Quan Thuật

Đều Là Hạng Tục Tằn


trước sau

Theo đuổi phụ nữ thôi mà, Diệp Phàm trong lòng thầm mỉm cười. Tuy nhiên, nếu hai vị đây mà dám theo đuổi Triệu Tứ và Tào Phi Nhi, vậy chứng tỏ xuất thân không hề tầm thường. Bằng không, đầu tiên đã tự biết xấu hổ rồi.

-Hai người đến từ khi nào vậy?

Diệp Phàm vốn không muốn xuống, tuy nhiên nghĩ đi nghĩ lại thấy vẫn nên xuống lầu chào hỏi một tiếng. Vừa nghe câu hỏi của Diệp Phàm, mấy cô nàng ngồi trên miếng gỗ và hai chàng thanh niên đều nhìn qua.

-Hihihi…

Tào Phi Nhi đột nhiên cười đến nỗi gập cả lưng lại.

-Cười cái gì?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô nàng, bất mãn hừ một tiếng, cảm thấy Tào Phi Nhi đúng là yêu linh, quá mức đáng yêu ngịch ngợm.

-Chị Triệu người ta vốn ở Thủy Châu kinh doanh, anh còn hỏi chị ấy đến từ khi nào, cái này không buồn cười à?

Tào Phi Nhi bất mãn liếc mắt nhìn Diệp Phàm.

-Ừ! Cái này, lâu quá không liên lạch, anh cũng không rõ lắm.

Diệp Phàm hơi áy náy.

-Anh giờ là đại Bí thư rồi, là tỉnh thành tâm phúc, sao nhớ đến tiểu nữ hèn mọn đáng thương này nữa.

Giọng điệu Triệu Tứ đầy tia oán hận, hạ thấp mình, làm hại cả đám con gái đều cười thầm. Triệu Tứ tiểu thư khiêm tốn vậy từ khi nào vậy, chắc đồng chí này xui xẻo rồi.

-Đúng, đúng, đúng! Làm quan lớn là quên bạn bè ngay, Bí thư Diệp, tối nay anh phải mời khách đi, chúng em phải mổ xẻ anh một trận rồi tính sau. Anh là quan phụ mẫu bản địa mà! Hihihi…

Tào Phi Nhi lại cười, hai bầu ngực rung kịch liệt, rung đến nỗi tim Diệp lão đại chẳng hiểu sao cũng đập nhanh theo.

Nghĩ đến tối hôm đó uống rượu đã ôm cả Triệu Tứ và Tào Phi Nhi ngủ, may là say quá không làm chuyện khi khiến dân thần đều phẫn nộ. Giờ nghĩ lại lại thấy hơi tiếc, nếu như song phi một cái, thì đúng là hương vị phấn hồng khoái lạc đáng nhớ nhất đời người rồi.

-Đúng là quan lớn, còn là tỉnh thành tâm phúc, không biết vị này làm ở tỉnh thành nào?

Lúc này, chàng thanh niên vóc dáng cao gầy thấy Diệp Phàm nói chuyện với hai mỹ nhân thì không kìm được, có vẻ hai mỹ nhân này khá thân thiết với Diệp Phàm. Cười rạng rỡ, thân mật như vậy cơ ma, tự nhiên trong lòng gã cũng thấy ghen tỵ.

-Anh là?

Diệp Phàm tương đối khách khí, dù cảm thấy người này đầy vẻ thù địch.

-Anh ấy mà anh cũng không biết, sống uổng phí quá. Đại công tử Trần Hưng của Trưởng ban cán bộ tỉnh ủy Trần Đại.

Lúc này, cô gái mặt tàn nhan ngồi trên miếng gỗ cười giới thiệu, vẻ mặt đắc ý nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

-Ồ!

Diệp Phàm chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt đó khiến Trần đại công tử trong lòng rất bất mãn, liếc mắt nhìn cô nàng tàn nhang một cái. Cô nàng kia chắc hẳn cùng phe với Đại thiếu gia Trần Hưng, lập tức châm chọc Diệp lão đại:

-A! Anh còn chưa trả lời câu hỏi của Trần thiếu gia?

