-Haizz,có thể giúp được người khác là chuyện hạnh phúc, đặc biệt là có thể giúp được người thân của mình, đây gọi là gì nhỉ, đây chính là quyền lực, tại sao mọi người luôn hướng tới quyền lực, sự khoái cảm mà quyền lực đem lại chẳng khác gì khoái cảm trên cơ thể đàn bà
Tư lệnh Hồ trong lòng trào dâng xúc động, không ngờ được cả đôi đường, xem ra,công danh của tư lệnh Hồ thăng tiến rồi, sắp đến tiêu chuẩn đại sư rồi.
Buổi chiều tan ca trở về Sở Thiên các Diệp phủ.
Vừa tới đến cửa thì thấy mẹ nuôi Diệp Kim Liên đang ngồi ở cửa sân lớn, tán gẫu với vợ của Trần lão đầu rất rôm rã.
-Mẹ nuôi, con về rồi, sao không báo sớm một tiếng để con cho xe đến đón mẹ. .
Diệp Phàm làm bộ trách cứ, cười hỏi, vẻ mặt thân thiết.
-Thằng nhỏ này, mẹ nuôi đâu phải bà lão 70 80 tuổi gì, một mình tự gọi xe đến được, nơi này mẹ từng đi rồi, vẫn có thể tìm thấy được đúng không nào? Gọi xe chi cho tốn kém ra, tốn mấy trăm bạc là ít, đủ nuôi cái thân già này cả một tháng rồi đấy.”
Diệp Kim Liên vẻ mặt tươi cười, bộ dạng có chút oán trách liếc nhìn Diệp phàm một cái rồi nói:
-Thôi mẹ đi lấy nước cho con rửa mặt rồi nói chuyện tiếp.
Diệp Kim Liên có thói quen, trước kia mỗi lần Diệp Phàm trở về nhà, việc đầu tiên là lấy nước cho Diệp Phàm rửa mặt, chăm sóc cho Diệp Phàm còn hơn con đẻ Diệp Hào.
-Để con tự làm, mẹ à, mẹ ngồi nghỉ chút đi.
Diệp Phàm bước nhanh tới trước, đỡ mẹ nuôi ngồi xuống.
-Bà xem, Diệp nhi nó hiếu thuận với bà như vậy, bà đúng là có được một đứa con quý hóa.
Vẻ mặt vợ của Trần Khiếu Thiên Dương Tố Mai lộ rõ sự hâm mộ, cười nói.
-Hahaha, Phàm tử là đứa biết điều, còn chu đáo hơn cả thằng Diệp Hào, mỗi lần về Đập Thiên Thủy đều tới thăm tôi, không có quà thì đưa tiền, thật không uổng phí công nuôi dưỡng. Người nhà quê chúng tôi như thế là đáng quý lắm rồi.
Diệp Kim Liên vui vẻ cười nói, quay sang liếc nhìn Dương Tố Mai một cái rồi nói:
-Trần Quân cũng là đứa rất có hiếu, Tố Mai à, chị còn chưa thấy mãn nguyện sao?
-Có hiếu thì cũng có , nhưng tôi muốn bế cháu rồi, thế mà đứa con bận bịu này vẫn chưa có động tĩnh gì, nóng lòng đến chết đi được.Hỏi nó trước giờ đều nói không có gì phải vội, còn chưa muốn kết hôn, kêu Lão Trần đi khuyên giải, lão già này, cả ngày cũng chẳng nói một lời nào.
Dương Tố Mai cười vẻ oán trách nói.
Diệp Phàm bất giác hỏi
- Dì Tố Mai, chuyện của Trần Quân có phải nên làm luôn không, con thấy cũng không còn sớm nữa, đã đến tuổi rồi!
-Được vậy thì tốt, Bí thư Diệp à, tình cảm sao nói được là được, con xem nên nói thế nào, nghe nói có Bí thư Đoàn với con quan hệ rất tốt, đem chuyện này ra nói, chọn một ngày để tiến hành. Tuy nhiên, cái bụng của Hạnh nhi vẫn chẳng có nhúc nhích gì, lại làm dì thêm lo lắng. Con xem xem, dì gần 50 tuổi rồi mà vẫn chưa có cháu nội để bế, thế này sao mà không vội cho được? Nhà họ Trần chúng ta trước đây cũng là một vượng tộc, không thể để dòng tộc thưa thớt đi được..
