Uống mấy chén trà, Diệp Phàm hài lòng nếm mấy món điểm tâm. Cùng Miêu Thanh Mi nói đùa, tán gẫu những chuyện vô thưởng vô phạt.
- Trưởng ban Diệp, thảm án 88 kết thúc rồi. Công của anh không thể không công nhận, giờ anh là đại anh hùng rồi…
Miêu Thanh Mi rốt cuộc cũng tung ra chủ đề chính.
- Ừ, chuyện này chắc Quản tổng với Tào tổng của Tập đoàn Dương Điền hận tôi lắm. Mà còn cả cô nữa chứ. Haizz, điều tra mà! Có khi phải dính tới một số thứ, chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể nói xin lỗi thôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Hihi!
Miêu Thanh Mi khẽ cười hai tiếng, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Tập đoàn Dương Điền cũng chẳng tổn hại gì! Chỉ có điều biệt thự của Quản tổng bị Lô An Cương làm nổ hư hỏng hết. Hai chục triệu không phải là sớ tiền lớn gì.
- Ồ, tôi tưởng rằng Quản tổng bọn họ hận tôi lắm chứ! Không hận là tốt rồi! Tôi cũng yên tâm.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Yên tâm? Tôi thấy chưa chắc đâu Trưởng ban Diệp.
Miêu Thanh Mi đột nhiên chuyển chủ đề, Diệp Phàm biết người phụ nữ này chuẩn bị lật bài tẩy.
- Nói vậy là sao? Miêu tổng, đầu óc tôi mơ hồ lắm.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Miêu Thanh Mi, nói.
- Có người còn nhìn chằm chằm tập đoàn Dương Điền.
Miêu Thanh Mi kiềm chế nụ cười, nói.
- Ờ, là ai? Chẳng lẽ Dương Điền còn có điều gì làm người ta vướng bận sao?
Sau khi Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, chợt lắc đầu, nói:
- Chủ đề này tôi không hứng thú. Thảm án 88 đã kết thúc, còn lật lại chuyện cũ năm xưa là có ý gì?
- Vậy cái này Trưởng ban Diệp có hứng thú hay không?
Miêu Thanh Mi chậm rãi đứng dậy, lấy từ trong cặp ra một cái hộp tinh xảo, lượn lờ trước mặt Diệp Phàm, khi cuối xuống rãnh ngực sâu cũng khá trêu ghẹo lòng người.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng để ý đến điều này, cười nói:
- Miêu tổng không phải là đưa cho tôi viên kim cương lớn để thưởng thức chứ? Tôi nhát gan lắm, không chịu được sự hấp dẫn của bảo thạch đâu.
- Kim cương, tôi cũng chẳng có tiền mua kim cương lớn như vậy. Còn bên trong là cái gì, chắc chắn là Trưởng ban Diệp sẽ cảm thấy hứng thú.
Miêu Thanh Mi thản nhiên cười nói, quay người ngồi về phía đối diện. Vẻ mặt bình tĩnh nhìn Diệp Phàm, giờ phút này, cô ta chính là Khương Thái Công.
- Tôi thật sự muốn xem trong đó là thứ gì mà có thể khiến tôi thấy hứng thú, haizz, thời đại này, thứ có thể làm tôi hứng thú không còn nhiều nữa rồi. Cuộc đời nhàm chán chẳng còn gì đáng thú vị nữa!
Diệp Phàm thản nhiên nói xong, mở hộp ra, hai đồng tử giãn mạnh rồi thu lại.
Vì bên trong là một khối hóa thạch chim, tỉ lệ không sai lắm với cái mà mình đã lấy ở Đổng gia. Dùng đôi mắt ưng quan sát cẩn thận một lúc, Diệp Phàm có thể khẳng định, hóa thạch chim này chắc chắn cùng một chỗ với cái ở Đổng gia.
Đối với chuyện buôn lậu hóa thạch chim của tập đoàn Dương Điền, đám người Diệp Phàm chỉ hoài nghi. Nhưng không may là chẳng bới móc được gì từ đó, nếu như có thể tìm được, thì tập đoàn Dương Điền chắc chẳn sẽ bị thương nặng. Thậm chí, là đả kích mang tính hủy diệt.
Vì sao Miêu Thanh Mi lại đem nó ra? Chẳng lẽ Miêu Thanh Mi muốn tập đoàn Dương Điền bị hủy diệt…
- Miêu tổng lấy ở đâu vậy, chắc không phải ở viện bảo tang chứ?
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh trong nháy mắt, thản nhiên hừ giọng nói.
- Anh cũng biết, tôi không dựa vào cách trong sáng để lấy được tảng đá này. Chắc chắn trong lòng Trưởng ban Diệp hiểu rõ, chúng ta đều là những người thông minh. Tôi à, tôi chỉ lấy cái tôi cần.
Miêu Thanh Mi rốt cuộc giấu đầu lòi đuôi.
- Cô muốn cái gì?
Diệp Phàm nói.
- Còn phải xem anh có thể cho tôi cái gì?
Miêu Thanh Mi nói xong, mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Tuy nhiên, bộ ngực của cô phập phồng dồn dập, xem ra, trước cái lợi lớn, cô ta cũng chẳng thể bình tĩnh được như nước.
- Tôi có thể cho cô cái gì, cô không phải người trong thể chế, nếu là người trong thể chế, có lẽ, tôi còn có thể giúp cô làm quan. Chắc chắn Miêu tổng ở trong giới kinh doanh quen rồi, một cái mũ quan cô sẽ chẳng hứng thú. Làm thương nhân, có tiền lại có nhiều niềm vui, lại tự do tự tại. không giống chúng tôi, mỗi tháng được một ngàn tiền lương, sống khổ cực, lại còn phòng cái này ngừa cái kia.
Diệp Phàm thản nhiên nói, chờ Miêu Thanh Mi nói thẳng mục đích.
Diệp Phàm không vội.
- Haha, mũ quan dù nói rất nặng, nhưng, bản cô nương không hứng thú với thứ đó. Chúng ta không lòng vòng nữa, nếu như Trưởng ban Diệp có thành ý hợp tác, tôi sẽ cho các anh biết bí mật các anh cần.
Miêu Thanh Mi nói.
- Cô nói trước đi, cô cần cái gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Sau khi nói ra bí ậmt này, tập đoàn Dương Điền chắc chắn sẽ bị đả kích mang tính hủy diệt. Tôi hy vọng Trưởng ban Diệp có thể hạ thủ lưu tình, lúc vây thung lũng Dương Điền có thể khiến cho Dương Điền một lần nữa làm người ta nhìn thấy hy vọng.
Miêu Thanh Mi nói.
- Rốt cuộc là cô muốn có được cái gì?
Diệp Phàm thản nhiên nói, cảm giác dã tâm của người phụ nữ này không nhỏ, chắc hẳn là muốn nuốt xác tập đoàn Dương Điền.
- Rất đơn giản, trong lúc chính phủ điều tra, chắc chắn cổ phiếu Dương Điền sẽ rớt giá. Tôi hy vọng khoảng thời gian ngắn này có thể kéo dài đến một thời điểm nhất định, nhưng không được quá dài. Cho đến khi tôi cần cổ phiếu Dương Điền tăng trở lại, Trưởng ban Diệp sẽ dùng ảnh hưởng của mình, dưới hình thức chính phủ cho Dương Điền hy vọng.
Miêu Thanh Mi nói.
- Thủ đoạn của Miêu tổng quá hay, cổ phiếu Dương Điền đại hạ giá chắc là lúc Miêu tổng mua vào với số lượng lớn. Vốn cô đã có 10% cổ phần rồi. Nếu có thể mua đến 40% cổ phần nữa, cô chính là bà chủ lớn của Dương Điền.
Hơn nữa, cô còn là anh hùng, cứu vớt Dương Điền lúc hiểm nguy. Sau khi cô khống chế hoàn toàn cổ phần Dương Điền, đó là thời điểm cần chúng tôi rat ay.
Lấy hình thức chính phủ ủng hộ Dương Điền, dùng những chính sách nhất định làm cho người ta thấy được hy vọng ở Dương Điền. Cho đến lúc này, Dương Điền đã ra khỏi khó khăn.
Còn cô mua cổ phiếu với giá thấp nhất, nội trong vài tháng giá trị số cổ phiếu ấy đã tăng vài lần. không cần đến một năm, chắc hẳn Dương Điền đã là của Miêu tổng. Hơn nữa, Miêu tổng nhẹ nhàng kiếm được mười mấy triệu, haha, tôi nói có đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Trưởng ban Diệp còn nói là không điều tra Dương Điền, ngay cả chuyện tôi nắm 10% cổ phiếu của Dương Điền anh cũng biết, vậy có cái gì mà anh không biết?
Kỳ thực, tập đoàn Dương Điền là tập đoàn hình thức lớn, nếu như thực sự bị lỗ vốn thì cũng chính là tổn thất của toàn tỉnh Việt Đông. Anh nghĩ xem, công nhân viên chức của Dương Điền có trên 10.000 người.
Dương Điền hủy diệt, vấn đề cơn ăn của hơn 10.000 này sẽ khiến chính phủ các anh đau đầu. Miêu Thanh
Mi tôi tuy nói có kiếm được chút tiền trong đó, nhưng, so với các anh, tôi cũng giúp các anh giải quyết vấn đề việc làm cho 10.000 người.
Hơn nữa, các anh cần bí mật, tôi cần một chút ủng hộ của các anh. Chỉ là thuận theo nhu cầu thôi, không thể nói ai lời ai lỗ đúng không nào?
Miêu Thanh Mi nói những câu này, mí mắt chẳng giật chút nào. Ngược qua đảo lại, cô nàng đã trở thành nhà doanh nghiệp giúp đỡ chính phủ.
- Có thể bàn bạc, nhưng, giúp đỡ của chúng tôi có hạn, không thể giúp đỡ Dương Điền các cô vô hạn vô độ được. Hơn nữa, Dương Điền dính vào những chuyện phạm pháp, chúng tôi có thể trù tính để có thể giảm mức thiệt hại đối với Dương Điền. Nhưng, cái gì nên nộp cho quốc gia thì vẫn phải trả lại cho quốc gia. Hơn nữa, thời gian không thể vô kỳ hạn, nhiều nhất chỉ khoảng 1 tháng.
Diệp Phàm đưa ra điều kiện
Miêu Thanh Mi trầm ngâm một lúc, nghiến răng, nói:
- Được, tôi tin tưởng Trưởng ban Diệp là người giữ chữ tín. Bằng không, coi như Miêu Thanh Mi tôi mù hai mắt vậy.
Miêu Thanh Mi nhìn chằm chằm Diệp Phàm trong chốc lát, còn nói thêm:
- Hơn nữa, đối với chính sách giúp đỡ, tin rằng Chủ tịch tỉnh Uông sẽ hết sức ủng hộ chúng ta.
Miêu Thanh Mi nói những lời này là để ám chỉ cho Diệp Phàm biết, cô có thể có được sự ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Uông. Cái này, chính là lờ mờ ám chỉ người đứng phía sau là ai. Đồng chí tiểu Diệp anh không thể nào đâm lén cô được.
- Tuy nhiên, có một điểm tôi phải nói rõ. Về chuyện tảng đá, tin là Miêu tổng không dính đến chứ?
Diệp Phàm hừ nói, bình tĩnh tự nhiên, cũng không bị mấy chữ Chủ tịch tỉnh Uông dọa dẫm.
- Tuyệt đối không, nếu có các người cứ việc xuống tay với tôi. Theo pháp luật mà làm. Miêu Thanh Mi tôi không phản đối. Về chuyện này, tôi cũng chỉ mới mò được tin tức thôi. Trước kia, Quản Phi đem hóa thạch khai thác được giấu hết ở sơn trang Đông pha của mình. Sau khi biệt thự nổ, lúc đó không phải đội trưởng Vương Triều đến điều tra sao. Nhưng sau này bị Quản Nhất Minh ra tay ngăn cản Vương Triều.
Miêu Thanh Mi nói.
- Quản Nhất Minh đóng vai trò gì trong chuyện này?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Miêu Thanh Mi, hỏi.
- Trưởng ban Diệp muốn hỏi nhất chính là điều này à?
Miêu Thanh Mi nửa đóng nửa mở.
- Cô nói đi?
Diệp Phàm đột nhiên lạnh lùng hừ nói, đối với nngười phụ nữ quá thông minh này, Diệp Phàm chẳng khoái chút nào.
- Nói đến ông ta, chỉ là một lão diều hâu thôi.
Miêu Thanh Mi cũng không dám làm cho Diệp Phàm quá không vui, dù sao, Diệp Phàm cũng có chỗ hái ra tiền của anh ta.
- Nói có lý, Quản Phi chỉ là con ưng non, Quản Nhất Minh đương nhiên là lão diều hâu rồi.
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Miêu Thanh Mi, nói:
- Cô còn chưa nói cụ thể?
- Đây là tài liệu, tôi đã phí bao nhiêu tâm sức mới kiếm được.
Miêu Thanh Mi nhẹ nhàng đưa ra một túi văn kiện đến trước mặt Diệp Phàm, nhìn chằm chằm Diệp Phàm nói:
- Cả người tôi đều đặt cả vào đó, có thể, anh sẽ nói Miêu Thanh Mi tôi đê tiện, thậm chí vô sĩ, chân ngoài dài hơn chân trong. Cái tôi muốn nói, chỉ tóm gọn trong một câu, người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết. Lính không muốn làm tướng không phải lính tốt. Ở trong công ty, nhân viên không muốn làm ông chủ thì chắc chắn sẽ chẳng có chí tiến thủ.
- Khá hay cho câu “Người làm việc lớn không quan tâm tới chuyện tiểu tiết”, nói hay lắm. Chúng ta chỉ làm theo nhu cầu thôi, không thể nói ai đáng quý cao thượng cả.
Diệp Phàm cười cười.
Suốt đêm, Diệp Phàm tập trung đám người Thôi Nhất Tân, Vương Triều đến ngôi nhà ở Cửu Chuyển Giác
Mọi người xem tài liệu Miêu Thanh Mi cũng cấp, cả đám ai cũng nhăn mặt.
Bàn tay Trấn Hằng Phong đập mạnh xuống bàn, mắng:
- To gan lớn mật! Vụ án lớn, tập đoàn Dương Điền dính đến chuyện lén đào hóa thạch chim quý trị giá tám trăm triệu.
- Anh xem xem, Quản Nhất Minh biết rõ con riêng phạm tội, mà còn để chuyển hóa thạch vào trong nhà khách của bộ đội. Khó trách chúng ta chẳng điều tra được, cao minh quá! Thủ đoạn của lão Quản, xem như tôi được lĩnh giáo rồi. Cái gì mà Đại Kiêu Hùng chứ. Quản Nhất Minh hoàn toàn tính toán được hết.
Thôi Nhất Tân thở dài, thực sự có chút khâm phục sự sáng suốt của Quản Nhất Minh.
- Kiểm tra tỉ mỉ chứng cứ, một khi chứng cứ xác thực, chúng ta sẽ thu lưới.
Diệp Phàm hừ nói.
Ngày 1 tháng 9, đặc phái viên Trấn Hằng Phong đột nhiên gọi điện thoại đến, nói là Trí Lâm hòa thượng bị bắt về quy án.
Vương Triều và Diệp Phàm liên tục sử dụng “Phân cân thác cốt thủ” tra tấn, rốt cuộc Trí Lâm không trụ được nữa, đã lộ ra việc tương trợ tư lệnh thứ khu thăng chức, giúp đỡ Lô An Cương tạo ra vụ thảm án 88.
Còn chuyện buôn lậu hóa thạch của tập đoàn Dương Điền cũng điều tra rõ, và đã lấy được chứng cứ chính xác. Trấn Hằng Phong vẻ mặt ngưng trọng nhìn Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Trần, anh hãy nhanh chóng đi suốt đêm đem tài liệu này báo cáo tình hình lên thủ tướng.
Diệp Phàm căn dặn.