-Đừng vội, anh không chạy trước tôi đấy chứ.
Diệp Phàm thản nhiên cười ngồi xuống. Nhẹ nhàng ấn Triệu Tứ và Tào Phi Nhi ngồi xuống nghế. Tuy nhiên, vì hai người đều muốn ngã, nên Diệp Phàm cho ba cái ghế dựa sát nhau, nhìn cứ như ba người lấy Diệp Phàm làm trung tâm ôm nhau ngồi cùng một chỗ.
Diệp Phàm nói với Triệu Tứ:
-Em lấy bình rượu đi!
-Được không?
Triệu Tứ lo lắng hỏi.
-Đàn ông có thể nói không được sao?
Diệp Phàm không quên cười gượng một tiếng.
-Đáng ghét! Uống cho say chết anh đi!
Triệu Tứ mắt say lờ đờ nhưng vẫn không quên liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vô cùng phong tình. Khuôn mặt Triệu Tứ chỉ có thể được xem là thượng đẳng, không tính là cực phẩm. Nhưng sự phong tình của Triệu Tứ lại có thể khiến cho đàn ông trong thiên hạ say mê mãi không muốn tỉnh lại.
Cô thật sự loạng choạng cầm chai rượu lên đưa đến gần Diệp lão đại.
-Có mỹ nhân rót rượu, đời đúng là không còn cần gì nữa!
Diệp lão đại tương đối càn rỡ cười to một tiếng, thấy tay rót rượu của Yến Đông hơi run rẩy, rượu cũng đổ ra ngoài một ít.
-Tay ổn định lại, đừng vung nữa, bằng không, anh thua đấy.
Tào Phi Nhi là người làm chứng rất có trách nhiệm, thấy rơi một chút rượu đã hét to nói với đồng chí Yến Đông. Mặt Yến Đông đỏ lên, hai tay nâng bổng chai rượu. Gã thật sự hơi sợ Tào Phi Nhi, vì Tào Phi Nhi mà điêu ngoa lên thì dám lấy cả mạng người. Yến Đông dù nói là đệ nhị công tử Nam Phúc, nhưng Tào Phi Nhi là hòn ngọc quý trong tay của Tào gia ở Bắc Kinh, trước nay ở Tào gia được đối xử như công chúa.
Ực ực… ực ực…
Bịch…
Yến Đông cố gắng chống đỡ uống đến chai thứ hai, mới uống được một ngụm cuối cùng đã không kìm được, gieo thẳng người xuống sàn. Hơn nữa, người còn ngã cong queo, cô nàng mặt tàn nhang ngồi bên cạnh vội vàng đến dìu gã dậy.
-Yến Đông, lên! Lên! Tiếp tục đi, anh mới uống một ngụm đã ngã rồi, cố lên, cố lên!
Tào Phi Nhi mắt say lờ đờ mơ hồ kêu to, giống như một cổ động viên, còn vui vẻ hoa tay múa chân bên cạnh bàn. Cả người dựa hẳn vào Diệp lão đại, khuôn ngực không to nhưng tương đối săn chắc cọ xát cánh tay Diệp Phàm. Cảm giác được sự mềm mại, máu huyết của Diệp lão đại sôi sùng sục, cái bên dưới suýt chút nữa là bất nhã vểnh lên rồi.
-Tôi… tôi uống tiếp…
Yến Đông tay lắc lư chai rượu, một tiếng loảng xoảng chói tai vang lên, thằng nhãi này ngay cả chai rượu cũng không cầm chắc, cuối cùng đã vỡ tan.
-Yến Đông thua rồi, Yến Đông thua rồi, hihihi…
Tào Phi Nhi vỗ tay kêu lớn lên, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng, ngực không ngừng gãi ngứa trên cánh tay của Diệp lão đại, không biết có phải do say rượu nên thành ra thế này hay không? Hơn nữa, cánh tay của Tào Phi Nhi còn không cẩn thận quơ xuống phía dưới. Dù sao bên dưới của Diệp lão đại cũng bị cô nàng kích thích đến nỗi sắp nổ súng.
-Yến thiếu gia, tôi dìu anh về.
Lúc này, giám đốc Triệu Hải cùng một thanh niên tóc húi cua bước vào. Người này vội ôm nửa người Yến thiếu gia sợ y ngã xuống.
-Về… về…
Yến thiếu gia đầu óc choáng váng, tay chỉ ra cửa, miệng bất giác nói liên hồi.
-Ông chủ, thanh toán!
Tào Phi Nhi cười hét lớn.
-Tối nay chiết khấu 8%! Mọi người muốn xuất hóa đơn chưa ạ?
Triệu Hải liếc mắt nhìn tờ giấy cười nói.
-Tôi đây, Giám đốc Triệu, tính cho tôi.
Chàng thanh niên tóc húi cua vừa dìu Yến thiếu gia, vừa rút ví.
-Tối nay là Bí thư Diệp…
Triệu Hải vốn định nói là Bí thư Diệp mời khách, thanh niên tóc húi cua cũng hừ lạnh một tiếng, ngắt lời ông ta, nói:
-Triệu Hải, anh coi thường người Phượng gia chúng tôi không trả nổi khoản tiền nhỏ này đúng không?
