Đúng rồi, Giám đốc Hoàng, anh ở sở Y tế, nếu khu Hồng Liên chúng tôi cùng quân đội hợp tác xây dựng bệnh viện, trước hết sở Y tế có phải nghĩ một số biện pháp trước.
Diệp phàm nói với Phó Giám đốc Hoàng.
-Đúng vậy, hiện tại thuốc men đắt, dân chúng không có tiền chữa bệnh, mà bệnh viện lại quá ít. Nếu xây dựng bệnh viện không lo không có bệnh nhân. Mùa hè hàng năm, bệnh viện số 1 số 2 Thủy Châu và bệnh viện có danh tiếng đều đông khách chờ khám.
Trước kia bệnh viện đều do tiền nhà nước xây dựng, sao có thể thu phí cao. Hơn nữa, trên các lối đi đều kê giường bệnh. Nếu khu Hồng Liên có thể hợp tác với quân đội xây dựng bệnh viện, thật ra có thể giảm bớt áp lực cho tỉnh. Hơn nữa, bệnh viện quân đội dân chúng càng tin tưởng.
Tô Hoài nói.
-Ôi, đây cũng là chuyện không có cách nào. Kinh phí đầu tư bệnh viện, chính phủ đầu tư mỗi năm đều giảm. Thập niên tám mươi của thế kỷ trước, đầu tư của nhà nước vào bệnh viện chiếm 30% tổng thu ngân sách trở lên. Năm 2000, tỉ trọng này giảm xuống. Bệnh viện đã không có sự ủng hộ hùng hậu của nhà nước, tất nhiên chỉ có thể trông vào người bệnh.
Nhìn đầu tư của nhà nước ở giai hiện tài, trong đó nhà nước đầu tư chiếm phần nhỏ, bệnh viện, công ty, đơn vị xã hội chiếm phần lớn. Còn lại là nhân dân trả tiền. Con số này khá thấp.
Ở các quốc gia Châu Âu phát triển, chi phí chữa bệnh chiếm 10% GDP, trong đó 80-90% là do nhà nước đảm nhiệm.
Cho dù là Mỹ kinh tế phát triển cao như vậy, chi phí chữa bệnh đã được xã hội hóa, nhưng chi phí mà Chính phủ dành cho y tế cùng đến 40%.
Bởi vì nhà nước đầu tư thấp. Bệnh viện vận hành chủ yếu dựa vào viện phí của người bệnh. Theo cơ chế thị trường phát triển, chi phí chữa bệnh của nhân dân không chỉ có gánh nặng về thuốc men, còn có gánh nặng của tiền lương nhân viên y tế, trợ cấp.
Một số bệnh viện dựa vào tiền đi vay để đầu tư mua các thiết bị cao cấp, xây dựng cải tạo phòng bệnh. Một phần khác cần nhờ vào gánh nặng chi phí chữa bệnh của người bệnh.
Cho nên, phải lấy tiền của nhà nước. Đương nhiên, cấp trên cũng sẽ cấp cho một ít, xem phía dưới cần bao nhiêu thôi.
Hoàng Cửu Lâm tỉ mỉ giải thích cho Diệp Phàm.
-Thế thì tốt lắm, mai tôi sẽ làm báo cáo lên. Đem việc cùng quân đội hợp tác xây dựng bệnh viện chuyển lên cấp trên. Đến lúc đó Giám đốc Hoàng cũng báo cáo một chút.
Diệp Phàm có cơ hội liền lấn tới.
-Việc này…
Hoàng Cửu Lâm nói xong, có chút do dự, xin báo cáo có thể là việc khó làm. Về tình cảm mà nói, y là lần đầu tiên gặp Diệp Phàm. Tình cảm cũng không có gì sâu nặng đến nỗi phải vì hắn kiếm tiền.
Tuy nhiên, Hà Nghi Viễn đối với bình thường Diệp có chút tôn sùng, trong đó chắc chắn có nguyên nhân. Tuy nhiên, chính mình không tự nhìn thấy năng lượng của Diệp Phàm. Đây chỉ có thể nghe thấy mắt thấy mới có thể là thật.
Huống chi, hắn có đáng giá để y vì hắn kiếm tiền không, đây còn phải cân nhắc. Cho nên, báo cáo này có thể không riêng gì một phần báo cáo đơn giản như vậy. Từ khi tiếp nhận cho tới khi có tiền mới có thể đúng với Hà Nghi Viễn và Diệp Phàm.
Hơn nữa, tiền này không thể quá ít, đầu tư mấy chục ngàn sẽ không thấy gì. Nếu đòi nhiều, ví dụ như mấy trăm ngàn, Hoàng Cửu Lâm mặc dù là Phó giám đốc Sở Vệ Sinh tỉnh nhưng cũng cảm thấy khá khó khăn.