Diệp Phàm trong lòng rất không vui, chẳng thèm để ý đến cặp nam nữ này. Quay đầu hỏi Triệu Tứ kinh doanh gì.

Cô nàng tàn nhang thực sự tức giận, đứng bật dậy, hai tay chống nạnh giống như mụ dạ xoa, hung hăng chỉ vào Diệp Phàm hét lên:

-Hỏi anh đấy, sao không trả trời, heo cũng biết hừ một tiếng mà đúng không? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

-Không phải cô đang hừ sao?

Diệp Phàm liếc nhìn cô nàng, phun ra một câu làm cô nàng không chịu nổi, mắng:

-Anh mới là heo,con heo lẳng lơ.

-Heo lẳng lơ! Tôi có làm gì cô không? Sao lại nói tôi vậy chứ?

Diệp Phàm hừ lạnh nói, nhíu mày. Triệu Tứ và Tào Phi Nhi không hé răng, lộ rõ vẻ muốn xem náo nhiệt. Đây là thói quen của hai cô nàng, thích nhìn Diệp lão đại gặp xui xẻo.

-Trần Hưng, Yến thiếu gia, các anh xem, em bị người ta bắt nạt này!

Cô nàng tàn nhang tức giận, chỉ vào mặt Diệp Phàm tìm kiếm sự giúp đỡ.

Người thanh niên tên Yến thiếu gia đang ngồi trên miếng gỗ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói với Triệu Tứ:

-Cô Triệu à, người này là sao? Sao thô lỗ vậy? Sao có thể tiến vào Hoa Thắng, Hoa Thắng trở nên tục tằn như vậy từ khi nào thế? Đúng là xui xẻo mà!

-Tầm thường!

Triệu Tứ liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt lập tức rạng rỡ, cười nói:

-Đúng, đúng, đúng, hắn tục tằn lắm, tục tằn không chịu nổi, tục tằn đến mức không thể tục tằn hơn nữa. Không phải anh ta là Phó Bí thư Thành phố Thủy Châu sao? Một cán bộ nhỏ cấp Giám đốc sở. Người quản lý Thủy Châu là một đám tục tằn, hihihi…

Những lời này của Triệu Tứ tương đối độc, nhìn thì mắng Diệp Phàm tục tằn, kỳ thực là kéo cả đám kia vào luôn, phó Bí thư Thành phố Thủy Châu còn tục tằn như vậy thì người ở Thủy Châu không phải đều là hạng tục tằn cả sao.

-Diệp Phàm!

Trong mắt Yến thiếu gia lóe lên tia khiếp sợ rồi biến mất, có chút đau khổ phun ra hai chữ này. Xem ra, hai chữ Diệp Phàm tương đối nổi tiếng ở Thủy Châu. Vị Yến đại thiếu gia sống ở Bắc Kinh không ngờ cũng biết đến.

Còn trong ánh mắt những cô nàng ngồi trên miếng gỗ đều kinh ngạc, không thể ngờ người thanh niên này đường đường là phó Bí thư thành ủy tỉnh thành, Cán bộ cấp Giám đốc sở khắp tỉnh thành kiếm còn chẳng được mấy người, huống hồ là trẻ thế này?

Đúng lúc này, một thanh niên mặt bộ đồ tây màu đen, bộ dạng tương đối khôn khéo, chắc khoảng chừng 30 tuổi bước đến, Diệp Phàm liếc nhìn một cái, thấy tấm thẻ trước ngực đề chức vị giám đốc—tên Triệu Hải.

Chẳng biết là giám đốc điều hành hay giám đốc của bộ phận nào trong khách sạn Hoa Thắng. Người này mặt nở nụ cười, nói:

-Yến thiếu gia đến lúc nào, sao không lên tiếng, Triệu Hải cũng chuẩn bị sớm một chút. Đúng là khách khí, thất lễ thất lễ.