-Khâu… Khâu tổng, không phải…
Triệu Hải có chút quýnh quáng. Khoản này Yến thiếu gia vừa nãy có dặn nhất định phải để Diệp Phàm thanh toán. Nếu để chàng thanh niên tóc húi cua giành thanh toán khoản tiền này, Yến thiếu gia mà biết được còn không lột da mình sao.
Và, buổi cơm tối nay còn mời thêm cả diễn viên, nhạc sĩ, không rẻ chút nào, vừa rồi Triệu Hải hỏi quầy, nói là tổng cộng gần ba trăm ngàn. Chủ yếu là do Hoàng Gia Long Pháo rất mắc. Tuy nhiên, chàng thanh niên tóc húi cua rõ ràng đã bị chọc giận, rút ra tấm thẻ quăng qua, hừ nói:
-Quét thẻ ngay, bằng không, sau này Hoa Thắng các anh đừng mong khách của Phượng thị chúng tôi sẽ đến nữa.
-Tiền tối nay là tôi trả, ông em, anh để hôm khác nhé!
Diệp Phàm liếc mắt nhìn người này, cố ý lên tiếng kích thích anh ta.
-Anh tính cái quái gì, nhanh quét thẻ.
Giám đốc Khâu tức giận, hét lớn.
Diệp Phàm nhún vai, nói:
-Nếu vị này đã cứng rắn giành trả, vậy tôi đành xấu hổ thôi.
Giám đốc Triệu, anh thấy có đúng không?
-Dạ, vâng, vâng, đúng ạ!
Triệu Hải đành cầm tấm thẻ sắp xếp người đi.
-Đúng rồi, chờ chút, mấy cô này chắc cần nghỉ ngơi, có phòng Tổng thống không?
Diệp Phàm hỏi.
-Không có phòng Tổng thống, nhưng chúng tôi có phòng VIP dành cho khách quý, Bí thư Diệp có cần không?
Triệu Hải hỏi.
-Vậy một phòng đi! Tiền này tôi trả!
Diệp Phàm gật gật đầu nói.
-Khâu Hoa tôi trả không nổi à? Tính chung hết.
Khâu Hoa tóc húi cua liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, bộ dạng khinh thường hừ nói.
-Cũng được!
Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng sớm cười trộm. Chắc hẳn sau khi tỉnh lại sắc mặt của Yến đại thiếu gia sẽ rất khó coi.
Khâu thiếu gia đỡ đám người Yến thiếu gia đi rồi, Diệp Phàm đang định gọi người đưa đám Triệu Tứ sang phòng kia, nhưng ngoài cửa đã xuất hiện một khuôn mặt xinh đẹp.
-Chị họ tôi đâu?
Tống Trinh Dao hỏi, nhìn lướt qua, rốt cục cũng phát hiện Tào Phi Nhi.
Vì Tào Phi Nhi chính là chị họ của Tống Trinh Dao.
-Ở trong này, em đến thì tốt rồi, chúng ta cùng dìu các cô ấy lên lầu đi.
Diệp Phàm trả lời.
-Dạ!
Tống Trinh Dao lên tiếng, đỡ một người vào thang máy lên phòng VIP.
Đúng là phòng VIP, một căn phòng lớn, có bốn phòng nhỏ, hai sảnh, mỗi phòng đều có buồng vệ sinh, đại sảnh cũng tương đối lớn, quầy rượu, quầy bar, dàn nhạc, bàn hội nghị nhỏ và thư phòng đều có đủ.
Đương nhiên, giá cả cũng không rẻ, nghe nói một đêm phải trên mười ngàn.
-Trinh… Trinh Dao, sống tốt chứ?
Vất vả hầu hạ hai vị đại tiểu thư ngủ xong, Diệp Phàm và Tống Trinh Dao lẳng lặng ngồi trên sofa ngoài đại sảnh, hai người không ngồi nói chuyện đối
diện. TV mở, Tống Trinh Dao đang xem phim Hàn, tuy nhiên, do biết ánh mắt cô căn bản không nhìn hình ảnh, cũng chẳng biết là đang nghĩ gì nữa.
-Anh nói xem?
Tống Trinh Dao quay mặt qua chỗ khác, không thèm nhìn người nào đó.
-Em hiện làm ở đài truyền hình tỉnh, dẫn chương trình Nhạc Nhạc Thiên, thành ngôi sao rồi, haha, chúc mừng em nhé!
Diệp Phàm có chút xấu hổ cười cười.
-Cũng chỉ là thủ hạ của quan lớn các anh thôi.
Trinh Dao châm chọc hừ nói, mặt hướng về TV.
-Trinh Dao, anh…
Diệp Phàm mặt dày mày dạn xích sang, thấy Tống Trinh Dao cũng không xê dịch đi chỗ khác, cái này, chính là tín hiệu phụ nữ phát ra. Trong trường hợp này đàn ông chỉ cần mặt dày một chút, thông thường sẽ thành công. Cho nên, thằng nhãi Diệp Phàm này cũng mượn rượu lấy can đảm, đưa tay kéo Tống Trinh Dao. Đồng chí Tiểu Diệp tin, phụ nữ phải dùng cách dụ dỗ. Chỉ cần thân mật một chút, mọi chuyện sẽ đều được giải quyết.
-Lấy cái tay bẩn thỉu của anh ra, kinh tởm!
Tống Trinh Dao không chút khách khí, nhíu đôi mày cong xinh đẹp, đánh vào tay Diệp lão đại một cái.
-Haha, tay anh, mới rửa mà.
Diệp lão đại mặt mày tươi cười.
-Trái tim có thể rửa được không?
Tống Trinh Dao bĩu môi, mắt không nhìn sang. Giống như không có người này bên cạnh.
-Lòng anh ô uế, ô uế lắm hừ!
Diệp lão đại nổi giận, đến quầy rượu khui chai rượu tự uống.
-Hôi chết đi được, ra hành lang mà uống.
Tống Trinh Dao vẫn nhìn TV chằm chằm không chớp mắt, miệng quát lên.
-Ở đây không chứa tôi, sẽ có chỗ khác chứa, hừ! Tôi đi tìm Tiểu Tứ uống tiếp, vừa hay Phi Nhi cũng ở đây, cùng say một bữa!
Diệp lão đại nổi giận, thất tha thất thểu giống võ nhị lang trên “đồi Cảnh Dương”. Trên đồi có một chiếc giường lớn, rộng khoảng hai mét rưỡi. Vì đây là phòng ngủ chính của phòng VIP. Khách sạn làm vậy để khách còn thực hiện hoạt động song phi.
Lúc này, Triệu Tứ và Tào Phi Nhi đang nằm ngủ trên giường, người toàn mùi rượu. Nhìn hai người đẹp nằm trên giường, Diệp lão đại khó khăn nuốt nước miếng, nằm nghiêng người trên chiếc sofa đối diện giường, đưa chai rượu lên vui vẻ uống một mình.
Nửa tiếng sau, Diệp lão đại choáng choáng nằm trên ghế định ngủ. Tuy nhiên, có hai cô gái nằm trên giường, cũng không tiện. Diệp Phàm đứng lên đi ra đại sảnh, hắn cũng muốn thăm dò xem Tống Trinh Dao đã coi xong phim Hàn Quốc chưa.
Nào ngờ, vừa vào đại sảnh đã nghe mùi rượu nồng nặc. Chẳng lẽ Trinh Dao uống rượu, hình như cô chưa bao giờ uống rượu? Diệp lão đại trong lòng nghi hoặc, nhìn về phía bàn trà, thấy có một ly rượu chân cao, bên trong còn nửa ly rượu vẫn chưa uống. Lại nhìn lên sofa, lập tức, Diệp lão đại trợn tròn mắt.
Tống Trinh Dao kia sắc mặt tươi đẹp như hoa đào, vốn da mặt trắng, giờ điểm thêm chút hồng bèn trở thành màu hồng phấn. Cổ vẫn còn ẩn hiện chút màu trắng. Màu trắng ẩn lộ ra trong màu đỏ. Ngực Tống Trinh Dao không phải cỡ quá lớn, chỉ thuộc dạng đầy đặn.
Tuy nhiên, nhìn cũng tương đối săn chắc. Lúc này Tống Trinh Dao đang nằm nghiêng trên sofa, miệng toàn mùi rượu, bộ ngực phập phồng kịch liệt. Cặp mắt cao quý thuần khiết lúc này đã biến thành đôi mắt của cô mèo Ba Tư làm nhộn nhạo tất cả giống đực trên thế gian.
Còn đôi giày của cô nàng không biết đã quăng đâu mất, trời ơi, ngay cả đôi tất cũng chẳng biết cô ném đi phương nào. Có lẽ sau khi uống rượu vào, người ngợm nóng bức, nên lột tất, áo khoác cũng cơi vứt bên sofa.
Trên thực tế chỉ mặc mỗi chiếc áo len mỏng màu trắng, đường cong lả lướt đều hiện ra, cùng với nhịp thở, nhẹ nhàng run rẩy tựa như rắn.
Quý phi say rượu!
Diệp Phàm trong đầu không khỏi mường tượng cảnh Dương quý phi sau khi uống rượu. Chẳng lẽ ông đây chính là Đường Huyền Tông.
Haizz… Khứ niên kim nhật thử môn trung, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, Diệp lão đại tự đọc câu thơ, lắc đầu, hà cớ gì phải khổ vậy?
-Không biết uống mà uống cái gì? Hàn Quốc có bao nhiêu anh hùng bảnh bao, người Trung Quốc có bao nhiêu hào khí. Xem mấy phim Hàn Quốc mà cũng uống rượu à.
Diệp Phàm thở dài, nhẹ nhàng ôm Tống Trinh Dao định vào gian phòng chính.
Nhìn phòng Triệu Tứ và Tào Phi Nhi, phòng bên đó tuy nói giường lớn, nhưng có hai người rồi. Diệp Phàm bèn đổi ý định đẩy cửa một phòng khác, cúi đầu thoáng nhìn, lại ngây ngẩn cả người.