Dương Tố Mai quở trách hai cha con Trần Quân.
Diệp Phàm trong lòng cười nghĩ trộm, bảo hạng người mộc mạc như Trần Quân muốn anh ta lấy tiểu thư bá vương ương ngạnh Đoàn Hạnh Nhi, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây còn giống người thường.
Việc này, không gieo hạt giống mà muốn cái bụng to ra, trừ phi là bị u trực tràng may ra mới giống. Xem ra Dương Tố Mai đến bây giờ vẫn chưa biết đứa con trai Trần Quân của bà ta đặc biệt thất bại trong vấn đề đối phó với phụ nữ.
-Được, đợi hai ngày nữa có thời gian rảnh con sẽ đặt vấn đề với anh Đoàn.
Diệp Phàm cười gật gật đầu, rồi bảo
- Ý của Trần lão thế nào ạ?
-Ý gì nữa, cái nhà này còn chưa đến lượt bọn họ làm chủ, dì nói được là được, đừng để ý đến hai cha con họ, ba cái gậy mà chẳng được tích sự gì, nhìn mà sốt cả ruột.
Dương Tố Mai đến phút này mới thể hiện ra khí phách của một đại tiểu thư vượng tộc họ Dương ở Tô Châu.
- Nếu như lần này có niềm vui gấp bội thì sẽ thế nào nhỉ?
Diệp Phàm bất giác hỏi.
-Niềm vui gấp bội, gấp thế nào? Bí thư Diệp à, con là một đại văn nhân, việc này chúng ta không hiểu?
Dương Tố Mai cười hỏi, cũng có chút suy nghĩ.
-Dứt khoát phải mời tất cả người nhà họ Dương ở Tô Châu đến, để thành một khối náo nhiệt. Dì Dương nghĩ xem, con trai của dì như vậy, việc kết hôn là chuyện hệ trọng, có nhiều khách khứa bạn bè đến cùng lúc, lúc đó đi đặt vài chục mâm ở khách sạn thì hãnh diện bao nhiêu? Hơn nữa, cũng không thể để nhà họ Đoàn cười chúng ta, nói nhà ta không có nhiều họ hàng thân thích phải không ạ?
Diệp Phàm cười nói.Năm xưa Dương Tố Mai quyết cùng với Trần Khiếu Thiên suốt ngày chỉ biết luyện võ điên cuồng nà , Dương gia đương nhiên chẳng thể nào vừa lòng với Trần Khiếu Thiên rồi.
Cuối cùng, Dương Tố Mai nhất quyết bỏ trốn theo Trần Khiếu Thiên, nhiều năm rồi mà vẫn chưa trở lại Dương gia ở Tô Châu thăm người thân. Tuy nhiên, Diệp Phàm thường xuyên nhìn thấy Dương Tố Mai một mình ngồi thẩn thờ trong phòng hoặc ngồi dưới góc cây len lén lau nước mắt.
Trần Khiếu Thiên và Trần Quân hai cha con này cứng nhắc lắm, rất khó phát hiện ra điểm này, nhưng Diệp Phàm thì đã thấy mấy lần.
Diệp Phàm cũng từng dò hỏi tuy nhiên Dương Tố Mai không trả lời, qua phân tích, Diệp Phàm có thể khẳng định, Dương Tố Mai không phải không muốn trở về ngôi nhà đó ở Tô Châu
Suy cho cùng mẫu tử liên tâm, Dương Tố Mai cũng đã 50 rồi, Diệp Phàm đã lặng lẽ cho người điều tra nghe nói nhà họ Dương mười mấy năm trước liên tục gặp đại nạn. Hiện gia đạo đã sa sút, không bề thế như trước nữa. Tuy nhiên, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Dương gia ở Tô Châu vẫn là vọng tộc.
Có điều, Diệp Phàm cảm thấy Dương gia hiện nay chỉ là cái vỏ ngụy trang mà thôi, người ngoài nhìn vào thấy hào nhoáng, kỳ thực bên trong đã chẳng còn gì.
