Trong một khu rừng rậm rạp, có một cái hang. Bên trong không ngờ có tiếng nước chảy róc rách. Ngồi trên một chiếc thuyền gỗ đi vào mới phát hiện bên trong là một thung lũng núi vây quanh bốn phía. Thảm thực vật trong đó rất đẹp, mảnh đất trong đó khá trống trải, rốt cuộc lớn bao nhiêu buổi tối nên không rõ lắm. Toàn bộ giống như một “Thiên hố”.
Hơn nữa hình như lạc vào một thôn nhỏ, mơ hồ nghe như có tiếng chó tiếng gà từ trong thôn truyền ra.
Mấy người đi theo hai cô nàng thanh lịch đón khách vào trong, sau khi đến gần, dưới ánh đèn mờ ảo, mới phát hiện đúng là một thôn thưa thớt người. Cả thôn thưa thớt chừng mười ngôi nhà, mỗi tòa nhà đều thấp thoáng giữa những rặng trúc, hơi giống với Thái gia Tiểu trúc lầu.
- Nơi này chẳng lẽ là nơi phát hiện đào công, Đào Nguyên thôn?
Diệp Phàm thản nhiên cười trêu chọc.
- Ngài nói chính là ?
Đằng trước một người khuôn mặt khác xinh đẹp, một cô gái mặc trang phục cổ trang ngoái đầu lại cười, trên má lộ ra hai lúm đồng tiền, khiến người ta có cảm giác loạc vào phong cảnh hoang đường ngày xưa.
- Cô tên gì?
Lô Vĩ thản nhiên hỏi.
-Bọn họ gọi tôi là Đổng Uyển Uyển, cô ấy là Tài Nhi. Chúng tôi đều là người phục vụ của Đào Nguyên, các anh có thể lựa chọn cho chính mình một người phục vụ vừa ý. Nơi này, chính là nhà của các anh đêm nay.
Đổng Uyển Uyển cười, thực sự có hình ảnh một cô thôn nữ khác.
Khiến cho tinh thần của mấy người Diệp Phàm và Tề Thiên một trận hoảng hốt, dường như cảm thấy như đang mơ. Mà chính bọn mình thực hành kiếm tiền bên ngoài giờ lại thành những cậu học trò.
- Sơn trang của chúng tôi chính là muốn các vị cảm nhận được hương vị cổ xưa, các vị có thểm chọn một cô nàng để tạo thành một gia đình.
Qua một phen làm học trò, giờ lại đến cảm giác mình làm công việc quản gia. Ở trong này, không có hiện đại, chỉ hoàn toàn là cổ xưa.
Thùng phân thay thế bồn cầu, ngọn đèn thay điện. Giường gỗ thô ráp thay thế chiếu tơ, các vị tú tài buổi tối dùng bô, chúng tôi nơi này đều đủ.
Đương nhiên, nếu muốn trải nghiệm làm ông chủ nhà giàu, còn có thể chọn người giúp việc, gia đinh, phu nhân và có phòng lớn, vợ bé ba bốn phòng đều được.
Còn con cái thì cần gì đều có.
Người kia quản cáo làm Diệp Phàm có chút xao lòng, trong lòng thầm khen người này thật thông mình, cái gì kiếm được tiền thì không thể không quảng cáo.
- Xem ra ví của chúng tôi sẽ nhanh chóng bị vét sạch đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Đây là một loại văn hóa, nói tiền là thô tục đúng không? Làm người hưởng thụ văn hóa này, sau khi rời khỏi đây nghĩ lại các vị sẽ hiểu ý đồ của sơn trang chúng tôi.
Đô thị hiện đại, phòng ở xi măng sắt thép, vì sao không hưởng thụ một cuộc sống nằm ngoài quy luật?
Ở trong này, các vị có thể muốn làm gì thì làm. Tuy nói ngắn ngủi nhưng khoảng khắc mới là mãi mãi có phải không tú tài Diệp?
Tài Nhi không ngờ nhớ họ của Diệp Phàm, bắt đầu đưa vào nhân vật, gọi là tú tài Diệp.
- Muốn làm gì thì làm? Nói rất tốt. Tuy nhiên, tôi không muốn làm tú tài, tôi muốn làm ông chủ buôn bán giàu có, các cô có không?
Lô Vĩ hừ nói.
- Ha ha, chúng tôi ở đây cũng có mấy cửa hàng, nếu ông chủ Lô muốn chọn cái phục vụ này, thì tuyệt đối là vật siêu giá trị.
Tài Nhi cười nói.
- Có kỹ viện không?
Tề Thiên cười gượng một tiếng.
- Tú tài Tề, sao lại nói khó nghe như vậy. Ở đây chúng tôi không gọi là kỹ viện, gọi là Di hương viện. Tuy nhiên, nói như vậy không phải Di hương viện hoạt động giống kỹ viện, chỉ tiến hành mỗi tháng ba lượt. Đêm nay các vị tú tài may mắn lắm, vừa lúc gặp lên núi trang Di hương viện tuyển tú. Uyển Uyển trước tiên đưa các vị đi trước chọn một người vừa ý, sau đó lên đường tham gia đại hội tuyển tú.
Đổng Uyển Uyển cười khanh khách.
- Chọn tú là thế nào?
Hạ Hải Vĩ không nhịn được hỏi.
- Rất đơn giản, vừa rồi các vị tú tài không phải đã nói rồi sao? Anh muốn làm chủ thì đêm nay anh chính là chủ. Anh muốn làm thương nhân ngày xưa thì anh chính là thương nhân rồi. Anh muốn làm huyện quan thất phẩm thì anh chính là quan thất phẩm, anh muốn làm một vị tú tài thì anh là tú tài. Tất cả việc này, giống như nô bộc, trang phục, đều do các anh chuẩn bị có phải không?
Tài Nhi nói.
- Giá cả mỗi người thế nào?
Tề Thiên sờ sờ vào ví mình, có chút đau lòng.
- Giá cả cơ bản của chúng tôi là tú tài, nếu chọn cái khác thì giá cả sẽ tăng. Để đến phòng khách các anh có thể xem bảng giá cả.
Đổng Uyển Uyển nói, không lâu sau đến một tòa nhà gỗ lớn.
Toàn bộ kết cầu bằng gỗ, thật sự giống với phong cách hoàng cung. Đồ bày biện bên trong đều là đồ cổ, ví dụ như, bóng đèn, giá đỡ đèn, ngọn nến, ghế gỗ, bàn bát tiên, ghế tựa… không có một đồ gì hiện đại. Xem ra, chủ nhân sơn trang thật sự phải mất công sức, là những người sùng đồ cổ.
- Tôi chọn tú tài thôi vậy.
Tề Thiên hừ nói, y thật đúng là keo kiệt, nghe nói cái khác phải tăng giá không ngờ chọn cái không tăng giá.
Hạ Hải Vĩ không kìm nổi cười:
- Tú tài Tề, cậu ngày ngày kiếm tiền, sao muốn chọn cái giá thấp nhất. Lần trước đi Thái Lan cậu kiếm không ít. Tối nay cậu mời khách, cậu làm chủ như thế, có phải ám chỉ chúng tôi đều diễn tú tài?
- Ha ha, cái kia, các anh tự xử lý đi cũng không thể khiến anh em tôi phá nhà như vậy.
Tề Thiên cười khan vài tiếng, không biết xấu hổ nói.
- Tôi không thích tú tài, đêm nay bố muốn điên cuồng một hồi. Dù sao không phải mình bỏ tiền, làm quan huyện thất phẩm xem như thế nào. Ha ha ha. Ngư Thái tôi không có cơ hội làm Chủ tịch huyện, hiện tại cuối cùng được đền bù
mong muốn.
Ngư Thái căn bản không để ý đến khóe miệng giật giật của Tề Thiên, chọn trii huyện. Tuy nhiên, y chọn sai rồi, từ tri huyện chọn thành tri phủ, làm hại Tề Thiên bất mãn reo lên:
- Tôi nói tri huyện Ngư, anh chọn là tri phủ, ngũ phẩm, so với tri huyện giá cả cao hơn nhiều lắm.
- Tiếp cận và dùng là được, cậu nghĩ lại xem, công việc hiện tại của tôi có phải hơi giống với tư thế của tri phủ? Tri phủ Thủy Châu đại nhân, ha ha.
Ngư Thái cười vào phòng thay đồ. Tề Thiên chỉ biết trợn mắt, không kìm nổi sờ vào túi tiền.
- Lão Hạ, bốn anh em chúng ta rõ ràng chọn cử nhân thôi vậy, gọi là tứ đại tài tử thế nào? Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca, chủ ý này tốt, tứ đại tài tử.
Lô Vĩ mỉm cười, lão Hạ cũng gật gật đầu, cảm thấy tứ đại tài tử cũng tốt.
Đầu tiên là xem xét giá cả, mỗi người tăng năm ngàn nhân dân tệ. Bốn người cộng lại trả giá hai mươi ngàn. Tề Thiên thiếu chút nữa chửi bậy, nói thầm
- Ăn thịt người có phải không? Tứ đại tài tử chỉ là thân phận cử nhân, không ngờ so với tri phủ giá còn cao hơn. Tri phủ mới tăng giá ba nghìn, Uyển Uyển có phải là nhầm không?
