Em gái, em hãy gọi anh ấy là đại ca đi. Anh cũng gọi anh ấy là đại ca mà. Anh ấy nhỏ tuổi hơn anh nhưng mà…Anh cũng đâu thể so sánh với đại ca.
Lô Vĩ cười nói.
-Xin chào đại ca. Tên em là Lô Niêm Y.
Lô Niêm Y mỉm cười, lần này không ngờ lại còn khom lưng chào.
- Lô Vĩ, cô bé là…?
Diệp Phàm vẻ mặt ngạc nhiên, hỏi.
-Em gái ruột của em, đang đi học ở Bắc Kinh. Anh chắc chưa gặp qua đâu, nó trông rất giống mẹ em, chỉ có cái mũi là giống chúng em. Nhưng cũng may, con gái giống mẹ thì tốt, rất xinh đẹp. Nếu giống lũ đàn ông thô kệch chúng em thì sau này ế chồng mất.
Lô Vĩ thản nhiên cười nói.
- Hừ, em lại không sợ ế chồng đâu.
Lô Niêm Y hừ một tiếng, lườm Lô Vĩ một cái.
- Ha ha!
Lô Vĩ nhìn em gái một cái, nói:
- Em gái à, mau gọi một tiếng đại ca đi, gọi thân thiết một chút. Có lẽ đại ca có quà lớn tặng cho em đấy.
- Xin chào đại ca. Niêm Y lễ phép rồi phải không nào?
Lô Niêm Y không ngờ tin sái cổ lời nói láo của Lô Vĩ, gọi liên tiếp mấy tiếng rất thân mật. Diệp Phàm cảm thấy khó chịu.
Vội vàng xua xua tay nói:
-Vĩ Tử, cậu sao có thể hại anh em, anh đâu có quà cáp gì đâu. Nếu nói đưa tiền lì xì thì vô duyên quá. Thứ mà Lô gia các cậu có toàn là tiền, thứ khác thì đại ca thật sự không có cái gì để đưa ra tặng được, thật ngại quá!
- Làm gì có chuyện đó. “Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn”, nghe nói đại ca vẫn còn hẳn mấy viên. Em gái của em cũng chính là em gái của anh. Em gái xinh đẹp thì cũng làm đẹp mặt anh trai phải không nào?
Lô Vĩ cười gượng một tiếng
-Thì ra là vậy, thôi được rồi, thì một viên vậy.
Diệp Phàm chợt hiểu ra, bất đắc dĩ gật đầu. “Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn” này đến nay vẫn chưa tìm được dược liệu để điều chế, bây giờ chỉ còn lại vài viên thuốc tuyệt phẩm. Diệp Phàm còn muốn đưa cho Kiều Viên Viên cất giữ, có thể nói coi như bảo vật. Thằng nhãi này tất nhiên đau xót tới mức suýt chút nữa cắn răng lại.
- Đại ca có thể cho thêm một viên nữa không. Cô của em lần đó đã dùng thử nói là hiệu quả lắm. Lần trước cứ nài nỉ trước mặt em bao nhiêu lần, không có cách nào. Cô ấy ngại hỏi xin anh, cho nên em đen đủi rồi.
Lô Vĩ được nước tiến tới. Diệp Phàm thực sự không nói được lời nào, không ngờ Trưởng ban Minh Châu cũng đòi xin. Diệp Phàm rất ưa sĩ diện, đành phải đồng ý đưa hai viên, chỉ sợ Trưởng ban Minh Châu truyền ra ngoài thì gay to.
-Thưa chú, không biết chú có quen người tên Đinh Nhất Minh này không ạ?
Diệp Phàm vội chuyển đề tài.
- Người mà cậu nói chính là Hội trưởng Đinh của thương hội Thủy Châu có phải không?
Lô Bạch Vân hỏi.
- Đúng vậy chính là hắn ta.
Diệp Phàm gật đầu.
-Đinh Nhất Minh, biết nói thế nào về người này nhỉ. Người này ngoại giao rất khá. Đối với bất kì người nào cũng rất nhã nhặn, ôn hòa, có rất ít kẻ thù. Những người không biết nội tình đều nói hắn là người lương thiện. Thực ra tên này lại khá hống hách. Về phương diện tiềm lực tài chính mà nói, hắn cũng không phải là đặc biệt giàu có, tài sản chắc là không vượt quá sáu trăm triệu tệ. –
Lô Bạch Vân điềm tĩnh nói.
-Vào thời triều đại nhà Thanh thì thương hội rất nổi tiếng. Những năm gần đây, thương hội mới nổi các nơi bắt đầu phát triển tạo ra ảnh hưởng tích cực đối với việc thúc đẩy các khu kinh tế phát triển phồn vinh. Lãnh đạo chính quyền các cấp ngày càng coi trọng ảnh hưởng của tổ chức xã đoàn trong thương hội này.
Nhưng đối với tình hình trong nước của Trung Quốc chúng ta mà nói, sự phát triển của tổ chức thương hội vẫn đang trong giai đoạn phát triển thử nghiệm. Cho nên có thương hội địa phương sẽ làm được tương đối tốt, thể hiện bằng tính quan trọng và sự bền vững trong các hoạt động kinh tế chính trị của thương hội. Nhưng cũng có một số thương hội vì nguyên nhân nào đó mà làm không được như ý.
Tuy nhiên, dù thế nào, thương hội vẫn có tác dụng rất lớn đối với những người làm kinh doanh. Mà Đinh Nhất Minh, nói thật, theo khả năng tài chính của hắn, ở Thủy Châu chắc hẳn ít nhất cũng có đến mấy trăm người. Hắn dựa vào cái gì mà ngồi trên ngai vàng Hội trưởng thương hội chứ? Chuyện này, cháu vẫn là rất hoài nghi?
Diệp Phàm có chút khó hiểu.
-Đúng vậy! Làm Hội trưởng thương hội, nhất định là phải có bản lĩnh và thực lực nhất định mới được. Bản thân hội trưởng hẳn phải là người có uy tín nhất, trong lĩnh vực hoạt động buôn bán phải có thành tựu nhất định.
Hơn nữa phải là người công bằng, phải có uy tín giữa những người đồng hương và đồng nghiệp: làm một hội trưởng tốt là phải có tinh thần trách nhiệm cao, dám hi sinh lợi ích cá nhân vì lợi ích tập thể, phải am hiểu chính trị và có năng lực lãnh đạo nhất định.
Bằng không, người ta còn giàu có hơn anh, có năng lực hơn anh, còn có thế lực hơn cả anh thì dựa vào cái gì mà nghe theo sự điều khiển của anh.
Đương nhiên thương hội là tổ chức của dân chúng, làm tốt có thể thúc đẩy sự phát triển của thương nghiệp địa phương; Làm không tốt thì lại là chia năm phe bảy cánh, tổ chức thương hội chỉ còn là cái danh hão thôi.
Mà danh tiếng của Đinh Nhất Minh cũng không tệ lắm, về mặt ứng xử giao tiếp xã hội thì rất khá. Hơn nữa hắn cũng thực sự làm được chút việc nhỏ. Ở thành phố Thủy Châu mà nói, hắn cũng khá nổi tiếng.
Lô Bạch Vân khách quan nhận xét về Đinh Nhất Minh.
-Chú Lô và Hội trưởng Đinh có quan hệ như thế nào ạ?
Diệp Phàm vào luôn vấn đề chính.
- Chỉ quen sơ sơ thôi.
Lô Bạch Vân nói, mắt liếc nhìn Diệp Phàm một cái, có chút nghi hoặc, hỏi:
- Cậu Diệp, nếu Lô mỗ tôi nói không phải xin thứ lỗi. Phải chăng Hội trưởng Đinh có điểm gì không ổn? Xin cậu Diệp cứ nói ra. Tuy tôi không phải Hội trưởng thương hội Thủy Châu mà chỉ là Ủy viên, nhưng một hai lời nói của tôi vẫn là có người nghe đấy.
- Chú quá lời rồi. Cháu chưa từng gặp Hội trưởng Đinh lần nào, nói gì đến việc kết oán gì đó thì lại càng không có khả năng. Tuy nhiên, thằng con trai Đinh Hùng của Hội trưởng Đinh có chút xung đột với cháu, lúc đó…
Diệp Phàm kể tóm tắt sự tình một lượt.
- Đại ca, thằng nhóc này kiêu ngạo như thế, dứt khoát phải chỉnh hắn một trận chứ. Hắn không muốn quản lý câu lạc bộ giải trí nữa sao? Em cho người đi điều tra thử xem, tra ra vài điểm để chúng ta “thân thiết” với hắn một chút. Em không tin người làm nghề giải trí lại còn có thể sạch sẽ đến mức độ gì đó?
Lô Vĩ ở một bên nói sẵng.
-Vĩ Tử, con đúng là vẫn chưa chín chắn.
Lô Bạch Vân nói, chỉ dạy cho con trai, liếc nhìn Diệp Phàm một, cái nói:
– Gây sự chỉ là trò trẻ con, huống hồ việc này là do Đinh Hùng gây ra, cũng không phải là Hội trưởng Đinh.
Nếu như Hội trưởng Đinh như vậy thì không cần điều tra chuyện của câu lạc bộ giải trí. Đối với một số người, phải đập một phát chết luôn.
Bằng không, hậu hoạn khó lường. Con nghĩ thử
xem, ở Thủy Châu sản nghiệp của chúng ta so với của Đinh gia không phải nhiều hơn sao? Làm Hội trưởng thương hội, lúc bình thường thì không có gì. Tuy nhiên, hắn dù sao cũng phải có sức lôi kéo nhất định.
Lô Bạch Vân không phải đang trách con trai nhiều chuyện mà là đang trách con trai không đủ thâm hiểm.
-Cháu nghĩ chuyện này cháu sẽ đi gặp qua Đinh Hội trưởng một chút. Hơn nữa có lẽ Đinh Hùng có tầm nhìn hạn hẹp. Tin rằng Hội trưởng Đinh làm hội trưởng thương hội, sự độ lượng và trí tuệ thì Đinh Hùng không có cách nào bì kịp.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười.
- Cũng tốt, nếu thực sự Hội trưởng Đinh không đồng tình, đến lúc đó, cậu Diệp có thể nói lại với tôi.
Nét mặt Lô Bạch Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc, toàn thân toát ra sát khí khiến người ta thấy có chút sợ hãi. Khí thế này chỉ có những người trải qua sóng gió lâu năm trên thương trường mới có thể tự nhiên hình thành được.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Phía sau núi Không Nguyên Tự có để mấy cái ghế dựa khắc hoa trên một bãi cỏ. Không lâu sau có cả nam cả nữ ngồi lên ghế. Những người có ghế ngồi đều là những người đứng tuổi, những người đứng thì đều là những người lớp sau trẻ tuổi. Kì lạ chính là đạo sĩ cũng có, không ngờ có cả hòa thượng, có người mặc com-lê, có người mặc áo choàng thời nhà Thanh. Người không biết chuyện nhất định sẽ nghĩ rằng nơi đây phải chăng là nơi diễn tập tuồng chèo, hài kịch gì đó.
Đương nhiên, tổng số người cũng không nhiều, không đến hai mươi người.
Một đám bắt chuyện với nhau, vẻ mặt thật nhẹ nhàng thoải mái.
Chỉ nghe một lão hòa thượng tai to mặt lớn, quay sang một ông già trên cằm có một nốt ruồi đen lớn, da mặt nhăn nheo như vỏ cây buôn chuyện:
- Lý đạo trưởng, bệnh tình của ông Phượng thế nào rồi?
-Không mấy lạc quan, chắc chỉ đượcvài ngày thôi. Haizz, ai cũng đều phải già, già rồi cái gì cũng hỏng. Dẫu sớm một ngày hay muộn một ngày thì tôi và anh cũng đều có cái ngày đó, ha ha ha…
Lý đạo trưởng thản nhiên cười nói, trên mặt không có nét đau thương nào.
- Đúng vậy. Anh và tôi đều có ngày này. Không ngờ ông Phượng hô mưa gọi gió ở vùng Thủy Châu này suốt mấy chục năm, cuối cùng cũng phải quay về với đất đen.
Hòa thượng lại thở dài, sắc mặt có chút cô đơn. Người này tên gọi là Trí Vân, là sư đệ của trụ trì chùa Không Nguyên,
Có quan hệ thân thiết với Phượng gia từ trước. Trước kia thường xuyên cùng Phượng Sí Diêu đàm luận kinh sách, đánh cờ,… Giao tình cũng không tầm thường.
- Vị kia của Lô gia cũng tương tự, hẳn là sẽ đi trước một bước.
Lý đạo trưởng khinh thường hừ một tiếng. Phải biết rằng, lần này Phượng gia vì mời Lý Thuần Miên đến tương trợ đã bỏ ra một khoản tiền lớn. Phái Thanh Thành lấy lý do xây dựng một tòa đạo quan hiện đại mới là điều kiện mời cao thủ lần này, chắc hẳn cũng không dưới mấy chục triệu tệ.
-Đều ra đi cả, đất Thủy Châu này có thể lại mất đi hai vị tuyệt thế cao thủ. Chuyện này, đối với những người luyện võ như chúng ta mà nói chính là một tổn thất lớn. Võ công nước Trung Quốc vốn đã tàn lụi, cao thủ tầng thất đẳng đã quá khó tìm rồi.
Trí Vân nói, nhìn Lý Thuần Miên một cái, hỏi:
- Nghe nói Lô gia cũng mời một gã cao thủ tên Diệp Phàm. Lý đạo trưởng đã từng nghe nói qua về người này chưa? Hắn có lai lịch gì?
-Chưa từng nghe nói qua, cũng không biết chui từ đâu đến. Chắc là Lô gia không tìm được người tài rồi, cho nên tùy tiện nhặt một gã ở thâm sơn cùng cốc nào đó đến góp mặt cho đủ số lượng đấy mà.
- Tôi có chút lo lắng đấy, đến lúc bản thân không chịu nổi một đòn đã ngã xuống. Cuộc giao đấu này còn gì là thú vị nữa. Nói thật, đến đẳng cấp này của tôi cũng rất khó tìm được vài người đấu lại được. Con đường luyện võ công này cũng phải thường xuyên tìm được đối thủ tương đương luận bàn tài năng mới có thể tiến bộ, bằng không thì vứt đi.
Vừa nói đến đối thủ hôm nay của mình, Lý Thuần Miên ngổi xổm trên ghế nói với vẻ mặt khinh miệt. Hơn nữa khẩu khí còn kèm chút tiếc nuối sao thiên hạ chỉ có mình ta đây.
-Đúng vậy, đúng vậy. Lý Đạo trưởng là cao nhân tuyệt thế đột phá thất đẳng tầng thứ ba. Trên thế gian này chạy đi đâu mà tìm được đối thủ có thực lực tương đương như thế. Độc Cô Cầu Bại khi đó vì cầu mong một có được một lần thất bại mà phiêu bạt giang hồ. Nói vậy, bây giờ anh Lý cũng thưởng thức được cảm giác này có phải không?
Trí Vân tâng bốc Lý Thuần Miên lên tận mây xanh, không tiếc lời. Thằng cha này nghe xong trong lòng vô cùng vui sướng, giơ tay vỗ vỗ nhè nhẹ vai của Trí Vân, cười nói:
-Đến lúc thắng cuộc rồi, tôi sẽ nói nhỏ với Phượng gia, bảo bọn họ bỏ ra mấy triệu tệ cho các ông tu sửa chùa một chút. Ngôi chùa Không Nguyên này cũng có chỗ đã quá mục nát, cũng nên tu sửa một chút.
-Cảm ơn! Cảm ơn lý đạo trưởng đã ưu ái.
Trí Vân dĩ nhiên mặt mày tươi cười rạng rỡ, luôn miệng cảm ơn.
Lúc này, chủ nhà Phượng Lăng Không của Phượng gia mang theo mấy môn đồ đã lên tiếng chào hỏi những người như Lý Thuần Miên và những người quen khác, sau đó ngồi lên ghế với vẻ mặt nghiêm túc.
- Sao vẫn còn chưa đến, phải chăng không dám ứng chiến rồi. Không dám ứng chiến thì sớm nói dứt khoát mà! Làm cho người ta đợi lâu, thế này là có ý gì? Thật là thiếu đạo đức!
Lúc này, Lý Thuần Miên nhìn mặt trời, càu nhàu nói.