Quan Thuật

Kiều Viễn Sơn Nổi Giận


trước sau

Rất đơn giản, hãy bảo bố em đích thân nói với anh một tiếng. Anh đây cho dù máu chảy đầu rơi cũng sẽ đi làm.

Diệp Phàm hừ nói, liếc mắt nhìn Kiều Viên Viên, nói:

-Nếu không thì, anh không muốn làm việc không công cho ai đâu, cuối cùng còn bị người ta xem thường? Cho dù bố em có là Ủy viên bộ Chính trị cũng không được, đây là nguyên tắc làm người của anh rồi.

- Bảo bố em đích thân tới khẩn cầu anh ư, anh mà cũng dám nói ra những lời này hả đồ họ Diệp kia, anh coi bố em là loại người gì thế? Anh chịu được sao? Có phải đầu anh bị lừa nó đá vào không hả đồ họ Diệp kia?

Kiều Viên Viên trừng mắt lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, suýt chút nữa thì cắn răng.

-Cái gì cơ, chả phải đều là người hay sao? Cũng giống như sư phụ em cô Tô đã từng nói rồi đấy, trên đời này mọi người đều bình đẳng. Chả nhẽ em xuất thân từ đại viện nhà họ Kiều thì đều là cao quý hạng nhất hay ư?

Diệp Phàm giọng lạnh lùng hừ nói, ghét nhất là có những kẻ cứ thích làm cao, hắn nhìn Kiều Viên Viên, rồi nói tiếp:

- Hôm nay, anh phải nói hết ra mới được, Viên Viên à, nếu sau này em vẫn muốn nói chuyện với anh, thì hãy thấp người xuống một chút. Trước mắt anh sẽ không có đại tiểu thư nhà họ Kiều gì cả, người nhà họ Kiều cũng không có gì tốt đẹp hơn. Chẳng qua cũng chỉ là có hai cái tai, một cái mũi, một đôi mắt mà thôi. Nếu không thì, em sẽ hối hận đó, chắc chắn!

Chưa bao giờ thái độ của Diệp Phàm lại cứng rắn tới thế, hai mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào Kiều Viên Viên, hai người cứ thế nhìn nhau, trông giống như đang đọ khí thế vậy.

- Anh…

Kiều Viên Viên cuối cùng cũng sợ rồi, suýt chút nữa thì khóc lóc, chỉ tay vào Diệp Phàm một hồi lâu rồi mới nói:

- Anh thật là không có lương tâm, có khi nào em tỏ ra là đại tiểu thư nhà họ Kiều trước mặt anh. Mà đó là vì anh, luôn tỏ ra giống một Đại lão gia. Em Kiều Viên Viên này phải phục vụ anh, tới cái bô cũng phải bê cho. Anh nói xem, Kiều Viên Viên này có chỗ nào không tốt với anh. Có chỗ nào ra oai với anh? Còn nữa, khi tới nhà anh, em chả phải đã phải rửa bát, rửa rau, dọn nhà vệ sinh đấy ư, mọi công việc bận thỉu đều giành làm đấy ư, bố mẹ chúng ta còn khen em đảm đang, không bao giờ đòi hỏi cái gì cả? Chính là anh, khi có tí năng lực rồi, chức quan thì cũng chả to nhưng tính tình thì lúc nào cũng hách dịch?

- Anh chỉ muốn nói về thái độ, chứ không phải là mối quan hệ giữa anh và em.

Diệp Phàm hằn giọng nói, nhưng giọng điệu có vẻ nhẹ nhàng hơn.

- Được đấy, họ Diệp kia, anh chả phải muốn bố em đích thân tới khẩn cầu anh sao? Vậy em sẽ lập tức gọi điện thoại cho ông ấy, mời ông tới van nài anh, Diệp lão đại anh lợi hại, Anh là lão đại, Kiều gia bọn em có là cái đinh gì cơ chứ? Muốn người nhà họ Kiều tới khẩn cầu anh chứ gì?

Kiều Viên Viên giận thật rồi, liền cầm điện thoại lên gọi.

Diệp Phàm cũng không ngăn cản cô ta, chỉ nghe Kiều Viên Viên nói:

-Bố à, con là Viên Viên, con đang ở Thủy Châu. Diệp Phàm nói là có chuyện muốn nói với bố?

Cô bé này thật là, rõ ràng là nhà họ Kiều bọn em muốn khẩn cầu anh, bây giờ lại thành anh muốn tới khẩn cầu Kiều Viên Sơn. Nhưng, khi nhìn thấy Kiều Viên Viên đưa điện thoại cho hắn, hắn đành cắn răng, nhận lấy nó.

-Anh là Diệp Phàm?

Kiều Viễn Sơn lạnh giọng nói, cho dù là cách xa tới hàng vạn dặm thì Diệp Phàm vẫn có thể cảm nhận được cái vẻ lạnh lùng, nhìn đời bằng nửa con mắt của Ủy viên Kiều Viễn Sơn.

-Vâng, Trưởng ban Kiều, cháu đúng là Diệp Phàm.

Kiều Viên Viên vừa nghe thấy cách xưng hô như vậy, liền biết đó là bàn về việc công, ngay lập tức, sắc mặt cô ta trắng bệch đi.

- Mọc đủ lông đủ cánh rồi phải không hả? Gan cũng không nhỏ đâu?

Kiều Viễn Sơn lạnh giọng hừ nói.

-Con người cháu vốn nhát gan, có điều là, cánh mọc thì cũng không phải vừa.

Diệp Phàm cũng hừ giọng đáp lại.

-Cậu thật sự cho rằng một Ủy viên bộ Chính trị như ta sẽ không thế động vào cái chức phó tỉnh thành của cậu sao? Chàng trai trẻ à, đừng nghĩ rằng có chút thành tích, quen vài lãnh đạo là có thể lên mặt tự kiêu được đâu. Chuyện này, phức tạp lắm đấy! Bãi đầm lầy này, có thể dìm chết cậu đấy.

Kiều Viễn Sơn vẫn dùng cái giọng lạnh lùng như vậy.

- Cháu biết là phức tạp, còn về kiêu ngạo, thì có vẻ như còn có người kiêu ngạo hơn cả cháu. Rõ ràng là tự do hôn nhân, lại cứ phải ngăn cấm? Dựa vào đâu cơ chứ? Điều khoản nào của pháp luật quy định mạng sống của cha mẹ có thể thắng được luật pháp thiêng liêng? Chú đúng là Ủy viên, nhưng Ủy viên thì cũng không thể đại biểu cho việc nhìn đời bằng nửa con mắt như vậy.

Diệp Phàm tức giân, dù sao thì cũng nói hết ra rồi. Hắn chẳng hề để ý tới ánh mắt cầu xin của Kiều Viên Viên.

-Hừ, vậy còn bàn cái quái gì nữa? Chắc cậu muốn ở lại Hồng Liên cả đời rồi?

Trong lời nói của Kiều Viễn Sơn ẩn chứa cả những ý khác. Ý ông ta là cái chức Phó thành ủy Thủy Châu kết thúc rồi. Là Kiều Viễn Sơn, ông ta có thừa khả năng nói ra những lời này.

Chuyện này, những lời nói uy hiếp lôi cả tâm trạng hỗn loạn vào, đã thực sự khiến Diệp Phàm nổi giân. Lúc đó từng lời hắn nói đều lạnh tanh, hắn hằn giọng nói:

-Cùng lắm thì thôi không làm nữa, cháu cùng Viên Viên tới nước ngoài sinh sống vậy. Tới lúc đó, cháu sẽ được tự do ngao du, mặc sức tưởng tượng. Ủy viên Kiều, chú sẽ có thể làm gì được? Vả lại, cháu không hề thiếu tiền, cái này thì chú chắc biết. Trên đời này, chỉ cần có tiền, tới nơi nào cũng được hoan nghênh tất. Nhà lầu xe hơi, địa vị quyền thế, ngay cả mạng người cũng có thể mua được.

- Cậu…

Kiều Viễn Sơn như bị nghẹn đứng, thầm nghĩ cái đồ ba gai Diệp Phàm đó lại dám làm chuyện này. Hơn nữa, từ miệng của Kiều Báo Quốc và Kiều Viên Viên còn biết được rằng, hắn có kỹ thuật về thảo dược, kiếm được hơn chục triệu rồi. Với số tiền này mà ra nước ngoài thì cũng khỏi là xả láng cuộc đời. Tới lúc đó nhà họ Kiều đúng là sẽ mất một đứa con gái.

-Cậu dám…

Kiều Viễn Sơn cảm thấy uy quyền của mình chưa từng bị thách thức tới vậy, giây phút đó, giọng nói của ông ta trở nên lạnh như băng.

-Trên đời này chẳng có việc gì là Diệp Phàm này không dám làm cả. Ủy viên Kiều, hôm nay nói rõ ràng cho chú biết vậy. Viên Viên hiện giờ ngủ cùng giường với cháu. Có lẽ bằng giờ này năm sau, chú đã có cháu ngoại ẵm trên tay rồi đó.

Diệp Phàm thốt ra một cậu thâm độc hơn, ba từ “cháu ngoại ruột” còn được nhấn mạnh nữa chứ, hai mắt Kiều Viên Viên lập tức trừng lên, vội vồ ra hét lớn:

-Anh nói bậy.

Nhưng, Diệp Phàm đã nhanh tay cúp điện thoại xuống rồi. Thằng nhãi này nói với Kiều Viên Viên:

-Rốt cuộc thì em có muốn ở bên anh không?

-Muốn chứ!

Kiều Viên Viên không hề do dự bèn gật đầu.

-Vậy thì kết hôn đi, em xem đấy, nếu đi theo
đường chính thì bao nhìêu lâu anh lên được cấp Thứ trưởng là bấy nhiêu năm. Tới lúc đó, em đã thành cái gì rồi. Huống chi, em lại không muốn lật mặt với người trong nhà, vậy nên, chúng ta phải dùng cách không chính thức, cho một liều thúc giục gấp bố em, cũng có thể, không chừng lại có tác dụng đúng không?

Diệp Phàm hừ nói.

-Cái đó, em chỉ sợ bố mẹ sẽ sốt ruột thôi. Anh nói có vẻ hơi quá rồi, mà có vẻ quá lắm rồi.

Kiều Viên Viên cảm thấy hơi xúc động, không ngờ hắn lại to gan tới vậy. Kiều Viên Viên trong lòng lúc đó rối như tơ vò, giây phút ấy đúng là đã mất chủ ý rồi.

Lát sau, điện thoại đột nhiên reo lên.

Vừa mới nhấc máy, đã nghe thấy tiếng của Kiều Hoành Sơn, nói:

-Tôi có nghe nói cậu có vẻ rất biết nói chuyện, suýt chút nữa thì khiến Viễn Sơn nổi giận.Cậu tốt xấu gì thì cũng là con rể nhà họ Kiều, làm sao lại nói ra những lời làm bố vợ giận cơ chứ? Chẳng phải là có chút hơi quá rồi sao?

-Kiều tư lệnh, chuyện này, cháu cũng không còn cách nào. Chú lúc đó cũng nghe thấy rồi đó, yêu cầu cháu phải thăng tới cấp Thứ trưởng mới có thể bước vào nhà họ Kiều. Nói thật chứ, cháu cũng chả thích thú gì đại viện nhà họ Kiều.

Cháu chỉ cần Kiều Viên Viên mà thôi. Có điều là, thật sự muốn thăng tới cấp Thứ trưởng, chú nói xem, có phải là chẳng biết đến bao giờ không. Cháu giờ mặc dù là Giám đốc sở, nhưng nếu muốn leo lên cái vị trí Chủ tịch thành phố loại 3, thì chắc hẳn phải mất rất nhiều thời gian nữa.

Hơn nữa, muốn leo lên chức Phó tỉnh cấp bộ, bình thường đều phải thông qua cái cửa Chủ tịch thành phố và Thành ủy. Nếu không thì, nhiều nhất thì cũng chỉ tới chức Giám đốc sở là hết. Vậy há chẳng phải là cháu cả đời sẽ không thể lên nổi vị trí cấp Phó tỉnh bộ.

Lúc đó cháu còn mặt mũi nào dẫn Kiều Viên Viên tới nhà họ Diệp nữa? Vì thế mà, không bằng ra tay ngay từ bây giờ. Cái chiêu gạo nấu thành cơm mặc dù có hơi bỉ ổi hạ lưu, vô liêm sỉ, nhưng, nó cũng là cách duy nhất trong tình thế không còn cách nào này nữa rồi. Vả lại, cháu xuất thần bần hàn, cái cách này đối với những thằng không lấy nổi vợ thì thường là thử cái linh ngay. Một khi đàn bà đã chả còn gì, thì còn nghĩ cái gì tốt được nữa, chú nói đúng không? Haha…

Diệp Phàm nói ra tình hình thực tế, nhưng lại có chút thật đáng khinh.

Nhưng, Kiều Hoành Sơn lại bị hắn làm cho thấy vui, cười lớn:

- Cậu ngụy biện hay lắm? Mồm thì lúc nào cũng nói phải lấy được con gái nhà họ, nhưng lại còn dám uy hiếp bố mẹ vợ, to gan lớn mật lắm. Nếu như tính cách trước kia của tôi là tôi đã đã bắn chết cậu rồi đó.

-Haha, đầu cháu cứng lắm. Kiều tư lệnh nếu bắn chết cháu thật, thì chắc cũng phải ra pháp trường đó?

Diệp Phàm đương nhiên ám chỉ tới thân phận của mình ở trong quân đội.

- Cậu thật là chẳng muốn chịu thiệt một chút xíu nào! Tôi tốt xấu gì cũng là bác của cậu đấy, làm sao mà không biết kính già yêu trẻ vậy.

Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói, giọng điệu cũng dịu đi.

- Còn không phải sao?

Diệp Phàm nói.

-Còn không phải , sắp có con tới nơi rồi mà Viễn Sơn sao mà vẫn chưa trở thành bố vợ cậu thế? Không phải cậu bị hồ đồ chứ?

Kiều Hoành Sơn vừa bực mình, nhưng lại vừa buồn cười.

-Haha, cháu chẳng phải cũng chả còn cách gì hay sao?

Diệp Phàm nói đểu.

-Thôi đi, đừng làm lớn chuyện nữa. Mẹ của Viên Viên sợ phát khiếp lên rồi kìa. Hai cô cậu mà ra nước ngoài sống thật, thì hai ông bà già ấy sẽ ra sao đây? Lại chẳng bị làm cho tức chết ấy chứ. Mẹ của Viên Viên nói rồi, cậu hãy giải quyết chuyện của Báo Quốc trước đã, sau đó, nếu có khả năng bước vào nhà họ Kiều thật, thì sau này hãy tới nhà họ Kiều bàn bạc đàng hoàng. Nhưng, không được làm người khác giận, phải kính trọng người bề trên, biết chưa hả?

Kiều Hoành Sơn rất ít khi nói chuyện một cách hoà khí, quân nhân luôn có tính cách bướng bỉnh.

-Được, cháu nghe bác nói vậy.

Diệp Phàm trả lời dứt khoát.

- Cái thằng nhãi này!

Kiều Hoành Sơn hừ vài tiếng rồi cúp máy.

- Mẹ bảo anh tới nhà rồi à?

Kiều Viên Viên đang khóc nức nở bỗng lại tươi cười trở lại.

-Haha, chúng ta mau đẻ một đứa đi. Dù sao thì cũng phải tới Kiều gia thăm một chuyến, phải không nào? Có điều là, phải giải quyết xong chuyện của anh trai em đã. Sau đó, chúng ta mới gây giống tạo quả.

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, liếc nhìn thân thể Kiều Viên Viên với ánh mắt chẳng có chút ý tốt nào.

- Đồ háo sắc, em chả cần có con.

Kiều Viên Viên lại vùi đầu vào trong chăn ngủ bù.

-Hay là tới khu Hồng Liên thăm chút, xem phòng làm việc của ông xã em vậy, xem địa bàn của chồng em. Nói ra thì anh cũng được coi là tiểu lại của một phương rồi đúng không?

Diệp Phàm cố ý hỏi.

- Không đi đâu, em phải ngủ đây. Nhưng, chuyện của anh em, anh phải nắm lấy nhé, đừng để người khác tranh chỗ. Nếu không thì, anh đừng hòng mà động vào người em.

Kiều Viên Viên thò đầu ra khỏi chăn hừ nói

-Ý của Kiều đại tiểu thư là nếu giải quyết xong chuyện của anh em, thì anh có thể làm chuyện kia rồi phải không?

Diệp Phàm cười gượng một tiếng, cảm giác hạnh phúc biết bao! Mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.

-Tới lúc đó rồi nói, hừ, mau đi đi, đừng làm phiền em nữa, em đi ngủ đây.

Kiều Viên Viên xấu hổi trốn tuột vào trong chăn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện