Ha ha, bí thư Đinh, đừng chỉ nhìn chằm chằm vào cái bến cảng rách nát kia của quận chúng tôi. Nó chỉ là một cải bến cảng nhỏ, chẳng qua chỉ bỏ neo mấy chiếc thuyền nhỏ nghìn tấn hàng mà thôi, như vậy thì có thể chứa được bao nhiêu hàng, thu được bao nhiêu tiền thuế, phí quản lý? Không giống như bên quận Hoành Đô của các ông, thu nhập “ ngoài lề” không ít, Phường Thất Uyển Tam, vách đá Hồng Nham, học đường Thuyền Chính đều thuộc quận Hoành Đô. Không cần nói đến những thu nhập khác, chỉ riêng tiền vé vào cửa mỗi năm đã là một khoản thu khồng lồ rồi. Nếu nói đến tiền thì các ông cũng có không ít. Cái ví tiền chắc cũng căng phồng lên rồi.
Thái Đình cũng không phải tay vừa, nhằm đúng mạch kiếm tiền của quận Hoành Đô để đâm dao.
- Địa bàn của hai vị bí thư đều được ông trời ưu đãi, có các khu du lịch, khu danh lam thắng cảnh, cũng như các bến cảng, chỉ có quận Thiên Đông chúng tôi là nghèo nàn nhất thôi, vừa không có tài nguyên du lịch phong phú, cũng chả có bến cảng để khai thác. Đô thị cũ kỹ, đường phố chật chội, khó sống lắm! Vấn đề tài chính lại càng khó khăn chồng chất, thật ngại không dám nói nữa.
Lúc này bí thư quậnThiên Đông là Ngô Thanh Tùng cũng kêu khổ theo.
Ba tên này như đang diễn kịch vậy, rõ ràng là không muốn trả số tiền đang nợ. Diệp Phàm thản nhiên nhìn, không hé răng nửa lời, chính là muốn xem xem bọn họ sẽ diễn tiếp như thế nào.
- Ba vị bí thư, các vị hình như sắp biến thành ăn mày rồi thì phải? Vậy phòng tuyên giáo Quận ủy chúng tôi thì nói thế nào đây?
Lúc này, Trưởng ban Tuyên giáo Quận Cung Linh Lung cười nhỏ lên hai tiếng. Tuổi tác của người phụ nữ này xem ra cũng không lớn, chỉ tầm 30 tuổi. Bảo dưỡng sắc đẹp cũng không tồi, nhìn rất thời thượng.
- Nợ tiền thì trước sau cũng phải trả, chúng ta phải cùng nhau hợp sức tìm cách giải quyết vấn đề này trước. Xét trên phương diện thu nhập kinh tế, ba khu của các vị mới là quân chủ lực, các vị không gom tiền, chẳng nhẽ lại kêu Ủy ban kỷ luật chúng tôi, đơn vị có chức mà không có miếng, toàn bộ đều dựa vào phòng tài chính cho vay tiền đi trả nợ?
Lời của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Quận Trịnh Kiện Cương quả thật không sai. Người đàn bà này vẻ mặt nghiêm túc, lời nói ra cũng thẳng thắn, thiếu chút nữa là làm tức nghẹn ba vị bí thư Quận ủy.
- Bí thư Trịnh, sao chúng ta không đi kiếm tiền nhỉ. Ủy ban Kỷ luật tìm một cán bộ chuyên đi tịch thu tiền tài bất nghĩa, Ban Tuyên giáo chúng tôi đi làm quảng cáo vậy.
Cung Linh Lung lại cười lên một tiếng nho nhỏ.
- Phương pháp này không phải là không thể.
Ngô Thanh Tùng thản nhiên trả miếng.
Phó cục trưởng thường trực Vương Đại Trung liếc nhìn mọi người một cái, nói: - Thôi đi, đừng có nói vòng vo nữa, việc cấp bách bây giờ là nghĩ một số biên pháp nhằm lấp chỗ thủng này đi mới đúng. Bằng không, năm nay không có cách nào sống được nữa rồi.
- Lấp như thế nào? Đây không phải là số tiền nhỏ, gần hai mươi triệu đấy. Chủ tịch Cố bây giờ vẫn đang nhậm chức ở tỉnh thành, chi bằng kêu chủ tịch Cố nghĩ biện pháp vậy?
Thái Đình nói càng hiểm hơn.
- Vậy thì ông đi kêu thử xem?
Lúc này, Phó bí thư Vệ Sơ Tịnh nhíu nhíu mày, không kìm nổi hừ lên một tiếng.
- Ha ha, ở đây có mặt bao nhiêu vị lãnh đạo như vậy thì đâu cần đến lượt tôi đi chứ?
Thái Đình nói.
- Tài chính của Quận một đồng cũng không có, không có khả năng lấy tiền ra để trả khoản nợ lớn như vậy.
Kỳ thực, lời nói của Thái Đình cũng có thể thử xem. Tuy nhiên, tám phần là không trông cậy gì được.
- Bí thư Diệp, anh xem xem còn có biện pháp nào hay để bù vào lỗ trống đó không.
Chủ tịch Quận Trương Lăng Nguyên rõ ràng là chỉ bỏ công chứ không bỏ sức, ngoắt một cái đã kiếm cớ để đẩy vấn đề lại cho Diệp Phàm.
- Người nợ tiền là chính quyền Quận, Đảng uỷ chúng tôi động viên về mặt tinh thần cho các vị thì còn được, chứ nói đến nghĩ biện pháp để giải quyết, tôi thấy, chủ tịch Quận Trương nghĩ là tốt nhất.
Diệp Phàm trả đòn thật cao tay, xém chút làm cho Trương Lăng Nguyên tức nghẹn.
- Bí thư Diệp, anh là lãnh đạo cấp trên. Chúng tôi rất mong muốn anh có thể đưa ra ý kiến. Trương Lăng Nguyên tôi nói rõ, về vấn đề nợ tiền tôi toàn tâm toàn sức ủng hộ, phối hợp chỉ thị của Bí thư Diệp, chấp hành một cách vô điều kiện, các vị nói có đúng không?
Trương Lăng Nguyên kiên quyết biểu lộ thái độ.
- Đúng đúng!
Thái Đình tiếp lời, tiếp sau lại có thêm vài vị nữa cũng nói phụ họa theo.
- Nếu Chủ tịch QuậnTrương đã nói như thế, vậy thì tôi chỉ còn nước đồng ý mà thôi.
Cái mà Diệp Phàm chờ đợi chính là cơ hội này, đưa mắt liếc mọi người một cái, sắc mặt bỗng trở lên nghiêm nghị, nói:
- Lời khó nghe thì nói trước, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.
Lời của Diệp Phàm khiến cho đám người đó không hiểu ra sao cả, việc này Bí thư Diệp còn chưa nói ra phải giải quyết thế nào. Tuy nhiên, tất cả mọi người đều không lên tiếng, toàn bộ nhìn về phía Diệp Phàm, không biết vị Bí thư Diệp trẻ tuổi này trong bụng đang mưu tính cái gì.
- Hôm qua tôi có hỏi cô Mai Tổng giám đốc bên truyền thông Giang Nam, cô ấy nói rất thích tòa nhà ủy ban của chúng ta. Chỉ cần tu sửa một chút là có thể làm tòa nhà tổng bộ mới của truyền thông Giang Nam. Tôi nghĩ, dù sao việc này cũng đã xảy ra rồi. Hơn nữa chúng ta lại đang nợ một khoản tiền không nhỏ, phía tài chính Quận lại không có tiền. Ba khu Thiên Đông, Hoành Đô, Mã Cảng lại cũng chằng giàu có gì. Nếu có thể đem tòa nhà ủy ban chuyển bán lại cho truyền thông Giang Nam, chúng ta chẳng phải có thể trả hết nợ rồi sao. Hơn nữa, nếu bán được tòa nhà này, cũng coi như kiếm lời rồi.
Diệp Phàm vừa nói dứt lời, Trương Lăng Nguyên thiếu chút nữa tức quá mà cắn lưỡi mình. Y lập tức nói:
- Bí thư Diệp, tòa nhà ủy ban nếu như bán đi rồi thì chúng ta làm việc ở đâu. Phải biết rằng, đó cũng là một tòa nhà lớn, có rất nhiều đơn vị làm việc bên trong, chí ít cũng có đến mấy trăm người .
Kỳ thật, Mai Phán Nhi cũng chưa nói thích tòa nhà ủy ban. Nhưng Diệp Phàm đã nhanh tay chọn đúng tòa nhà này. Ở quận có hai tòa nhà văn phòng rất lớn, một là tòa nhà của Đảng ủy quận, một là tòa nhà của Ủy banquận.
Việc này, Trương Lăng Nguyên đương nhiên không vui rồi. Tòa nhà ủy bannày kỳ thật chính là địa bàn của Trương Lăng Nguyên, là tượng trưng quyền lực của hắn. Ngay cả địa bàn cũng không có, Trương Lăng Nguyên thể hiện quyền lực của mình như thế nào được.
- Đồng chí Lăng Nguyên, vừa rồi ông đã nói như thế nào , bây giờ lại muốn lật lọng . Chẳng lẽ đây là biểu hiện tố chất tư tưởng của một Đảng viên Đảng Cộng Sản sao?
Diệp Phàm nghiêm mặt, nhìn chằm chằm Trương Lăng Nguyên.
Trương Lăng Nguyên cứng họng, vừa rồi y muốn trốn tránh, đùn đẩy trách nhiệm nên mới nói thế, không ngờ trách nhiệm tuy không còn, nhưng quyền lực thì cũng mất vào tay
Diệp Phàm. Nếu không tán thành thì đúng là hắn tự mình vả cho mình một cái. Mà những người khác không ai lên tiếng, vì nhiều nhất họ cũng chỉ là không có văn phòng làm việc mà thôi. Việc này tất phải do hắn Chủ tịch quận Trương nghĩ biện pháp rồi.
- Tôi phục tùng chỉ thị của tổ chức.
Trương Lăng Nguyên nuốt giận nói ra những lời này, môi có chút run rẩy, rất kích động, đúng hơn là phẫn nộ. Tuy nhiên, hắn nghĩ đến thân phận của Diệp Phàm, cho nên có giận cũng không làm gì được.
- Thế này mới đúng chứ! Với tư cách là một đảng viên, bất cứ lúc nào cũng phải đặt lợi ích của quần chúng lên trước tiên. Tính chuyện công sau đó mới tính đến chuyện tư có đúng không nào? Khoản nợ này vốn là của ủy ban quận, thiếu nợ phải trả là điều đương nhiên. Đương nhiên, ủy ban quận trong chốc lát mất đi tòa nhà văn phòng lớn như vậy, xét cho cùng mọi người cũng phải có chỗ để làm việc đúng không nào?
Diệp Phàm nói đến đây, đưa mắt liếc nhìn mọi người một cái, nhấp một ngụm trà, sau đó mới tiếp tục nói:
- Như vậy đi, Quận ủy bên kia cũng có tòa lầu, chúng ta tạm thời chịu khó một chút, chuyển một số văn phòng để các đồng chí bên chính phủ quận dùng, làm việc chật một chút vậy. Đương nhiên, đây chỉ là tạm thời, đợi Chủ tịch Quận Trương nghĩ ra biện pháp gom góp đủ tiền thì lại xây tòa nhà văn phòng khác, sau đó thì có thể chuyển về đó làm việc.
Tôi Tin tưởng Chủ tịch quận Trương sẽ nghĩ được biện pháp, tôi bảo đảm, nếu ủy banquận phải xây dựng lại trụ sở làm việc mới, các đồng chí trong Đảng uỷ chúng ta cũng sẽ ủng hộ công tác của họ có phải hay không?
Trương Lăng Nguyên thiếu chút nữa thì tức bỏ đi, biện pháp của họ Diệp mày chính là đem tòa nhà của ông đây bán đi trả nợ, lại còn được tiếng thơm là giải nguy cho ông mày, đây là cái đạo lý chết tiệt gì chứ. Tuy nhiên, do Trương Lăng Nguyên đã có lời ngay từ đầu, nên bây giờ như con rắn bị Diệp Phàm nắm lấy đầu, đành phải tự nhận mình xui xẻo .
Trương Lăng Nguyên cũng biết, đây chính là chiêu để Diệp Phàm thiết lập quyền uy của một vị lãnh đạo. Hắn đang nói kháy mình, vừa rồi biểu hiện của Thái Đình rõ ràng có ý mớn ý cho mình.
Diệp Phàm sớm đã nhận ra từ trong lời nói của Đoàn Hải Thiên. Tên Trương Lăng Nguyên này rõ ràng không phải là người cùng phía với Đoàn Hải Thiên, hẳn là người của chủ tịch thành phố Chu. Nếu đã không phải người cùng phe với Đoàn ca, Diệp Phàm đương nhiên là ra tay một cách không thương tiếc rồi.
Buổi tối, trong một gian phòng nhỏ ở một nơi nào đó của thành phố Thủy Châu
- Chủ tịch quận, tên họ Diệp đó rõ ràng đang đối đầu với chủ tịch. Quả thực là không thể chịu được, ức hiếp người một cách quá đáng. Bí thư Quận ủy Quận Mã Cảng Thái Đình vẻ mặt phẫn nộ, nói.
- Hừ, đừng có thấy tên họ Diệp đó còn trẻ tuổi, hắn tương đối xảo quyệt đấy, không hề thua kém những tay đã lão làng trên quan trường một chút nào đâu. Hắn có Bí thư Đoàn ủng hộ , lại là ủy viên thường vụ Thành ủy, chúng ta có thể làm gì hắn cơ chứ?
- Tần Nghĩa cau mày nói.
- Không riêng gì Bí thư Đoàn, ông không thấy sao? Bí thư Tề và Trưởng ban Lô Minh cũng rõ ràng là đến để ủng hộ cho hắn.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Quận ủy Lâm Khải ca nói.
- Việc này quả thật có chút kỳ lạ, xem ra, tên họ Diệp này có chút gì đó thần bí. Một cán bộ cấp sở trẻ tuổi như thế, theo lý mà nói, chắc chắn có gì đó không chân thực ở đây. Lô Minh Châu đường đường là Trưởng ban Tổ chức cán bộ làm sao lại đồng ý đến. Càng kỳ lạ là họ Tề kia cũng đến. Tên họ Diệp này bản lĩnh quả không nhỏ!
Tần Quân Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.
- Ha ha, Quân Nghĩa, ông không đến nỗi nhát gan như thế đấy chứ.
Lúc này, Trương Lăng Nguyên cười nhạt một cái.
- Tôi nhát gan? có đếch gì phải sợ cơ chứ. Chủ tịch quận ông nói, chúng ta phải xuất chiêu gì đó cho tên Diệp đó biết thế nào là lợi hại chứ, đừng tưởng chúng ta là loại dễ ăn hiếp. Ủy viên thường vụ Thành ủy thì có làm sao, cũng chả có thêm con mắt hay thêm cái tai nào.
Tần Quân Nghĩa kích động, cách nói giống như của một đứa trẻ con đang giận dỗi.
- Chủ tịch Quận, tôi cảm thấy việc này cũng dễ giải quyết thôi. Bán tòa nhà ủy ban đi, đây là hành động nghịch với đạo trời. Ở cái thể chế này lại có thể phát sinh chuyện hoang đường này sao? Từ trước tới nay đều là súng bắn chim đầu đàn, đã có người giẫm đạp lên quy tắc hình thành chế độ, tự nhiên sẽ có người ra mặt giải quyết hắn. Cho nên, ha ha, vấn đề này không phải có thể làm chút báo cáo gì đó sao?Thái Đình cười gượng một tiếng, tự đắc nhấp một ngụm trà. Hắn tương đối nhàn nhã, tâm trạng không tồi tý nào.
- Không chỉ có thế, tôi nghe nói vấn đề tòa nhà tổng bộ của 'Tập đoàn truyền thông Giang Nam' đã được ký kết với quận Đông Hồ, ngay cả tiền ký quỹ cũng đã giao một triệu rồi. Vu Tây Dương của quận Đồng Hồ cũng không phải là tay vừa, để giành được toà nhà truyền thông Giang Nam ngụ tại Đông Đô, Vu Tây Dương đã đặt cược lớn.
Lâm Khải Ca đột nhiên có chút cười vui vẻ trước thảm họa của người khác.
- Ừ, nghe cũng có lý. Lần trước đi ngang qua Đông Hồ, tôi có ghé vào xem, lão Vu đã sớm quy hoạch một khu đất lớn, có nhiều hộ ở khu đất đó cứng đầu không chịu chuyển đi, đều bị Vu Tây Dương cưỡng chế. Nghe nói vì thế có người đã ầm ĩ đến tận Tỉnh ủy Thành ủy. Hơn nữa, phỏng chừng Vu Tây Dương giai đoạn trước đã đầu tư không dưới 3 triệu tệ cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Nếu truyền thông Giang Nam đột nhiên bội ước , tất nghĩ họ Vu sẽ chẳng để yên. Đến lúc đó, chẳng phải là có kịch hay để xem sao.
Tần Quân Nghĩa cười gượng một tiếng