫn chưa có lần nào thân mật quá mức. Kiều Viên Viên rất hiểu lí lẽ, cô nói khi nào làm cô dâu mới để Diệp Phàm động vào người cô.

Có khi Diệp Phàm bị chọc đến mức không chịu nổi, không biết làm thế nào đành phải đi vụng trộm về chỗ Đổng Oanh Oanh ở Ngư Đồng, xuân phong một đêm, mai vàng mấy độ. Nếu Mai Phán Nhi tình cờ đến Việt Châu ở mấy ngày, cả hai người tất nhiên thể xác hai người cũng hòa vào nhau không ngừng nghỉ trong điệu nhạc ái ân.

Tết âm lịch dã đến.

Năm rồng đại cát, Diệp Phàm đang ngồi than thở về việc mình lại già đi một tuổi và cũng hài lòng về những gì mình đã đạt được, hắn lái xe chuẩn bị về Nam Phúc để ăn tết.

Năm nay bố mẹ có đưa ra thông điệp, yêu cầu con trai con gái về hết quê Cổ Xuyên để ăn tết. Nếu như đứa nào mang cả người yêu về thì bố mẹ càng mừng.

Nói từ góc độ đại sự của người, Diệp Phàm tuổi cũng không nhỏ, cũng 26 tuổi, đã đến lúc lấy vợ rồi.

- Viên Viên,
năm này tới Cổ Xuyên ăn tết cùng anh nhé?

Diệp Phàm vẻ mặt cười nịnh đưa ra lời mời.

- Việc này……

Mặt Kiều Kiều trong chốc lát có chút đỏ lên, đối với cô ấy mà nói nó có những ý nghĩa trong đại, là lần gặp đầu tiên gia đình người yêu, tất cả các cô dâu đều sợ cửa ải này, Viên Kiều Kiều cũng không phải ngoại lệ, cô ta tỏ ra đặc biệt ngượng ngùng.

- Sao, không vui thì thôi vậy.

Mặt Diệp Phàm có chút trầm xuống, hừ nói.

- Em vui mà!

Kiều Viên Viên quýnh lên mà thốt ra lời này. Nói ra khỏi miệng mới cảm thấy cảm giác ấy thật rõ ràng, có chút xíu hạ mình.

Trợn mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Không phải em không muốn đi chỉ là tại năm nay nhà em tổ chức mừng thọ cho bà nội, anh nói xem, em vắng mặt được sao? Tới lúc đó, tất cả con cháu Kiều gia đều phải tới chúc thọ bà, hay là em mời anh cùng đi?

Kiều Viên Viên là người hiểu tâm lý người khác, nếu như nói đưa Diệp Phàm đi thì sợ hắn cảm thấy mất giá trị nên cố tình thêm một chữ “mời” vào câu nói. Không thể không nói, Kiều Viên Viên cô gái này rất biết cách giữ gìn sự tôn nghiêm cho đàn ông.

- Thôi vậy, chuyện này bàn sau.

Diệp Phàm phẩy phẩy tay, nhớ lại lời Kiều Viễn Sơn nói. Thằng nhãi này chắc là quyết không cúi đầu đây.

- Em biết anh đang ấm ức, cha em chẳng qua chỉ nói có vài câu, tương lai anh sẽ là rể của Kiều gia, ít tuổi thì chịu ít ấm ức thì có làm sao? Coi như vì em, chẳng nhẽ anh không thể nhẫn nhịn một chút sao? Hơn nữa, giờ chú quyền cao chức lớn, trong lớp nhân sĩ trẻ tuổi anhđã vượt qua cả anh trai em rồi, sao anh lại không dám bước vào đại viện Kiều gia?

Kiều Viên Viên hình như nghĩ đến lời cha mình, nụ cười trên mặt cô bỗng nhiên vụt tắt, đổi lại là vẻ mặt u sầu.

- Chuyện này không phải là việc anh dám hay không dám, đầm rồng hang hổ anh đều đã đi qua. Đại viện Kiều gia đáng sợ nhưng có đáng sợ bằng văn phòng Thủ tướng không? Mắc cười!

Diệp Phàm hừ nói,…….

- Biết anh sẽ lấy chuyện này ra nói.

Kiều Viên Viên lườm hắn một cái.

- Bố em khi đó nhất định không nói giỡn chơi mà là rất nghiêm túc. Viên Viên, em cũng không muốn sau này anh không ngẩng nổi mặt với Kiều gia sao?

Thái độ Diệp Phàm cương quyết.

- Vậy được, em chờ anh.

Kiều Viên Viên thất vọng cực điểm, giọt lệ nơi khóe mắt rưng rưng, cuối cùng cũng chảy xuống hai bên má.

- Đừng nóng vội bảo bối của anh, chúng ta vẫn còn trẻ, vẫn kịp mà, chỉ cần chờ thêm vài năm nữa thôi. Theo lời ông chồng em thì với tốc độ thăng quann của anh chắc chỉ tầm 30 tuổi là anh có thể lên tới chức Phó bộ rồi.

Diệp Phàm cười nói.

- Sao có thể, anh giờ vẫn chỉ là Phó giám đốc cấp sở, muốn làm chức Phó bộ ở tuổi 30, haiiz……

Kiều Viên Viên lắc lắc đầu.

- Em xem, anh không phải là còn một thân phận nữa sao? Theo như cấp bậc thiếu tướng quân đội của anh trong chính phủ đã có thể hơn cái cấp Phó bộ rồi. Tới khi đó nếu như không vào được ví trí đó thì lấy thân phận này ra, cho nhà em chấn động một chút.

Diệp Phàm cười nói.

- Anh dám lấy thân phận đó ra sao?

Kiều Viên Viên nét mặt lóe lên một tia hy vọng bất ngờ.

- Được rồi, tới lúc ấy rồi nói, có thể khônglộ ra thì tốt nhất là đừng để lộ ra.

Diệp Phàm chuyển giọng nói.

- Hừ, biết thừa cái kiểu đầu voi đuôi chuột của anh.

Kiều Viên Viên hừ nói. Liếc Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Được rồi, em biết chuyện đó không thể lộ ra được, lộ ra lại đem đến cho anh không ít rắc rối.

- Cũng chẳng sợ cái gì, việc này, đi đường thẳng được rồi thì việc gì phải đi đường ngang ngõ tắt kia.

Diệp Phàm cười lên một tiếng, biến cái quân hàm Thiếu tướng đội đặc nhiệm A thành đường ngang ngõ tắt không biết là đồng chí Trấn Đông Hải nghe xong sẽ có cảm tưởng gì.

Ngy 21 tháng 1 năm 2001, ngày mốt là tết rồi. Diệp Phàm về với Thủy Châu Sở Thiên Các-

Diệp phủ, vội vàng tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc gọn gang lại, trước tiên là đến chỗ Tề Chấn Đào Tề gia.

Thấy Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai vợ hắn đều ở nhà, chỉ có điều không thấy tên nhãi Tề Thiên đâu. Hắn hỏi:

- Chú Tề, dì Phượng, thằng nhãi Tề Thiên đâu? Không phải cuối năm rồi mà vẫn có nhiệm vụ đấy chứ?

- Nhiệm vụ cái rắm.

Tế Chấn Đào bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, vẻ mặt khó chịu hừ nói.

- Xem kìa, con trai anh yêu đương đưa người yêu đi chơi rồi, anh còn lải nhải cái gì thế. Tề Thiên cũng đã 28 tuổi rồi, nếu không tìm được người muôn đăng hậu đối, chờ tới khi 30 tuổi thì thành thanh niên già rồi. Anh muốn em ôm thằng con trai mà chết sao.

Phong Nhã Mai tức giận hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:

- Mau ngồi xuống đi, Diệp Phàm giờ là trưởng ban rồi ít khi có thời gian rảnh đến nhà Tề gia chơi, đợi chút Tề Thiên đưa bạn gái về…….

Phong Nhã Mai vẻ mặt vui vẻ, hơn nữa còn lộ vẻ đắc ý, cái mặt ấy thiếu chút nữa thì cười nở ra hoa, Diệp Phàm rất tò mò, không kìm nổi liền hỏi:

- Dì Phong không biết là cô gái nào mà có diễm phúc khiến đại công tử Tề Thiên say đắm thế ạ?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện