Sau đó, Diệp Phàm đọc quyết định bổ nhiệm của tổng bộ, thăng quân hàm Trương Cường lên đại tá, bổ nhiệm Trương Cường phó sư đoàn trưởng thường trực, ngày thường giải quyết toàn bộ công việc của Báo Săn.
Tề Thiên và Tông Sư Kiệt thăng quân hàm thượng tá, Tề Thiên đề bạt tham mưu trưởng Báo Săn, hai người một được đề bạt trung đoàn trưởng trung đoàn số 1 và trung đoàn trưởng trung đoàn số 2. Trung đoàn số ba tạm thời chưa bổ nhiệm người, phó trung đoàn trưởng quản lý tạm thời.
Trương Cường ánh mắt vui mừng bất ngờ chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức đứng nghiêm, vẻ mặt nghiêm túc. Tề Thiên thì không thể giả bộ trang nghiêm được như Trương Cường, trên mặt lộ ra tia tươi cười đắc ý, chỉ có điều không dám cất tiếng cười to, đến mức khó chịu.
Tiếp đó, Diệp Phàm triệu tập hội nghị bộ máy tổ nòng cốt số 8. Sắp xếp Trương Cường xử lý tốt thành viên sau sự kiện Mã Thượng Chí. Sắp xếp nhân sự bí mật điều tra rõ Thưởng Xuân ở Đào nguyên sơn trang. Tăng cường điều tra rõ Hội Hồng Á Đao Lưu, tăng số người theo dõi núi Xương Bối ở Việt Đông…
Cuối cùng mọi người dự một bữa tiệc thăng chức đơn giản.
Buổi sáng ngày hôm sau, Trương Cường đến báo cáo công việc.
- Người của Mã Thượng Chí đã dọn dẹp xong, chỉ có điều vì thế, cao thủ nhị tam đẳng của Báo Săn chúng ta lập tức phải ra đi gần 30 người. Nhân viên khan hiếm, phải gia tăng chiêu mộ các thủ ở các nơi một lần nữa.
- Nhân tài khó tìm, việc này cậu cố gắng làm.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Đại soái, cố gắng làm là đúng. Tuy nhiên không có nơi đến. Mọi gia tộc lớn đều có đệ tử nhị tam đẳng, nhưng lần trước chúng ta đã cướp đoạt một lần.
Lần đó gia tộc còn có ý kiến, nói chúng ta chiêu mộ quân hơi giống bắt lính trong xã hội cũ, ảnh hưởng không tốt.
Lần này nếu lại đi, bọn họ không nhiều lắm lại lấy đi vài cái, có thể làm cho họ phản ứng mãnh liệt.
Người của những gia tộc này trong đất nước rộng lớn của chúng ta không phải chiếm đa số. Nhưng bọn họ khống chế tài nguyên cũng vượt qua tổng số 1 tỷ dân.
Hơn nữa, những gia tộc có trình độ này đều có chút gút mắc, giống như nhà họ Đỗ ở Phổ Hải có Phó Thủ trưởng theo dõi sát sao. Báo Săn chúng ta cơ bản là không có biện pháp ra tay.
Mà nhà họ Phí ở Bắc Kinh lại có Phí Nhất Hoàn là một trong chín lãnh đạo tối cao của đất nước nhìn chằm chằm, chúng ta chẳng lẽ có thể ép người của nhà họ Phí nhập ngũ, phiền toái.
Trương Cường thật sự nhăn mày, vẻ mặt buồn bực.
- Không nhà nào không biết củi gạo quý, ngay cả tuyển người cũng lạc lên đầu chúng ta. Thật đúng là có chút phiền phức, bọn họ nói giống như bắt lính cũng có lý, nói cũng đúng.
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, nghĩ thoáng qua trong đầu.
- Diệp soái, còn nữa, Mã Thượng Chí đã đến lục đẳng cao thủ, y chết khiến cho tổ nòng cốt số 8 chúng ta mất đi một người có năng lực. Cho nên, về thành viên chính thức có phải là nên bổ xung thêm nhân sự. Cao thủ ngũ đẳng càng khó tìm. Trên cơ bản những gia tộc lớn cũng không có máy. Không cần nói bọn họ, chính Võ Đang Thiếu Lâm và các môn phái lớn hiện giờ cũng là nhân tài suy tàn, không có người.
Trương Cường còn nói thêm.
- Nhà giam Việt Đông thật ra có một vị, thân thủ ngũ đẳng, có thể xem xét chuyển y sang phục vụ đất nước.
Diệp Phàm nghĩ đến Thang Lang của tập đoàn Dương Điền . Người này có thân thủ ngũ đẳng, vẫn là đệ tử Thiếu Lâm. Tuy nói lúc đó có phạm vào chút tội, nhưng cũng không giết người. Thật ra có thể phục vụ đất nước.
- Người đó là ai?
Trương Cường hứng thú, chỉ cần là cao thủ, đồng ý phục vụ đất nước. Không cần nói làm bị thương vài người, chính là tội giết người cũng có thể bàn bạc.
- Thang Lang…
Diệp Phàm nói qua tình hình một lần.
- Ngày mai tôi bảo Tề Thiên đến Việt Đông làm công tác thuyết phục, tin tưởng so sánh với tự do Thang Lang hẳn là sẽ lựa chọn phục vụ đất nước.
Trên mặt Trương Cường cuối cùng cũng lộ ra tia cười.
- Hẳn là như thế, nếu y không chịu đi ra, so với mười mấy năm trong ngục thì cái nào có lợi hơn. Hơn nữa, các cậu có thể cho y một chút điều kiện mở để y động lòng ví vụ như từ từ sắp xếp công việc tốt cho người nhà y, ha ha. Tin tưởng không cần tôi dạy, các cậu đã làm từ trước rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha…
Trương Cường cũng cười một tiếng, hiểu ra. Nhìn Diệp Phàm có vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
- Có chuyện gì, nói chuyện cứ nói thẳng. Cậu sẽ không càng ngày càng ðàn bà chứ?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Việc này, ðại soái, tôi thấy Trần Quân rất khá, Trần lão đã già rồi thì thôi, nhưng Trần Quân đang tuổi lớn, hình như có thân thủ ngũ đẳng, so với thân thủ của tôi còn mạnh hơn một ít.
Trương Cường cười gượng, ấp a ấp úng cuối cùng cũng nói ra được những lời này.
Diệp Phàm thiếu chút nữa đánh hắn một cái bạt tai, mắng:
- Cậu lợi hại thật, đào ở góc tường không ngờ đào đến tôi, không muốn sống nữa phải không?
- Việc này, đại soái là thủ trưởng tối cao của tổ nòng cốt số 8 chúng tôi. Khi tổ số 8 gặp nạn có phải là quảng cáo rùm beng một chút phong cách đại soái. Vả lại năng lực của Trần Quân phục vụ đất nước là phúc của y. Đại soái còn giữ y làm gì? Có toàn bộ chúng ta ở tổ số 8, đại soái muốn dùng ai chỉ cần nói một câu không cần làm.
Trương Cường nghiêm mặt nói.
- Việc này không cần phải nói, Trần Quân tôi đã có sắp xếp, y không thể nhập ngũ. Cậu nghĩ cách đến các gia tộc khác.
Diệp Phàm khoát tay giọng quyết định.
- Đại soái, Trần Quân có thể không nhập ngũ. Tuy nhiên, đại soái dù sao cũng phải chọn một nhân tài cho tổ nòng cốt số 8 đúng không?
Trương Cường không ngờ xấu tính, Diệp Phàm hết chỗ nói, chỉ vào Trương Cường nói:
- Cậu, đây chính là ép cung cậu biết không? Mất công tôi đề bạt trọng dụng cậu, không ngờ nuôi dưỡng sói mắt trắng.
- Vì đất nước tôi không từ thủ đoạn, nhưng chuyện làm tổn thương anh tôi tuyệt đối không làm. Tôi một con chó trung thành của Diệp soái, không phải người xấu.
Trương Cường không ngờ bướng bỉnh.
- Thôi vậy, thôi vậy, sợ cậu rồi. Tôi đi hỏi thăm một chút, xem chỗ nào thích hợp để chọn người. Lại chọn
toàn bộ ngũ đẳng cao thủ vào tổ nòng cốt số 8. Cậu nữa, tôi coi như là ăn xong cậu, không ngờ còn uy hiếp lãnh đạo, như thế này là thế nào?
Diệp Phàm vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
- Trương Cường, đừng nó là chó. Ở đây tôi là lãnh đạo của cậu nhưng về cá nhân, tất cả mọi người là bạn bè có phải không? Cậu phải nhớ kỹ điều này.
- Tôi hiểu rồi, cảm ơn đại soái quan tâm!
Trương Cường đứng nghiêm, chào theo nghi thức quân đội rồi đi.
Trở lại Ban tổ chức cán bộ Việt Đông đi làm đã 3 tháng. May mắn Tổ đặc nhiệm A đã có cách xin nghỉ phép, cũng không làm cho ai nghi ngờ.
Ngày 2 tháng 3 năm 2001 đúng vào thứ sáu, Diệp Phàm đến chỗ Trưởng ban Cổ.
- Lần này hỗ trợ Ủy ban kỷ luật phá án có thuận lợi không?
Cổ Hoài mỉm cười hỏi.
- Cũng được, coi như là tốt đẹp đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Co một cái nói:
- Đầu tiên đã bị gọi đi, sang năm mới muốn đến nhà Trưởng ban Cổ chúc tết cũng chưa có thời gian. Hiện tại cho phép được chúc anh.
- Cây to đón gió to, ha ha. Thảm án 88 làm cho cậu thành anh hùng phá án. Cho nên, nhà nước có hồ sơ khi cần đều điều động cậu đi.
Tuy rằng hiện tại cậu đã làm công tác tổ chức, nhưng quầng sáng trước kia của cậu không thể đánh tan. Tuy nhiên, đây cũng là đất nước và lãnh đạo cấp trên coi trọng cậu, chỉ cần làm tốt, cơ hội không phải càng nhiều sao?
Ban đầu cậu vừa trở về, cần phải cho cậu nghỉ ngơi vài ngày. Tuy nhiên, gần đây phòng cậu nhiều việc, đành phải cần cậu.
Cổ Hoài thản nhiên nói, cũng có vẻ hơi thân thiết, khiến Diệp Phàm hoài nghi có phải hôm nay Cổ Hoài uống nhầm thuốc không?
- Cám ơn Trưởng ban quan tâm, tôi vẫn làm được, không có việc gì.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ.
- Phòng cán bộ 3 là phòng sát hạch cán bộ cấp Phó giám đốc sở chuyên môn thành phố cấp ba, đối tượng so với cán bộ chung quanh cũng liên quan về trường học và đơn vị sự nghiệp. Cậu chuẩn bị trước một chút, hôm nay thứ sáu tuần tới đi xuống, đến ba thành phố cấp ba Ngư Đồng, Triều Châu và Cổ Đình kiểm tra một vòng. Công việc cụ thể cậu tìm Trưởng ban Phượng để y có sắp xếp.
Cổ Hoài nói.
Sẽ không phải là nhân sự ba địa phương này biến động mạnh chứ. Diệp Phàm vừa nghĩ vừa đi đến phòng của Phượng Quốc Hưng.
- Đến, đến, ngồi đi.
Diệp Phàm vừa mới bước vào văn phòng Phượng Quốc Hưng, y nhiệt tình tiếp đón.
- Trưởng ban Phượng, cho tôi chúc sức khỏe anh. Lễ mừng năm mới vì công việc không thể phân thân, ngại quá.
Diệp Phàm cười nói.
- Nói chi vậy, cậu là do Ủy ban Kỷ luật Trung ương gọi đi hỗ trợ phá án, là vinh hạnh của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Định đến nhà cậu thăm hai bác một chút, nhưng không làm được, mọi người không có cách nào tìm cậu. Sau khi nghe ngóng mới biết được Ủy ban Kỷ luật Trung ương tạm thời điều đi rồi, ha ha
Phượng Quốc Hưng vẻ mặt thân thiết cười.
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, cảm thấy mọi người đều nghĩ hắn được lãnh đạo Ủy ban Kỷ luật Trung ương chú ý cho nên, lập tức thân thiết.
Ông nội Phượng Quốc Hưng Phượng Bảo Sơn vì bệnh tình vô cùng nghiêm trọng không thể đảm nhiệm công việc đất nước, cho nên đề xuất về hưu, đã phê chuẩn.
Tuy nhiên, vì hết nhiệm kỳ năm 2002 còn hơn một năm nữa. Cho nên, Ủy viên bộ Chính trị, Ủy ban Kỷ luật Trung ương Phí Nhất Hoàn tạm thời thay thế công tác thường trực, tiếp nhận công việc và quản lý Ủy ban Kỷ luật.
Người đi trà lạnh, Phượng Quốc Hưng cũng biết rõ điểm này. Quan trọng nhất là bệnh tình của Phượng Bảo Sơn vô cùng nghiêm trọng, cây cột trống trời của nhà họ Phượng đã ngã, Phượng Quốc Hưng còn có thể kiêu ngạo bao nhiêu.
Đối với một ngôi sao mới nổi như Diệp Phàm, Phượng Quốc Hưng cũng không thể coi thường như trước. Đây có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân làm Cổ Hoài thay đổi thái độ.
- Trưởng ban Phượng, Trưởng ban Cổ bảo tôi đi kiểm tra ba thành phố cấp ba Ngư Đồng, Triều Châu và Cổ Đình. Nói là anh có công việc cụ thể dặn dò.
Diệp Phàm chuyển vào chủ đề chính.
- Ừ, cậu đi hỗ trợ phá án không biết, từ cuối năm trước, đồng chí Lưu Chí Hòa ở Địa ủy Cổ Đình đã nằm trên giường gần nửa năm.
Theo chuẩn đoán của bác sĩ là bị trúng gió, không có khả năng khôi phục hoàn toàn. Lưu Chí Hòa cả đời công tác vì dân, gần già lại bị bệnh này, thật sự là đáng tiếc.
Mà hai thành phố Ngư Đồng và Triều Châu cũng phải điều chỉnh một số cán bộ. Ý của Ban là cậu đi xuống trước một lần, nghe phản ứng trước, bí mật làm công tác thăm dò, làm bước đệm cho việc tuyển người của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Phượng Quốc Hưng nói.
-Được, thứ hai tôi sẽ xuống.Diệp Phàm gật đầu.
Buổi tối, một tổ điều tra đặc biệt được thành lập trong một ngôi nhà dân ở thành phố Việt Châu