Triệu Hải tương đối cung kính, thậm chí, bộ dạng hơi hèn mọn.

-Triệu Tổng, giữa anh em mà khách khí cái gì.

Yến thiếu gia rất hài lòng trước sự nhiệt tình của Triệu Hải, thân thiết vỗ vai Triệu Hải. Liếc mắt nhìn Diệp Phàm, ý nói quan phụ mẫu như anh có cái rắm gì, người ta chẳng thèm để ý đến anh, khách sạn Hoa Thắng này còn là địa bàn của anh đấy.

-Mọi người từ từ nói chuyện nhé, tôi lên lầu trước, trên lầu bạn bè tôi đang hối.

Điện thoại Diệp Phàm vang lên, cầm lên nhìn, là Trương Cường gọi, ừ ừ mấy tiếng. Sau khi cúp máy vẻ mặt có lỗi nói với Triệu Tứ và Tào Phi Nhi, liếc mắt nhìn giám đốc Triệu Hải một cái, nói:

-Giám đốc Triệu, tối nay hóa đơn bàn cô Tào và cô Triệu
để tôi tính, tôi ở phòng riêng 308, đợi chút thanh toán chung luôn là được.

Giám đốc Triệu đang định hỏi chuyện Diệp Phàm một chút, vì anh tính tiền mà! Nào ngờ Yến thiếu gia đứng bên châm chọc:

-Triệu Hải, khách sạn của anh cho người ta ăn không từ khi nào vậy?

Triệu Hải vừa nghe, lập tức nói:

-Vị này, anh có thẻ hội viên không? Nếu có thẻ hội viên thì cứ đưa thẻ cho chúng tôi quét là được rồi.

-Không có!

Diệp Phàm hừ nói, biết Yến thiếu gia muốn làm mình mất mặt. Cho nên, mới sai khiến Giám đốc Triệu ra mặt, bởi vậy, giọng Diệp lão đại cũng lạnh đi nhiều.

-Nếu không có… cái này, là giám đốc khách sạn, chúng tôi phải phụ trách khách sạn, đại khái là không thanh toán được.

Triệu Hải hừ giọng nói không khách khí, ý là nói anh ăn không của người ta đó. Đương nhiên, Triệu Hải từ trong khẩu khí của Yến thiếu gia biết cậu ta không vui, nên cũng tích cực khơi mào làm xấu mặt người khác, đồng chí Triệu Hải không thể trêu vào vị Yến thiếu gia này được.

-Cái này có thể làm thẻ hội viên không?

Diệp Phàm thản nhiên cười, Diệp Phàm đặt túi da xuống, lấy từ trong đó ra tờ chứng nhận gì đó đưa qua.

Triệu Hải cũng nhận, lật qua lật lại xem, sắc mặt lập tức hơi đờ ra, vội vàng trả lại cho Diệp Phàm, người hơi cong một chút, nói:

-Rất xin lỗi Bí thư Diệp, lúc nãy chúng tôi không biết là ngài. Bí thư Diệp nói sao thì sẽ làm vậy ạ, để tôi đưa ngài lên trên.

-Không cần, tôi có mắt mà.

Diệp Phàm cũng hiểu sự nịnh bợ của người làm ăn, khoát tay.

-Như vậy sao được, Bí thư Diệp lần đầu đến Hoa Thắng. Thế này đi, tôi sắp xếp người đưa anh lên.

Giám đốc Triệu vẻ mặt cung kính, nói xong quay sang bảo phục vụ nữ đứng bên cạnh:

-Cô đưa Bí thư Diệp lên phòng riêng 308, nói với mấy người trên đó, phục vụ phải chu đáo cẩn thận. Nếu Bí thư Diệp không hài lòng, thì lo mà thu dọn đồ rồi cuốn xéo đi! Khi nào thanh toán gọi tôi một tiếng, Bí thư Diệp là khách quý đó.

