Thiên Trúc Viên ở Thủy Châu cũng khá có danh tiếng, thuộc nơi có chi phí cao. Phạm Nghiên Nhi chắc chắn là không có tiền, tiền này chắc là do chị Xuân Hương của cô cho.
Sau khi dừng xe xuống, bãi đỗ xe cũng khá đông, đưa mắt tìm, lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:
-Ở trong này.
Xoay người thấy, Diệp Phàm lập tức có chút ngây người, lòng thầm nói sao lại thế này? Phạm Nghiêm Nghi bây giờ không ngờ giống hệt như chị Xuân Hương của cô, quá giống. Diệp Phàm nghi ngờ có phải mình hoa mắt hay không?
-Ha ha!
Phạm Nghiên Nhị bị Diệp Phàm nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng cười nói:
-Nhìn cái gì, em là Xuân Hương, anh tưởng là em gái đúng không?
-Em…em là Xuân Hương, làm tôi giật cả mình, còn tưởng là Nghiêm Nhị lớn lên giống chị.
Diệp Phàm bình thường trở lại, nhìn quanh tìm Phạm Nghiêm Nhi.
Lúc này, từ gốc cây bên cạnh đi ra một cô nàng. Cao khoảng mét bảy, dáng người hơi béo một chút. Tuy nhiên, da trắng hơn so với Phạm Xuân Hương, đôi lông mi cong nhẹ nhàng. Làm cho người ta không chịu nổi chính là bộ ngực, hình như còn lớn hơn so với Xuân Hương. Có thể nói đàn ông phải chết.
Quả nhiên, Phạm Nghien Nhi đi tới, đồng thời cũng làm cái đó lọt vào tầm nhìn. Hai chị em nhà họ Phạm tuy nói khuôn mặt không tuyệt vời chỉ có thể ở mức trung bình nhưng dáng người hai chị em đều có thể nói là tuyệt nhất. Sóng lớn thắt lương tiểu kiều đồng, mà thắt lưng cũng không phải thùng nước, đây là vũ khí tuyệt vời mà ông trời dành cho các cô.
-Anh Diệp, đã lâu không gặp, anh càng ngày càng đàn ông.
Phạm Nghiên Nhi cười khanh khách, làm người khác cứ muốn nhìn.
Hơn nữa, cô cũng không gọi Diệp Phàm mà gọi là anh Diệp. Làm Diệp Phàm xấu hổ, cười nói:
-Nghiên Nhi của chúng ta đã trưởng thành, như hoa sen mới nở, anh Diệp nhìn cũng không ngừng được, ha ha ..
-Anh dám sao?
Phạm Nghiên Nhi cũng không phải là Phạm Xuân Hương, lườm Diệp Phàm một cái, cô bé này đi học vài năm, lá gan và da mặt cũng được luyện khá dày. Cặp mắt như trồng hai cây ớt hình như đốt nóng Diệp Phàm.
-Chúng ta về nhà đi.
Phạm Xuân Hương nói, bởi vì ba người đứng đây nói chuyện, mọi người để ý. Tình cờ đi qua cạnh còn có thể ngắm hai bộ ngực lớn của hai chị em.
-Nhà?
Vẻ mặt Diệp Phàm đầy nghi hoặc nhìn Phạm Xuân Hương.
-Anh Diệp, đây là kinh doanh quán ăn sáng có chút tiền lời. Ngoài ra, Nghiên Nhi ở Thủy Châu học, có khi muốn tự do một chút cho nên, em mua một phòng. Thiên Trúc viên ngay gần Cảnh bọt nước vườn tiểu khu, ba phòng ngủ một phòng khách. Có khi Phạm Cương cũng sẽ về đây ở, tuy nhiên, đơn vị nó cũng có phòng, thi thoảng đến.
Phạm Xuân Hương nói.
-Sao không nói sớm, nhà này bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm vừa lái xe vừa hỏi.
-Đã trả xong tiền.
Phạm Xuân Hương nói.
-Chị, không phải là vẫn nợ sao? Phòng hơn một trăm mét vuông phải 18 vạn.
Lúc này Phạm Nghiên Nhi có chút kinh ngạc hỏi.
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, Phạm Xuân Hương nói như thế chính là không muốn hắn lấy tiền ra.
Vì thế nghiêm mặt hừ nói:
-Sao thế, còn giấu anh?
-Không phải thế, anh Diệp, anh đã cho nhà chúng em nhiều lắm. Em nghĩ, thanh toán 18 vạn, sau này mỗi năm trả 2 vạn, mười năm có thể trả hết. Cũng không sao, Phạm Cương hiện đã có tiền lương, hơn nữa đơn vị của nó tiền thưởng không ít, còn có trợ cấp đi công tác. Mà khách sạn nhỏ của em kinh doanh cũng không tồi, hiện tại Nghiên Nhi cũng đã ra trường, ba người hợp sức, tiền thưởng tiền lương có thể trả hết nợ trong vài năm.
Phạm Xuân Hương có chút sợ Diệp Phàm tức giận, vội vàng giải thích.
-Không phải đã nói với em, cần tiền nói với anh là được. Số tiền đó đối với anh mà nói đều là tiền lẻ, em cũng không cần lo lắng cái gì. Anh sẽ không giơ tay đòi tiền người khác, anh không phải là người tham nhũng. Em cũng hiểu về anh một chút, trước kia có học về y dược thảo mộc, gần đây còn kiếm được ít tiền.
Diệp Phàm oán giận nói, sau khi xuống xe, không lâu ba người vào phòng.
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách được lắp đặt thiết bị khá tốt, phòng khách lát gạch hoa sang trọng, phòng ngủ tất cả đều ốp gỗ.
Lúc này Phạm Nghiên Nhi chỉ vào một căn phòng cười nói:
-Anh Diệp phòng này là chị chuẩn bị riêng cho anh. Em muốn vào ngủ cũng không được, nói là để cho anh. Ba phòng em với chị chen chúc một gian, Phạm Cương một gian, gian lớn nhất chính là của anh.
-Phải không?
Diệp Phàm cảm thấy không ngờ, bước vào phòng.
Phòng được trang hoàng với mầu hồng phấn là chủ đạo, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Bởi vì trước kia ở Lâm Tuyền căn phòng ở cùng Phạm Xuân Hương chính là màu hồng nhạt.
-Thấy không anh Diệp, giường này rất lớn.
Phạm Nghiên Nhi nhẻo miệng cười, cả người bổ nhào lên giường, kều lên:
-Thật là thoải mái!
Chợt cô nàng bay người đến, cả người lao vào Diệp Phàm. Giữa hai chân tuy nói có quần áo che nhưng vẫn phồng lên, hơn nữa khá thu hút ánh mắt người khác.
Cái kia của Diệp Phàm, không ngờ không chịu thua kéo, bất nhã vểnh lên. Hắn vội vàng xoay người sang chỗ khác, bàn tay cho vào túi tìm thuốc vội vàng đem đồ chơi của mình đè xuống, nếu không sẽ xấu hổ.
-Anh, em đi chuẩn bị nước, anh đi tắm. Một ngày làm việc mệt rồi để Nghiên Nhi cọ lưng giúp anh, em đi nấu cơm.
Phạm Xuân Hương nói rất tự nhiên.
-Việc này, anh tự làm là được. Tuy nhiên, đồ nội y không mang đến.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
-Chị em đã chuẩn bị trước cho anh, anh trai ạ.
Phạm Nghiên Nhi mặt ửng đỏ nhìn Diệp Phàm một cái hừ nói:
-Trước kia em đã cọ lưng cho anh, chẳng lẽ còn sợ em ăn thịt anh, hừ hừ.
-Lúc đó là em còn nhỏ.
Diệp Phàm cãi lại.
-Còn nhỏ, em lúc đó đã 18 tuổi. Cả ngày coi em là đứa trẻ, năm nay em
cũng 22 tuổi. Nếu nói như ngày xưa hơn Tử Đô vài tuổi.
Phạm Nghiên Nhi nói xong không nghĩ liền xông ra, sau đó sắc mặt quái di, lập tức vừa nghĩ đến những lời vừa rồi có bao nhiêu xấu hổ, nhất thời mặt đỏ lên.
-Ha ha…
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, bước vào phòng tắm.
Bồn tắm khá lớn, Diệp Phàm nhìn là hiệu Italy nhập khẩu. Nằm ngâm mình trong nước, lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái, đột nhiên có cảm giác như một gia đình.
Hắn thở dài, nhắm mắt nghỉ ngơi trong bồn tắm lớn. Để nước ấm áp mềm mại nhẹ nhàng chăm sóc làn da của mình.
Khoảng 10 phút qua đi, cảm giác có hai tay đang giúp mình xoa bóp. Diệp Phàm biết là Phạm Nghiên Nhi, ừ một tiếng còn xoay người quay toàn bộ lưng ra, hắn không mở mắt, để cô gái nhỏ này dùng đôi bàn tay xoa xoa trên người mình.
-Em đã học qua?
Diệp Phàm ừ nói.
-Ha ha, thế nào, không tồi chứ. Em còn hỏi qua chuyên gia mát xa. Chị nói, anh Diệp về sau đến đây là thư giãn. Mát xa một chút có lợi cho việc phục hồi sức khỏe.
Phạm Nghiên Nhi đắc ý mỉm cười một tiếng.
-Phải không?
Diệp Phàm nói xong mở mắt.
Hiện Phạm Nghiên Nhi trong trang phục cổ, toàn bộ phía sau không che gì, bộ ngực chỉ được che lại bằng một chiếc yếm đỏ thẫm nhỏ hẹp như các cô gái ngày xưa. Chiếc yếm thêu hai đôi uyên ương đang vui đùa. Bởi vì chiếc yếm rất nhỏ, cho nên khoác lên bộ ngực lớn. Hơn nữa, bởi vì nhỏ, cho nên không thể che toàn bộ, một nửa bộ ngực lộ ra ngoài, thêm vào đó bên trong không mặc gì, rốn cũng lộ hết ra ngoài…
Thân mình Phạm Nghiên Nhi cửa động, chiếc yếm rung động, hai viên cỏ nhỏ rung động, tình cảnh làm người ta không thể không phun huyết.
Hắn cuối cùng không nhin được, giơ tay đặt lên chiếc yếm diễm lệ kia. Cầm một lần, không ngờ trúng lúc tiêu đầu dâu tây.
Cơ thể Phạm Nghiên Nhi nhẹ nhàng run lên, không ngờ hai mắt nhắm nghiền, giống như con mèo lười đang ngủ, miệng giống như đang mơ nói:
-Anh…
Thình thình một trận tiếng nước vang lên, người đàn ông không nhịn được, kéo người con gái vào trong bồn tắm.
-Nghiên Nhi!
Diệp Phàm gọi một tiếng.
-Anh. Nghiên Nhi giữ cho anh. Nghiên Nhi học bốn năm đại học, chưa từng để ai chạm vào người mình. Trước chị có nói, cơ thể Nghiên Nhi là của anh. Nghiên Nhi can tâm tình nguyện giữ gìn vì anh.
Phạm Nghiên Nhi giống như đang nói mơ, tuy nhiên, bởi vì tấm thân trinh nữ, cho nên, sau khi bị Diệp Phàm kéo vào bồn tắm, cơ thể phản ứng mãnh liệt, toàn thân hơi rung, hơn nữa, hình như còn không tự chủ được sợ run.
-Ôi…
Diệp Phàm thở dài, hai chiếc miệng rốt cuộc ghé vào nhau, là Phạm Nghiên Nhi mãnh liệt tấn công, Diệp Phàm chỉ là người bị hại, bị động nhận.
Tuy nhiên, Phạm Nghiên Nhi dù sao cũng là lần đầu, đến hôn cũng không biết, thiếu chút nữa cắn vào môi của Diệp Phàm.
-Em cứ gặm ở bên ngoài làm chi, anh là thịt đầu heo có phải không, Nghiên Nhi, hôn môi phải thế này, trước tiên ngậm miệng lại, dùng đầu lưới liếm liếm, môi ấm áp, mềm mại sau…
Diệp Phàm giảng giải cho Nghiên Nhi.
Một cái hôn, cuối cùng cô em gái học xong cách hôn môi.
Tuy nhiên, dường như khóa học cũng tan, giới hạn chỉ trong học hôn môi, những cái khác có chướng ngại về tâm lý, cuối cùng vượt qua sức hấp dẫn, không ăn Phạm Nghiên Nhi ngay tại chỗ.
-Hừ, nhu nhược!
Phạm Nghiên Nhi bất mãn, chu chu miệng còn lườm người đàn ông một cái, thậm chí vươn năm ngón tay bóp cái trên người của người đàn ông. Bóp đến khi Diệp Phàm nhíu mày mới buông ra.
-Từ từ sẽ đến Nghiên Nhi.
Phạm Xuân Hương cười cười nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Ăn cơm đi.
Hai chị em một người đàn ông, Diệp Phàm ngồi giữa, hai chị em một phải một trái. Đồ ăn đều là Phạm Xuân Hương gắp. Diệp Phàm đột nhiên có cảm giác như Hoàng đế, thầm nghĩ, nếu Phạm Cương là thái giám, đem đồ ăn lên thì thực sự là Hoàng đế.
-Nghiên Nhi, học chuyên ngành gì?
Diệp Phàm thản nhiên nhìn Phạm Nghiên Nhi đang có chút hờn dỗi liếc mặt một cái cười nói.
-Pháp luật, em muốn làm kiểm sát trưởng.
Phạm Nghiên Nhi hừ nói. Cúi đầu gẩy gẩy bát cơm