Việc này nếu làm không được, mất mặt là chuyện nhỏ. Còn có thể cho Hà Nghi Viễn và Diệp Phàm ấn tượng y là người không có khả năng. Cho nên, Hoàng Cửu Lâm thực sự không muốn nhận lời.
-Ha ha, việc này thôi vậy.
Diệp Phàm cười cười vẻ như không để ý. Trên mặt Hoàng Cửu Lâm có chút xấu hổ.
-Cửu Lâm, việc này anh cũng nên giúp một chút. Bình thường Diệp cũng không phải người ngoai, ha ha.
Lúc này Hà Nghi Viễn lên tiếng, Hà Nghi Viễn thật ra đứng đầu trong bốn người.
-Thực ra không cần, tôi đột nhiên nghĩ đến một việc. Xem xem có thể trực tiếp tìm cô giải quyết không.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Bí thư Diệp, Giám đốc sở Y tế tỉnh vẫn nói. Không ngại thì để y thử xem, thật sự không được sẽ tìm người khác.
Hà Nghi Viễn thản nhiên cười nói.
-Ha ha,
Diệp Phàm chỉ cười không đáp, nhưng hơi khinh thái độ của Hoàng Cửu Lâm. Đây là Diệp Phàm cố ý đào cái hố cho người này, chờ Hoàng Cửu Lâm nhảy xuống.
Bởi vì Diệp Phàm vừa rồi nghĩ, mặc dù là đi xin tiền trước tiên cũng phải qua sở Y tế tỉnh. Còn phải nhờ Hoàng Cửu Lâm giúp đỡ mới được. Đối với người như Hoàng Cửu Lâm, mời không bằng kích tướng. Đây mới là cách chiến thẳng nhanh nhất.
Hà Nghi Viễn trong lòng thở dài, cảm thấy Diệp Phàm tuy nói địa vị cao nhưng tư tưởng vẫn không chín chắn. Mặc dù có cái nhìn thế nào với Hoàng Cửu Lâm, cũng không thể thể hiện trên mặt có đúng không?
Quả nhiên, Hoàng Cửu Lâm trên mặt không nhịn được. Nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái thản nhiên hừ nói:
-Ha ha, tôi cũng muốn xem bình thường Diệp tài ba là ai? Tôi chăm chú lắng nghe.
Nghe Hoàng Cửu Lâm vừa nói, mấy người đều nhìn Diệp Phàm. Cũng là muốn xem một chút có thể đưa ra người có phân lượng thế nào. Giống như thể chế cán bộ, so với cái gì?
So với chính là mạng lưới quan hệ, anh có bạn bè phân lượng càng nặng, vậy anh cũng tương đương nước lên thuyền lên, được người khác coi tọng. Về công việc còn không quan trọng bằng mạng lưới quan hệ.
Vì sao, trong triều có người làm quan tốt, những lời này vẫn tiếp tục duy trì. Đây cũng là tình trạng thật sự. Lãnh đạo muốn dùng người có hai loại, một là quan hệ với mình thân mật, loại này lãnh đạo sẽ trọng dụng.
Bởi vì quan hệ thân mật với mình, người như thế nghe lời dễ khiến. Kỳ thật nói trắng ra là, cấp dưới nhất định phải có tính chất nô lệ. Xã hội nô lệ đã trôi qua, tuy nhiên, tư tưởng này vẫn được
kế thừa.
Đương nhiên, tính chất nô lệ này kỳ thật chỉ là cung kính với lãnh đạo thôi. Thật ra chính là lãnh đạo bảo anh làm gì thì làm, không cần đi lo những việc hợp lý hay không hợp lý, hợp pháp hay không hợp pháp. Nếu anh suy nghĩ, do dự thì chắc chắn bị lãnh đạo đá ra ngoài vòng tròn thân cận. Đương nhiên, tính chất nô lệ này khác với xã hội về bản chất.
Loại thứ hai mà lãnh đạo chọn dùng đó là thật sự có tài năng. Người như thế thích hợp để lãnh đạo đánh lại thiên hạ, củng cố địa bàn vững chắc của lãnh đạo. Nhưng người này thường thường không trở thành người thân thiết của lãnh đạo.
Chỉ có thể nói là lãnh đạo mặt ngoài trọng dụng anh, kỳ thực chỉ là lợi dụng anh mà thôi. Kết quả là, ăn sung mặc sướng không đến anh, ngồi cùng lãnh đạo tiếp rượu trên bàn tiệc thường thường đều là người thân thiết với lãnh đạo, năng lực cũng không đặc biệt quan trọng.
Còn có một loại người gọi là đồ hay sinh sự, tính cách hơi giống Diệp Phàm. Người như thế lãnh đạo trong lòng thực ra có chút sợ. Sợ anh làm hắn hỏng việc hắn cãi vã chơi xấu… Cho nên, đối với người như thế, lãnh đạo thường vẻ ngoài sẽ lấy lòng anh.
Gọi anh ăn cơm, uống rượu, cho anh cảm thấy anh khá được yêu quý, cũng xưng anh em với lãnh đạo.
Trên thực tế, người như thế lãnh đạo không cho anh cơ hội đề bạt trọng dụng. Hơn nữa, có cơ hội có thể giáng cho anh một đòn, lãnh đạo quyết không do dự. Cái này gọi là “Rút đâm”.
Cho nên, Diệp Phàm phải làm cho mấy người Hà Nghi Viễn cảm thấy hắn có phân lương, phải đưa ra mấy quân bài chưa lật. Cải ngày chơi hư ai biết năng lực thực sự hay là giả. Người ta luôn tỏ thái độ hoài nghi.
Đương nhiên, chuyện mang đến cho anh cũng là ướt át bẩn thỉu, thường thường mang theo một phần tử không cam chịu, ý không muốn. Nếu muốn làm người ta cam tâm tình nguyện làm việc cho anh, anh phải trở thành trung tâm của vòn tròn. Mà những người khác, tất nhiên là sau khi thấy được năng lượng của anh, tính chất nô lệ tự nhiên đi ra. Bởi vì, bọn họ tự hạ thân phận, đặt mình vào vị trí phụ thuộc.
-Cũng không có năng lực gì, chỉ có điều trước kia là bạn học ở trường Đảng thôi.
Diệp Phàm cầm chén rượu nhẹ nhàng nhấp một ngụm, phát ra một tiếng chẹp sau đó mới thản nhiên cười nói, vẻ mặt khá tự nhiên.
-Bạn học trường Đảng, ha ha.
Hoàng Cửu Lâm rốt cuộc thở ra nhẹ nhàng trong lòng, y thật ra có chút lo lắng. Diệp Phàm có thể đưa ra người có năng lượng, y không phải hơi mất mặt. Vừa nghe bạn học trường Đảng, lão Hoàng an tâm. Tự cho là Diệp Phàm trước kia nhiều nhất cũng chỉ là cán bộ cấp Phó giám đốc Sở, hơn nữa phải giẫm lên cứt chó mới thăng chức. Bạn học trường Đảng của hắn nhiều nhất cũng chỉ là Phó Giám đốc Sở là hết.
Hơn nữa, lão Hoàng muốn đè khí thế của Diệp Phàm, ngược lại hỏi:
-Bí thư Diệp học trường Đảng đã mấy lần?
Chỉ có Hà Nghi Viễn biết Diệp Phàm có quan hệ với tiểu thư nhà họ Kiều ở Bắc Kinh nhưng thật ra trong lòng cười thầm Hoàng Cửu Lâm xem ra đang lấy đá đập vào chân mình.
-Trường Đảng Tỉnh ủy, cũng học một lần. Tuy nhiên, tôi vừa nói là bạn học ở trường Đảng Trung ương. Khi đến đó học đã quen một người chị, đang công tác ở bộ Y tế các anh.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, quyết định tối nay bắt bí Hoàng Cửu Lâm một chút, phải chèn ý y xuống hoàn toàn.Diệp Phàm muốn là tuấn mã mà hắn chính là Bá Nhạc mới được.
-Trường Đảng Trung ương, ha ha, chúng tôi ngoài Lý Kiện Pha chưa học, những người khác chắc đều đã học qua.
Hoàng Cửu Lâm cũng không ngạc nhiên, đến học ở trường Đảng Trung ương cũng không ghê gớm lắm. Cán bộ cấp sở đều có cơ hội.
Đang nói, điện thoại Diệp Phàm lại vang lên.
Bên trong truyền ra một giọng phụ nữa:
-Bình thường Diệp, gần đây không tồi đi, nghe nsoi anh trở lại Thủy Châu?
-Là chị Trương, vừa mới trở về mấy tháng.
Trong lòng Diệp Phàm có chút kinh ngạc, vừa rồi chính hắn đang muốn nói đến Thứ trưởng bộ Y tế Trương Oánh Nguyệt không thể tưởng tượng được cô gọi điện đến. Hơn nữa hình như là đúng thời điểm.
Trong lòng hắn thầm nghĩ hai không biết có phải có thần giao cách cảm không. Đương nhiên Trương Ánh Nguyệt đã gần 50, tuy nói chăm sóc từ ba mươi nhưng, Diệp Phàm đối với cô cũng không có hứng thú gì. Cây cỏ này đến dê cũng không thích.
-Cậu xem xem, gần đây có phải vừa mới thăng chức, bắt đầu khoe khoang trước mặt tôi? Cậu đấy, không có thể cho cậu lên chức.
Trương Oánh Nguyệt cười khanh khách nói