Nhưng cha mẹ ruột của Dương Tố Mai vẫn còn khỏe mạnh, đã đều 70 tuổi hơn rồi, còn sống được mấy năm nữa. Dương Tố Mai muốn về thăm nhà cũng là chuyện thường tình, nếu không quay về người già nằm xuống thì vĩnh viễn không thể gặp được nữa.
Quả nhiên, vừa nghe Diệp Phàm đưa ra ý kiến Dương Tố Mai tâm tư đã dao động, tuy nhiên ngẫm một lúc cuối cùng lại lắc lắc đầu, vẻ mặt đau khổ nói
-Haizz….trở về để bị mắng chửi thì chi bằng không về. Con cũng biết tính khí đại lão gia rồi
đó. Bảo ông ấy chịu bị sĩ nhục, ông ấy biết được thì kế hoạch đi Dương gia của chúng ta bị hủy ngay.
-Dì Dương, dì nói thật cho con dì muốn về hay không?
Lúc này, Diệp Phàm đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn chằm chằm Dương Tố Mai nói.Nhìn Dương Tố Mai bộ dạng do dự không dứt khoát, Diệp Phàm lại nói thêm,
-Nếu dì Dương thực sự muốn trở về. Việc này để con lo liệu, con nghĩ đã nhiều năm như vậy rồi, Trần Quân cũng đã hơn hai mấy tuổi, Dương gia chẳng nhẽ thực sự có lòng dạ sắt đá vậy sao. Con chỉ sợ người nhà đã già cả rồi, nếu trở về muộn là không thể thấy gặp được nữa, đến lúc đó, còn có tác dụng gì?
-Việc này … chỉ sợ trong lòng Khiếu Thiên đã nguội lạnh, haizz,…
Khóe mắt Dương Tố Mai có phần ươn ướt.
-Tố Mai, bà muốn về nhà thì cứ về đi, lần này Trần Khiếu Thiên tôi có mặt dày quỳ lạy thì cũng sẽ xin bọn họ tha thứ. Tố Ma,i bà cùng tôi chịu khổ mấy mươi năm rồi, tôi nợ bà cũng nhiều rồi, nhà chúng ta cũng đã giàu có rồi, hơn nữa, Trần Quân lại sắp kết hôn thôi,cũng là lúc nên trở về.
Lúc đó. Trần Khiếu Thiên đột ngột xuất hiện, không ngờ lời nói của lão già cổ hủ này lại khiến người ta cảm động.
-Lão gia, trong lòng ông thực sự không khó chịu gì chứ?
Dương Tố Mai có chút lo lắng liếc nhìn Trần Khiếu Thiên. Xem ra, việc vừa nhỏ trong nhà Dương Tố Mai đều có thể quyết định, nhưng việc hệ trọng này Dương Tố Mai cũng không hề hồ đồ, còn rất tôn trọng ý kiến của Trần Khiếu Thiên.
-Không có, thật mà, Bí thư Diệp, chuyện này phiền cậu nói chuyện với nhà họ Đoàn một chuyến,nếu định được ngày, chúng tôi sẽ xuống Tô Châu một chuyến, lúc đó mấy người nhà tụ họp với nhau cũng đủ náo nhiệt rồi, còn có mẹ con em gái Kim Liên cùng đi, mọi người đều vui. Náo nhiệt!
Trần Khiếu Thiên hình như cũng đã nghĩ thông rồi, cười rất vui vẻ.
-Được, cứ làm như vậy đi.
Diệp Phàm gật đầu đồng ý. Quay sang nhìn mẹ nuôi nói:
-Mẹ nuôi, mẹ đến thật đúng lúc. Vốn con cũng định chuẩn bị ngày mai cho người xuống đón mẹ, mẹ có thể không biết, Diệp Hào hiện nay đã chuyển về rồi, đến sư đoàn ở Thủy Châu làm tiểu đoàn trưởng. Diệp Hào giờ đã là thiếu tá, sĩ quan cao cấp chính thức rồi, mẹ nuôi, mấy ngày nữa em ấy sẽ về.
