Vừa bước vào sảnh lớn nhà họ Tề, Tề Thiên vừa mới thò đầu ra hứng lấy một thứ gì đó dài dài như những chiếc lá xanh đột nhiên rơi xống, Tề Thiên phản ứng mau lẹ, dùng tay bắt lấy nó, hóa ra là một chiếc dép lê.
Y chỉ nghe thấy tiếng gào thét giận dữ của Tề Chấn Đào cùng chiếc dép vọng lại:
- Cái đồ thỏ đế kia, đủ lông đủ cánh rồi hả? Xem mắt thì xem mắt, không xem thì thôi, sao lại chơi người khác một vố như vậy, lại còn đánh người nữa chứ,.
Tề Thiên mau chóng nấp sau lưng Diệp Phàm, y biết rõ là nhà họ Cố đã đi tố cáo mình. Y cũng thấy vẻ mặt mẹ Phong Nhã Mai lúc này rất lạnh lùng, và đang trừng mắt nhìn y, lần này cho dù mang tiếng là rùa rụt cổ thì cũng phải để anh Diệp Phàm làm tấm bia chắn vậy.
- Diệp Phàm, sao cháu lại dắt nó đi làm càn thế? Cháu là anh nó mà, ảnh hưởng của chuyện này thật không ra sao cả.
Phong Nhã Mai có vẻ vẫn rất phẫn nộ, người phụ nữ lúc nào cũng đoan trang như bà ta không ngờ lại có ngày giống sư tử Hà Đông tới vậy.
- Chú Tề , dì Phong xin bớt giận, có phải là Cố Nhất Vũ đi tố cáo không ạ. Cái tên này không ngờ lại dám đi ra ngoài rêu rao những chuyện mất mặt như vậy.
Diệp Phàm vừa nói vừa cười.
- Không phải anh ta, đó là do anh họ gọi báo cho dì biết.
Phong Nhã Mai vẫn chưa nguôi giận, nên cũng chẳng buồn để ý tới lời nói của Diệp Phàm.
- Là Vụ trưởng Phong, việc này, thật ngại quá.
Diệp Phàm gãi đầu, rồi quay sang nhìn hai vợ chồng Tề Chấn Đào, rồi cười nói:
- Chú Tề, dì Phong, mọi người bớt giận đi mà, cháu sẽ tìm một cô con dâu tốt hơn gấp vạn lần khiến hai người vừa lòng, hai người thấy thế nào?
Hắn lúc này như muốn vỗ ngực dương dương tự đắc, Mai Diệc Thu vẫn đứng ngoài cửa chưa ló mặt ra. Khi chuyện ban nãy vừa xảy ra, Tề Thiên liền nhanh chóng lùi về phía sau quan sát rồi dùng cử chỉ thể hiện sự tiếp lễ.
- Rất tốt, thằng nhãi này bán thuốc gì ở trong bình hồ lô đó. Có phải Tề Thiên có được người rồi, nên thằng nhãi đó trước giờ vẫn chẳng để lộ chân tướng.
Tề Chấn Đào gật gù tỏ vẻ hiểu ra mọi việc, lúc này thì lão cũng dần nguôi giận, lão nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Chú Tề có trách gì mấy đứa đâu, một khi đã không ưng con gái nhà họ Cố thì thôi vậy, hà tất phải ra tay đánh người.
Cậu xem đấy, tới ông cụ nhà họ Cố cũng tức giận rồi kìa, lôi nhau tới cả chỗ anh họ tôi rồi kia.
- Thế cô gái nhà nào tốt hơn đây, cháu nói thử xem nào?
Phong Nhã Mai bỗng dưng lại tỏ ra hứng thú, quay sang nhìn Diệp Phàm nói:
- Nếu không bằng với Cố Phượng Minh nhà họ Cố thì người làm anh như cháu phải chịu trách nhiệm nhé. Dì biết là cháurất tài giỏi, nên việc này dì sẽ giao cho cháu.
Diệp Phàm thiếu chút nữa thì toát cả mồ hôi hột. Lúc này đây hắn biết mình đã trúng kế của người đàn bà đó. Dường như, Phong Nhã Mai còn đáng sợ hơn cả Tề Chấn Đào, không ngờ bà ta lại sử dụng cái tuyệt chiêu đàn bà này, quả xứng tầm với hai chữ vô lại.
- Cháu chào bác trai, bác gái, cháu là Mai Diệc Thu, làm Báo Săn cùng với Tề Thiên ạ.
Vào lúc này đây, Mai Diệc Thu thong thả bước lên phía trước, lễ phép chào hỏi.
- Là cháu Mai à, cháu ngồi đi.
Tề Chấn Đào lặng người đi, nhìn Tề Thiên và thấy y đang rất đắc ý, rồi lại nhìn Diệp Phàm thì thấy bộ mặt tỏ vẻ trang trọng của hắn khẽ gật đầu.
- Ôi, cháu chính là con gái rượu nhà họ Mai, Mai Diệc Thu đấy ư, Tề Thiên ngày nào cũng nhắc tới cháu. Mau ngồi xuống đi cháu!
Phong Nhã Mai bắt đầu cười tươi roi rói, thì đột nhiên tự mình chuyển ghế ngồi.
- Bác gái, bác để cháu tự làm, nếu không thì anh Tề Thiên sẽ mắng cháu mất.
Mai Diệc Thu lúc này tỏ ra thật hiền thục, trông cô ta giống như một đứa con dâu đoan trang lễ phép, nhanh chân bước lên trước kéo ghế cho Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai.
- Nó mà dám! Bác lại chả rút gân nó ấy chứ?
Bố Tề Chấn Đào ra uy, đứng ra bảo vệ cho con dâu.
- Haha, con nào dám, thật sự là không dám! Diệc Thu à, anh bê ghế cho em ngồi nhé.
Tề Thiên ân cần như một người làm chạy vào phòng để bê ghế ra. Nhưng Mai Diệc Thu lại dìu Tề Chấn Đào và Phong Nhã Mai ngồi xuống, thành thử ra Diệp Phàm lúc này lại trở thành người thừa.
Bộ mặt hắn tỏ vẻ đau khổ nhìn mọi người rồi lên tiếng:
- Xem ra, thì bà mối này là thừa rồi, chú Tề, dì Phong, cháu đi trước đây a.
- Bà mối à, hahaha, sao lại gọi mình là thừa. Tiểu Diệp tới thật đúng lúc, chúng ta cùng ngồi đi.
Tâm trạng Tề Chấn Đào đang rất tốt, không thể ngờ Tề Thiên có thể đem được thiên kim tiểu thư nhà họ Mai về. Đây chính là tin vui nhất hôm nay. Mai gia ở Bắc Kinh là tai to mặt lớn trong quân giới, bên giới chính trị thực lực cũng tương đối dũng mãnh.
Hai nhà Mai Tề kết thành thông gia, thì sau này nhà họ Tề càng được nở mày nở mặt, cũng không thể trách Tề Chấn Đào là người thực dụng. Cái xã hội này phải thực tế như thế đấy
- Tiểu Diệp à, người làm mối như cháu dì nào dám khinh thường, chiếc ghế này để cháu ngồi. Mai à, chúng ta vào trong nhà nói chuyện nhé, đừng để ý tới bọn người thô lỗ này, chúng ta không nói chuyện được với bọn họ đâu.
Phong Nhã Mai cười lớn rồi bật dậy, dắt Mai Diệc Thu vào trong phòng. Diệp Phàm cũng không khách khí nữa, lập tức ngồi xuống ung dung bàn chuyện với Tề Chấn Đào.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?
Tề Chấn Đào đưa mắt nhìn vào gian nhà chính rồi hỏi.
- Chuyện là thế này, lần trước sau khi từ Hàn Quốc trở về, em Mai đã có cảm tình với Tề Thiên. Chuyện này cháu cũng chỉ vừa mới biết thôi, vì thế mới giả danh là bà mối.
Diệp Phàm cười nói, quay ra nhìn Tề Chấn Đào rồi nói tiếp:
- Chú Tề ạ, cháu đã phải gãy lưỡi mới thuyết phục em Mai đích thân tới đây, hì hì.
- Thấy chưa, việc đã đi tới đâu đâu mà đã khoe khoang. Chỉ có điều là, cậu làm bà mối hợp phết đấy. Việc này, tôi thấy nên tranh thủ cưới nhanh cho xong đi.
Tề Thiên cũng không trẻ gì nữa, cháu Mai cũng đã hai lăm, hai sáu rồi còn gì. Cũng đúng tuổi nên lấy chồng rồi. Hay là, ngày mai anh tới nhà họ Mai một chuyến xem ý của họ ra sao
Nếu họ đồng ý, thì định luôn ngày vậy. Nếu tổ chức được vào mùa xuân này thì càng tốt – song hỉ lâm môn mà.
Tề Chấn Đào bỗng nhiên tỏ vẻ vội vàng.
Diệp Phàm biết rằng, vị trí cấp cao tỉnh Nam Phúc đang được điều chỉnh. Nếu mấu chốt là hắn có thể loan tin hai họ Mai Tề kết thành thông gia thì rất có thể, Tề Chấn Đào
sẽ có cơ hội giành lấy các chức chủ tịch tỉnh. Làm quan ư, nếu nói không muốn thăng chức thì là nói dối.
- Chú Tề à, vội làm gì cơ chứ. Chuyện này, chú cũng vừa nhắc tới rồi đó, đã ra đâu vào đâu đâu, cứ từ từ chú ạ. Hơn nữa, tới Tết cháu phải về nhà ăn Tết.
Diệp Phàm bèn chối ngay. Trong lòng hắn nghĩ ai mà biết nhà họ Mai sẽ nghĩ ra sao cơ chứ, mình lần này đi mà đụng phải đinh thì mất mặt lắm. Những thế gia kinh thành nàym chuyện hôn nhân đại sự đâu có dễ bàn.
- Cậu lại định chối đẩy cho ai hả? Tề Thiên là thế nào vớicậu?
Tề Chấn Đào nghiêm mặt, lên giọng quát lớn.
- Cháu có chối đẩy đâu, chỉ là thấy chuyện này hơi vội vàng tí thôi.
Diệp Phạm bèn mong chóng giải thích.
- Tề Chấn Đào tôi coi như nhìn lầm người rồi, thôi được rồi, tôi sẽ đi mời Lão Thiết đi làm mối vậy.
Tề Chấn Đào vẻ mặt rất nghiêm nghị, có vẻ như đã giận thật rồi.
- Chú Tề à, việc này vẫn nên thăm hỏi ý kiến của em Mai chứ nhỉ. Chúng ta gánh vác hết cũng không được. Cháu nghĩ nên thuyết phục được Mai Phán Nhi. Nghe nói Mai Phán Nhi ở nhà họ Mai rất được quý trọng.
Sau đó thuyết phục tiếp thằng đồ đệ của cháu là Mai Thiên Kiệt. Việc này, nếu đánh giáp từ hai phía, gọi hai bọn họ tới thám thính, thì chúng ta có phải dễ đối phó hơn không nào?
Nếu đột nhiên tới nhà họ Mai, không được như ý thì làm sao đây? Có những chuyên phải bàn cho kĩ thì tốt hơn. Cháu đảm bảo, trước khi hết Tết, sẽ tới bằng được nhà họ Mai, chú thấy thế nào?
Diệp Phàm cười đáp.
- Coi như cậu là kẻ thức thời.
Tề Chấn Đào cười một cách bí ẩn. Diệp Phàm cuối cùng cũng đã hiểu ra, hắn lại mắc bẫy rồi. Hai vợ chồng nhà này suy nghĩ chẳng khác nhau là mấy.
Hắn lầm rầm và tỏ vẻ bất mãn:
- Một cặp giỏi dở trò đó!
- Cậu nói ai thế?
Tề Chấn Đào cười hỏi.
- Ai thì vẫn là người đấy thôi ạ?
Diệp Phàm trả lời.
- Haha, việc này nếu cậu làm tốt thì ta sẽ có hậu tạ xứng đáng cho cậu, hơn nữa, sẽ vô cùng hậu hĩnh.
Tề Chấn Đào nhìn Diệp Phàm rồi cười một cách đầy ẩn ý.
- Đền đáp gì cơ chứ, chú đừng nói là chú lì xì lớn cho cháu nhé, cái thứ ấy cháu không thích lắm đâu.
Diệp Phàm lắc đầu, giả vờ không biết.
- Cậu nghĩ tôi thô thiển thế thôi sao?
Tề Chấn Đào hừ lên một tiếng nói:
- Cố Nhất Vũ đã bỏ cuộc, rất có thể không bao lâu nữa y sẽ quay trở lại kinh thành.
- Y quay trở lại thì có liên quan quái gì tới cháu đâu.
Diệp Phàm trả lời một cách bực bội.
Nhìn sang Tề Chấn Đào rồi nói:
- Hơn nữa, y đã làm loạn cả cái khu kinh tế mới Hồng Liên rồi, làm khổ cả người kế nhiệm sau.
- Cái cậu này, cậu bảo tôi phải nói cậu thế nào mới được. Chả nhẽ cậu không muốn tiếp quản cái cục diện rồi rắm này.
Tề Chấn Đào hừ giọng nói.
- Cháu chả muốn. Có thằng điên mới đâm đầu vào cái mớ rối rắm đó. Vả lại, hiện tại cháu làm ở Việt Đông cũng rất tốt, bí thư Triệu coi cháu như người một nhà.
Diệp Phàm nói.
- Không muốn thì thôi vậy, rồi sẽ có người muốn tiếp quản, lần trước Hải Thiên đã nói với tôi là muốn thay người. Còn rủ tôi liên kết với Thiết Thác tạo áp lực cho Tỉnh ủy, không thể để cho khu kinh tế mới Hồng Liên bị hủy hoại được. Có vẻ như khi Bí thư Quách vừa đi một cái, nếu Chủ tịch tỉnh Phí lên nhậm chức, thì có lẽ Chủ tịch tỉnh Phí cũng có ý này đấy, vậy chuyện này cứ thế nhé.
Tề Chấn Đào thản nhiên nói.
- Haha, một phó chủ tịch thành phố kiêm bí thư khu kinh tế mới Hồng Liên, có gì kì lạ đâu. Chẳng qua chỉ là một chức phó cấp tỉnh mà thôi, còn chả bằng cái chức phó Trưởng ban của cháu ấy chứ?
Diệp Phàm nhếch mép nói ra những lời trái với lòng mình, thực sự thì hắn đã sớm lung lay rồi.
Mặc dù cấp bậc thì giống nhau, nhưng nếu có thể đích thân tiếp quản một khu vực rộng lớn có 40 nghìn dân, thậm chí lại có thể đạt được kết quả tốt, thì cả đời này cũng coi là đã quá hạnh phúc mĩ mãn rồi.
Trong lòng hắn vẫn còn vấn vương nuối tiếc, vẫn còn canh cánh trong lòng vụ không thể đảm nhận chức bí thư huyện ủy.
- Nhưng lần này lại không như thế, lão Đoàn đã bàn bạc với tôi. Nếu cậu chịu quay lại, thêm cả lão Thiết nữa thì có lẽ lần này Trưởng ban Lô Minh Châu đều sẽ ủng hộ chúng ta.
Bốn bọn họ tiến cử một người, số lượng đương nhiên sẽ nhiều rồi. Nếu tôi có thể bước lên thêm một bước nữa, thì mọi chuyện sẽ chắc như đinh đóng cột rồi.
Đến lúc đó, sẽ không còn là Phó Chủ tịch thành phồ Thủy Châu kiêm bí thư khu kinh tế mới Hồng Liền rồi, mà sẽ là Phó Bí thư thành phố Thủy Châu kiêm bí thư khu kinh tế mới Hồng Liên.
Cậu nên biết rằng, mặc dù Thủy Châu là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng phó Bí thư thành phố Thủy Châu để là quan chức cấp cao cả, đó cũng là những chức vị cấp sở đó. Haha.
Tề Chấn Đào sớm đã nắm rõ cái tâm tư của hắn, nên vừa nói xong bèn liếc nhìn y một cái, thì thấy mí mắt của y chớp chớp liên tục, trong lòng nghĩ: “Để xem còn tỏ vẻ ổn được tới lúc nào, không động lòng ư, xem như cậu giỏi đó”
- Nếu là như vậy thì, cháu cũng có thể thử xem, mặc dù cục diện rối rắm, nhưng lại được nâng lên một bậc Giám đốc sở.
Diệp Phàm giả vờ bình tĩnh, trầm ngâm một hồi rồi nói, dường như hắn đang ấm ức điều gì đó, hắn nhìn sang Tề Chấn Đào rồi nói tiếp:
- Có điều, cháu liệu có trẻ quá không, tới lúc đó lại uổng công thì toi? !~!