- Đúng vậy, tài tử tề, anh nghĩ lại xem. Tứ đại tài tử Đường Bá Hổ, Chúc Chi Sơn, Văn Trưng Minh và Từ Trinh Khanh ở nước ta có nhiều áng văn chương, chính người nước ngoài cũng biết. Hơn nữa, có mấy tri phủ mà người trong nước biết tên? Huống chi, may mắn các anh xuống đúng lúc, nếu không, người khác đã nhận rồi. Tứ đại tài tử, danh tiếng từ xưa đến nay.
Đổng Uyển Uyển cười giải thích.
- Cũng có lý, giá cả này không đắt.
Lô Vĩ nhìn vẻ mặt thiếu chút nữa phun huyết của Tề Thiên một cái cười nói.
Khách đến chọn không ít, vì che dấu, còn chuyên hóa trang, khi hóa trang rồi, bề ngoài thay đổi không ít,trừ phi hai người rất quen thuộc, nếu không, rất khó nhận ra. Việc này cũng là một nghệ thuật che giấu khách của Sơn trang.
- Chỗ này của các cô khách thật sự không ít.
Diệp Phàm cười nói.
- Đương nhiên, khách bảy tám tỉnh xung quanh đều đến đây. Dù sao phục vụ chu đáo như thế này, chỉ có nhà chúng tôi. Tài tử Diệp, ngài đừng xem sơn trang giản dị như vậy, đầu tư ban đầu không dưới 1 tỷ.
Tài Nhi nói.
Sau khi thay trang phục mọi người đều vui vẻ. Chắp tay ân cần thăm hỏi một phen, cái gì Tài tử Diệp, Tri phủ Ngư, cử nhận Hạ, dù sao là rất thú vị.
Không lâu vào Di hương viện, một tòa nhà gỗ rất lớn. Bên trong trang hoàng giống nhà thổ ngày xưa. Khi năm người Diệp Phàm đi vào, phát hiện ở giữa có sân khấu rất lớn, trước sân khấu mọi người đã quây thành nửa hình tròn. Ước chừng có hai mươi người, xem ra, kẻ có tiền thật đúng là không ít.
Tới chỗ này, tất cả đều là người mỗi ngày kiếm được mấy chục ngàn hoặc là cán bộ dắt lưng mấy triệu bạc. Tuy nhiên nói như vậy, cán bộ đến đây vui chơi cũng có người thanh toán, bọn họ chỉ mang thân đến hưởng thụ.
Quy trình diễn ở kỹ viện không khác phim là mấy, đầu tiên là Mụ mụ xuất hiện, nói vào lời dạo đầu.
Tiếp đó nói:
- Các vị quan khách, hôm nay có bốn cô nàng Tú màu, là Đình hồng, Yêu Nguyệt, Tình Vũ và Phong Diễm. Giá cả rất được.
Làm!
Một tiếng chuông đồng vang lên, một giọng thái giám nô tài nói:
- Hiện giờ là vai chính cô nàng Thưởng xuân lên sân khấu.
Mấy người Diệp Phàm tất nhiên là uông trà và mở to hai con mắt, ngược lại muốn nhìn xin cái gọi là vai chính Thưởng xâu có gì tuyệt diệu?
Đi ra là một người mặt trái xoan, giả dạng công chúa cung đình, hai mã nõn nà. Tuy nhiên Diệp Phàm càng nhìn càng nghi ngờ, đôi mắt ưng nhìn cẩn thận một lần, lập tức vừa động, thầm nói trong lòng “Thưởng xuân này sao giống ca sĩ Nhật Bản bị mình giết Saudi Clara. Lúc đó chính mình nhớ rất rõ. Saudi Clara bị giết không thể sống lại. Phải biết ngay lúc đó Saudi Clara bị Diệp Phàm bắn tám cái. Chẳng lẽ “Thần Đạo tổ”Nhật Bản có bản lĩnh cải tử hoàn sinh? Trên đời này người giống người cũng có nhưng giống như thế này quá kỳ lạ, không phải là song sinh chứ…”
Vừa nghe giọng của Thưởng xuâ, không nghe ra giọng Nhật Bản, Diệp Phàm nghĩ không biết có phải mình đa nghi không.
Thưởng Xuân chơi đàn nhị một lúc sau Diệp Phàm lại hoài nghi, tiếng đàn giống với Saudi Clara. Diệp Phàm tự nhiên chú ý.
Không lâu, tứ đại tú nữ Đình Hồng, Yêu Nguyệt, Tình Vũ Phong Diễm lên sân kháu.Làm người ta kinh ngạc chính là tứ đại tú nữ này không phải là người Trung Quốc.