- Mẹ biết tất cả đều là con làm cho Diệp Hào, mẹ nuôi cả đời này gặp được con là cái phúc của mẹ, cái phúc của mẹ!
Diệp Kim Liên cảm động đến rơi nước mắt. Diệp Phàm nhanh chóng rút khăn cho mẹ nuôi lau, lúc này, có chuông điện thoại reo.
-Anh à, bố em gọi anh tới đây một chuyến.
Nhận điện thoại Phí Hướng Phi gọi đến, Diệp Phàm cũng chẳng nghĩ gì, còn tưởng Phí hỏi chuyện của Hồng Liên, liền nói với mẹ nuôi một tiếng, lái xe đến thẳng nhà riêng của lãnh đạo tỉnh ủy ở vịnh Lưu Tinh hồ Tứ Trúc Đông Thành.
Vừa đến nhà Phí gia, Phí Hướng Phi ra đón vào trong nhà.
-Chỗ này cũng không tồi nhỉ?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, tốt lắm, Sư trưởng Trấn đối nhân xử thế quả không tệ, vừa mới đến còn không biết làm thế nào để làm quen môi trường, tuy nhiên, dưới sự điều động của Sư trưởngTrấn, có khi Tề Thiên cũng phải ghé đến điểm mặt một chút, thường xuyên lui tới. Về mặt chuyên môn cũng không tệ. Có điều, cũng phải mệt mỏi vì tăng ca thêm giờ, một sư đoàn mới, cái gì cũng khác nhau.
Phí Hướng Phi mặt cười đắc ý nói, nhìnDiệp Phàm một cái nói tiếp
-Chuyện này vì bận quá nên còn chưa kịp cám ơn anh một tiếng, đợi em hết bận rộn sẽ mời đại huynh một bữa, chúng ta cùng thoải mái tận hưởng,haha.
-Haha, vạn sự khởi đầu nan, có điều, chỗ nào không hiểu thì hỏi Tề Thiên, còn có thực sự không được thì đi hỏi sư trưởng Trương, cậu ấy biết nhiều lắm.
Diệp Phàm đưa tay vỗ vỗ vào vai Hướng Phi, làm Hướng Phi rất cảm kích, tuy nhiên, hiện tại mình giống như bị hàng phục, ít nhất cũng thấy bản thân mình chẳng có chút giá nào cả.
Trong lòng Diệp Phàm cũng đang thầm cảm thán tầm quan trọng của năng lực, bằng năng lực của bản thân đã giành được sự tôn trọng của công tử thứ nhất Nam Phúc Phí Hướng Phi này. Không có năng lực, Phí Hướng Phi để ý đến mình mới lạ, kể cả có mối quan hệ với sư phụ thì tác dụng cũng không lớn lắm.
Đại gia tộc không cần nói đến mối quan hệ sư trò, ngay mối quan hệ anh em cũng thường tồn tại sự tranh quyền đoạt vị, tất cả đều lấy lợi ích làm thước đo, không có năng lực, ở đâu cũng chỉ có thể làm quân cờ cho kẻ khác.
-Cám ơn anh đã có lời, nói vậy nếu em đi thỉnh giáo sư trưởng Trương anh ta cũng sẽ nể mặt đúng không?
Phí Hướng Phi nói đến đây, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Diệp Phàm, Phí Hướng Phi tiếp lời
-Đây là sự thật, sư trưởng Trương đừng tưởng anh ấy là một huynh trưởng, đối với người ngoài, sư trưởng Trương rất oai nghiêm.
Chính ngay sư đoàn trưởng Trấn, Quân đoàn trưởng Hầu Bình gặp anh ta đều rất khách sáo. Tuy nhiên, em thấy sư trưởng Trương giống như người anh trai vậy.
Có lần chính mắt tôi nhìn thấy Tề Thiên bị Trương sư trưởng giáo huấn, muốn chui xuống đất cho rồi. Sư trưởng Báo săn hình như còn lợi hại hơn sư đoàn trưởng của quân đội thông thường.Hướng Phi có chút mơ hồ, sao là sư trưởng mà lại không giuống nhau?