Lần này Diệp Phàm không từ chối, gật đầu đi lên.

-Diệp đại Bí thư, tự anh nói anh mời đấy nhé!

Đằng sau truyền đến giọng cười không chút hảo ý của Tào Phi Nhi.

-Đương nhiên, các em cứ việc dùng, để đó cho anh thanh toán.

Diệp Phàm quay đầu thản nhiên cười, biết Tào Phi Nhi và Triệu Tứ chắc hẳn muốn chơi trò “mổ heo”. Còn không phải muốn ăn cho mình phá sản thôi sao, trong lòng nói tài sản ông đây giờ không đến 1 tỷ thì cũng 500, 600 triệu rồi, còn sợ em ăn hết tiền sao, đúng là buồn cười mà!

Từ cổ phần khống chế tập đoàn Bàn Đế sau khi phá đại án Ngư Đồng, chỉ tính giá trị bất động sản bản đi cũng đã lời 200 triệu rồi.

Còn tập đoàn Dương Điền Việt Đông sau lại bị tập đoàn Bàn Đế và Lư thị nuốt mất. Sau khi chính quyền tỉnh Việt Đông có phản ứng, bên tập đoàn Dương Điền lại bán đi lời hơn 300 triệu. Mấy ngày nữa Diệp Cường lại đến Thủy Châu cùng với Lư thị ký kết mua lại công ty hải vận Phượng thị.

Công ty hải vận Phượng thị giá trị 600 triệu, tập đoàn mua lại từ Phượng thị với cái giá 120 triệu, trao tay qua cho Bàn Đế với giá 240 triệu. Bàn Đế vừa mới mua về đã lời gần 500 triệu rồi. Cho nên, chỉ cần kinh doanh đúng đắn, tập đoàn Bàn Đế đương thời đã là tập đoàn lớn có tài sản gần khổng lồ gần 1 tỷ rồi. Cái này, có thể nói đều là tài sản của Diệp lão đại.

Hơn nữa, hai cái biệt thự cổ, rồi cả 50 triệu thắng được hôm đánh cược với Lý Thuần Miên phái Thanh Thành do Phượng gia mời đến nửa. Tổng cộng lại, tài sản của Diệp lão đại tuyệt đối không dưới 1 tỷ. Cái này, ngay cả bản thân Diệp Phàm cũng không rõ. Hắn cảm thấy chỉ cần có tiền dùng là được, Diệp lão đại trước nay chẳng bao giờ để ý. Hơn nữa, Diệp Phàm cũng chẳng hỏi đến chuyện của công ty Bàn Đế. Có khi Diệp Cường đưa tài liệu tới, hắn cũng chỉ lười biếng nhìn qua một chút.

-Hừ!

Yến thiếu gia hừ lạnh, nhìn giám đốc Triệu. Giám đốc Triệu mặt mày đau khổ, nhe răng cười:

-Yến thiếu gia, dù sao tôi cũng lăn lộn ở Thủy Châu đúng không? Quan phụ mẫu Thủy Châu tôi không thể trêu vào được! Thứ lỗi! Thứ lỗi! Hôm nay các anh có người mời rồi, để hôm khác tôi làm chủ, tôi mời, tôi mời!

Giám đốc Triệu Hải mặt còn khó coi hơn cả khóc.

-Không thích!

Yến thiếu gia hừ lạnh, đang định từ chối Diệp Phàm, nào ngờ Trần Hưng mỉm cười, bước đến nói thầm bên tai:

-Diệp Phàm chẳng qua chỉ là một phó Bí thư thôi, lương được bao nhiêu chứ. Hơn nữa cả tiền trợ cấp nữa, một tháng chắc chắn không quá hai ngàn. Nếu như hắn đã bị mỹ nhân làm mờ mắt muốn mời khách, haha, chúng ta không phải là có trò hay để chơi sao, bắt hắn…

Trần đại công tử cười không ngừng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện