Cha em vẻ ngoài bình tĩnh, không thể hiện gì, về nhà uống rượu giải sầu, xem ra vội muốn chết. Nghe nói chuyện Phí Mã Thiên đã quyết định xuống dưới.
- Tỉnh ủy Nam Phúc có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, 80% khả năng. Việc này ai có thể bỏ qua y, Phí Nhất Hoàn đường đường là lãnh đạo quốc gia. Em trai y ai có thể tranh giành với y, đây không phải tìm chỗ ra?
Tề Thiên giọng có chút chua xót, có thể nghe thấy trong điện thoại.
- Không phải là chưa quyết định chính thức sao?
Diệp phàm nói.
- Quyết định chính thức, còn nói thể được sao? Năm mới Lục Đại đã họp, không phải là thành sao. Thể chế cán bộ của chúng ta… đều là tiến lên, không ai lui về phía sau. Trừ anh phạm tội hoặc bị đối thủ ám hại.
Tề Thiên nói.
Diệp Phàm gật gật đầu:
- Chủ tịch tỉnh Nam Phúc không phải là trống sao?
- Trống cái rắm, ở nước ta muốn làm Chủ tịch tỉnh không đến năm trăm cũng có năm mươi người.
Tề Thiên mắng một câu, nói sang chuyện khác:
- Nghe nói Quản Nhất Minh liền có khả năng đến tỉnh Nam Phúc đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Người cạnh tranh cho hắn tiếng nói khá lớn.
- Lão Quản tìm được ông chủ tốt?
Diệp Phàm trong lòng cả kinh hỏi.
- Lão này rất may mắn, hình như chiếm được sự ưu ái của Phó thủ tướng Nguyệt Linh.
Tề Thiên chua xót mười phần, nói, cảm thấy lão Quản đoạt vị trí của cha cậu ta.
- Không phải nghe nõi Phượng Bảo Sơn muốn đẩy phó của Nam Phúc thăng chức, Quân Nguyệt Linh hẳn là không dám chạm vào râu hùm của Phượng lão ở Ủy ban Kỷ luật kia chứ, tuy nói là y đã nghỉ.
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
- Một lão già gần chết thì có uy lực gì, tuy nhiên, nghe nói lần này chuyện Nam Phúc đang trong cuộc đua, thái độ của Phượng lão không rõ ràng, chỉ an tâm an dưỡng ở bệnh viện.
Tề Thiên ngược lại biết rất nhiều.
- Việc này thật sự có chút lạ, chẳng lẽ Quản Nhất Minh cấu kết với nhà họ Đỗ ở Phổ Hải?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đúng rồi, đại ca không nói đến em không nghĩ ra. Theo tin tức theo dõi, Quản Phi từng đến thành phố Phổ Hải chỉ để chào hội trưởng Đỗ Tử Nguyệt. Nghe nói tập đoàn Dương Điền đang cùng tập đoàn Đỗ thị đàm phán cái gì đó. Có phải Quản Phi dùng tiền đi gõ cửa nhà họ Đỗ, chiếm được sự ưu ái của Phó thủ tướng Quân?
Tề Thiên phân tích.
- Việc này có chút phức tạp, nói vậy hẳn là còn có nguyên nhân khác. Cậu theo dõi chặt chẽ.
Diệp Phàm nói.
- Em sẽ theo dõi.
Tề Thiên đáp.
- Có muốn làm cho chuyện lão Quản thất bại?
Diệp Phàm đột nhiên nghiêm túc lên.
- Tôi sẽ chờ lão Đại lên tiếng, mẹ nó, người nào lên chức cũng được nhưng không thể để loại sâu mọt như Quản Nhất Minh lên chức, đó không phải là gây hai lớn sao.
Tề Thiên hung hăng nói.
- Chúng ta lập tức đi Bắc Kinh, tôi đã quyết định làm ông mai rồi. Cậu hỏi ý kiến của chú Tề một chút, ý ông ấy thế nào?
Diệp Phàm nói.
- Tốt, em lập tức hỏi một chút.
Tề Thiên nói xong, không lâu sau gọi điện thoại đến nói cha cậu rất vui. Tề Thiên cũng đã thông báo cho Mai Diệc Thu, cô đang ở Bắc Kinh. Nói là hai ông trời vừa lúc ở nhà, hình như nghe nói mọi người trong nhà đã trở về để chúc mừng bà nội Ngô Trân Nguyệt một chút.
- Có phải là chúc thọ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Bà nội Diệc Thu Ngô Nguyệt Trân mới 68 tuổi, cũng không phải ngày chính xác, vì Mai Diệc Thu nói không rõ.
Diệp Phàm gọi điện thoại cho Mai Phán Nhi, hỏi:
- Nghe nói nhà em đang chuẩn bị tiệc mừng thọ có phải không?
- Không phải, mẹ em không đến 70, mọi người trở về lần này chủ yếu là người trong nhà gặp mặt.
Mai Phán Nhi nói.
- Ha ha, tôi định tối cùng đến chơi, có hoan nghênh không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Cáo lại đi chúc tết gà ?
Mai Phán Nhi hừ một tiếng.
- Oan cho tôi chưa, tôi là thật tâm đến. Cho dù là không chào đón nhưng tôi là người ngoài cũng không có cách nào.
Diệp Phàm nói.
- Ai nói không chào đón? Anh là sư phụ của Thiên Kiệt, đến thăm nhà hoàn toàn chính đáng. Ban đầu Thiên Kiệt nói phải mời anh nhưng ông cụ cảm thấy đừng nên phiền anh quá, cho nên, mới không mời.
Mai Phán Nhi nói rất thực, nói dối cũng phải đạt tiêu chuẩn như vậy. Tiệc lớn của nhà họ Mai không có khả năng mời Diệp Phàm, Diệp Phàm biết, phân lượng của mình rất nhẹ.
- Vậy thì tôi đến đây, một người đến không có ý nghĩa, nhân tiện mang Tề Thiên đến.
Diệp Phàm mặt dày nói.
- Biết lòng anh không tốt, đây mới là mục đích chính của anh?
Mai Phán Nhi không ngờ có chút chua xót.
- Ha ha, tiện thể thôi. Phán Nhi, em nói một chút, chuyện hai người bọn họ có hi vọng thành không?
Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này, tôi không rõ lắm. Thái độ của Diệc Thu rất mấu chốt, nhưng gia tộc chúng tôi như vậy. Diệc Thu và em nói cũng không có ý nghĩa. Tuy nhiên, các anh có thể thử xem.
Mai Phán Nhi nói.
Diệp Phàm có vẻ không hài lòng cúp điện thoại. Xem ra, chuyện Tề Thiên cũng không phải tốt giải quyết như vậy, thái độ nhà họ Mai mới quan trọng.
Xã hội là như vậy. Từ xã hội nô lệ, đến xã hội phong kiến, đến chủ nghĩa tư bản hoặc là xã hội chủ nghĩa, bất luận thời đại nào cũng không thay đổi. Nhà ai có sức mạnh phải lấy nhà đấy làm chính, một nhà khác chỉ có là yếu thế.
Nhà họ Tề tuy nói là gia tộc lớn ở Nam Phúc nhưng so sánh với nhà họ Mai ở Bắc Kinh thì yếu hơn không ít. Cho nên, nếu muốn chuyện của Tề Thiên và Mai Diệc Thu, nhà họ Tề bị đặt vào hoàn cảnh phải nghe thái độ nhà họ. Diệp Phàm đại diện nhà họ Tề đi, phải chuẩn bị tâm lý.
Tuy nhiên, ông cụ nhà họ Mai tại vị thời gian không còn dài. Thời kỳ đặc biệt, về lý thuyết, nhà họ Mai càng cần tìm một nhà thông gia có thế mạnh làm đồng minh. Diệp Phàm suy nghĩ một hồ, cảm thấy lần này hình trình đến nhà họ Mai lần này không dễ dàng.
Buổi chiều, Diệp Phàm và Tề Thiên đến Bắc Kinh.
Nhà họ Mai vì có công ty riêng nên cung thuộc tầng lớp có tiền. Nghe nói tài sản có đến mấy trăm triệu. Tất nhiên, sẽ sống ở một nơi xa hoa, “Cảnh đều hào đình hoa viên” ở Bắc Kinh.
Cảnh đều hào đình hoa viên là nơi sang trọng giàu có nhất Bắc Kinh, tất cả đều là biệt thự.
May mắn
có Mai Diệc Thu dẫn đường nếu không, Diệp Phàm và Tề Thiên có đi vào được đến nơi không cũng khó nói.
Vẻ mặt Tề Thiên đứng đắn, yên lặng đi phía sau Diệp Phàm. Trong lòng y hẳn bồn chồn lo lắng, Diệp Phàm cũng nhìn thấy, trời đang lạnh nhưng trên trán y có vài giọt mồ hôi.
Tâm trạng Mai Diệc Thu khác phức tạp, im lặng đi trước dẫn đường. Dù xe có thể đi thẳng đến biệt thự nhà họ Mai, nhưng Tề Thiên nói muốn nhìn phong cảnh ở đây một chút, đề nghị đi bộ. Diệp Phàm biết y thiếu tự tin nên cũng y đi bộ.
- Diệc Thu, đã thích ứng với công việc mới chưa?
Diệp Phàm không biết nói gì hỏi.
- Cũng được, bây là là Hội liên hiệp Phụ nữ tỉnh. Cũng không có việc gì làm, mỗi ngày pha trà đọc báo. Nhất thời chưa quen, em nghĩ lâu sẽ thành thói quen.
Mai Diệc Thu nhìn Tề Thiên liếc mắt một cái nói.
- Cô đối với Tề Thiên thật tốt, từ bỏ chính công việc mà mình yêu thích. Quyết định đến Hội liên hiệp phụ nữ tỉnh, chắc để sau này có thời gian chăm sóc Tề Thiên, ha ha.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Em mặc kệ anh ấy.
Mai Diêc Thu chu chu miệng nói.
Nói chuyện đến biệt thự nhà họ Mai, ngoài cửa có hai cảnh sát có vũ trang đứng canh. Có Mai Diệc Thu dẫn đường, cũng không ngăn họ lại. Vừa bước vào cửa chính, thấy Mai Thiên Kiệt vẻ mặt nghiêm túc, đứng phía sau cha Mai Trường Phong đón khách.
Diệp Phàm vừa thấy, vội mỉm cười bước lên trước:
- Xin chào Tư lệnh Mai. Không thể tưởng được ngài tự mình ra đây, ngại quá.
Nhà họ Mai đối xử với Diệp Phàm vẫn rất long trọng, vì sao nhà họ Mai đối với Diệp Phàm như vậy. Cũng không phải thân phận đại soái tổ nòng cốt số 8 của Diệp Phàm bị nhà họ Mai biết được. Việc này, nhà họ Mai cũng không cảm kích.
Ông cụ nhà họ Mai biết một thân phận khác của Diệp Phàm đó là Phó trưởng ban Quân vụ- bộ Tổng tham mưu. Cho nên, Mai Trường Phong là tư lệnh viên quân khu Lĩnh Nam cũng không dễ chịu, tự mình ra đón.
- Trưởng ban Diệp là sư phụ của Thiên Kiệt, hôm nay lần đầu tiên đến nhà họ Mai, gió lớn đến đón tiếp một chút cũng nên thế.
Mai Trường Phong trên mặt tươi như hoa xuân, cười nói, một tay cũng nắm chặt tay Diệp Phàm.
Từ tư thế bắt tay có thể thấy, Mai Trường Phong có vẻ coi Diệp Phàm ngang hàng. Cho nên, chỉ bắt một tay, Diệp Phàm đương nhiên cũng giống thế.
Dù sao, mặc dù Diệp Phàm có một thân phận khác là Phó trưởng ban Quân vụ - bộ Tổng tham mưu. Chỉ có thể nói người thanh niên này tiền đồ thênh thang, nhà họ Diệp cũng không được tốt lắm. Mà thân phận của Diệp Phàm trong Tổ đặc nhiệm A kỳ thật trong quân ủy chỉ có vài nhân vật có năng lượng biết, như vài vị Phó chủ tịch.
Hai bên nói chuyện và đi vào phòng khách nhà họ Mai.
Thấy đã rất nhiều người ngồi ở đây, nam nữ, già trẻ đều có. Tất cả đang uống trà nói chuyện phiếm. Diệp Phàm đưa mắt nhìn một cái, thấy phó khu ủy Triều Dương Mai Tùng Vân đang ngồi tán gẫu với Mai Công Lượng.
Hai người có vẻ cùng cảnh ngộ, Mai Tùng Vân chỉ là bà con xa của nhà họ Mai, bình thường nhà họ Mai có chuyện lớn mời khách, Mai Tùng Vân cũng có thể nhận được thiệp mời. Đương nhiên, chỉ có thể là một nhân vật nhỏ, có thể có có thể không.
Mà thân phận của Mai Công Lượng ở nhà họ Mai cũng không khác gì, chẳng qua là một người công tác trong chính quyền một người công tác trong quân đội mà thôi.
Ông cụ nhà họ Mai Mai Chân Hào ngồi trên ghế một Giám đốc sở, đang cùng một ông lão nói chuyện hăng say. Diệp Phàm nhìn vài lần, thấy lão già này mình không biết. Tuy nhiên, có thể cùng Mai Chân Hào nói chuyện như thế thân phận không tầm thường.
Thấy mình bước vào cùng Mai Trường Phong, mọi người đều quay lại nhìn. Có thể để Mai Trường Phong tự mình ra đón, cũng là người khá có phân lượng.
Tuy nhiên, mọi người vừa thấy Diệp Phàm mặt rất trẻ, một nửa số khách và bạn bè đều ngạc nhiên. Còn tưởng rằng Diệp Phàm là một công tử của một gia tộc lớn ở Bắc Kinh, có thể làm Mai Trường Phong tự mình ra đón, ít nhất gia tộc này cũng phải lãnh đạo cấp Bộ trưởng.
Mai Công Lượng bước nhanh đến, từ xa đã vươn tay, cười nói:
- Là Trưởng ban Diệp đến, Công Lượng thất lế.
- Anh Công Lượng, ha ha, tôi cũng mới đến.
Diệp Phàm mỉm cười, bắt tay Công Lượng. Trước mặt Mai Công Lượng Diệp Phàm tự thấy mình có thể, bởi vì chức Tư lệnh của Mai Công Lượng là hắn cho.
- Trưởng ban Diệp, đây là anh trai tôi, Mai Bỉnh Quốc.
Mai Trường Phong chỉ vào một người trung niên dáng khá cao lớn giới thiệu. Diệp Phàm biết Mai Bỉnh Quốc, đương nhiệm Phó Chủ tịch tỉnh An Đông.
Ông cụ nhà họ Mai không them nhìn Diệp Phàm, vẫn cùng lão già kia nói chuyện. Tề Thiên cũng không dám lên tiếng