-Nghe nói tên Diệp có người em làm ngay tại bộ tên là Diệp Tử Kỳ.
Yến Đông lại lại lọt ra chút tin tức. Trương Nhất Đống ở bộ Tài vụ, Yến Đông biết, Diệp Tử Kỳ không có ngày lành. Gia thế lão Trương so với gia thế nhà họ Yến còn mạnh hơn, muốn thu thập một nhân viên còn sợ không thể.
Nhất Đống gác điện thoại. Vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống bàn, miệng tự nói một câu:
-Diệp Tử Kỳ
Ba ngày trôi qua êm đềm. Vệ Sơ Tịnh tới văn phòng Diệp Phàm báo cáo chuyện đàm phán.
-Xử lý xong chưa?
Diệp Phàm bảo Vệ Sơ TỊnh ngồi xuống sau đó hỏi
-Nào có dễ như vậy? Chủ yếu là khoản đền họ nói giá rất cao.
Vệ Sơ Tịnh nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói
-Bọn họ muốn xin chúng ta ra mặt đem tòa bên cạnh dùng để mở siêu thị Niên Dạ Lâu và khu chung cư đổi với khối đất trong sông kia.
-Niên Dạ Lâu phải bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm nhíu mày xuống, hừ nói
-Căn bản là mua không nổi, không có tám triệu không được
Vệ Sơ Tịnh nói.
-Tám triệu, khu Hồng Liên chúng ta cũng không phải ngân hàng mở. Nơi này tám triệu làm sao mà tám triệu, rút tiền để chơi?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đập nhẹ nhàng trên bàn một cái.
-Ngô Huy nói đây là giá cả thấp nhất, nói nhà bọn họ vừa mới trang hoàng lại, chỉ riêng phí trang hoàng cũng không dưới hai triệu. Hơn nữa đất và nhà bằng giá, sẽ không dưới tám triệu. Bọn họ chịu thiệt, chỉ vì ủng hộ việc xây dựng kinh tế mới nên đồng ý nhượng lại. Nếu không, sẽ suy nghĩ lại.
Vệ Sơ Tịnh nói.
-Ủng hộ vị trí xây dựng, bọn họ cơ bản chính là xây dựng trái phép, không ngờ còn muốn đẩy giá lên trời, thiên hạ này thật đúng là nơi vô lý?
Diệp Phàm hừ nói, sắc mặt nghiêm túc lên.
-Có thể lệ gì? Tư lệnh Hồ là ủy viên thường vụ, phân lượng lớn, chúng ta lập tức có thể làm gì bọn họ. Lúc sau khi tôi tức giận đứng lên đi, Ngô Huy còn cười khẩy bảo chúng ta đi kiện, xem ai dám đến hủy vì bọn họ xây dựng trái phép
Vệ Sơ Tịnh vẻ mặt phẫn nộ nói.
-Chủ tịch quận Trương nói như thế nào?
Diệp Phàm hỏi
-Cười khổ vẫn là cười khổ. Và ngay cả nửa câu cũng không dám nói, sợ nếu đến tai tư lệnh Hồ thì mất mũ quan
Vệ Sơ Tịnh nói.
Vệ Sơ Tịnh đi rồi Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Mai Trường Phong, nói:
-Tư lệnh Mai, nhà khách là ông trực tiếp quản, có thể trực tiếp đem việc này xử lý. Kéo bẩy đẩy tám như vậy tới khi nào?
-Bí thư Diệp, bọn họ có thể hứa nhượng lại đã là tốt rồi. Bảo tôi trực tiếp buộc người ta hủy đi, việc này hơi khó. Cái chính là có chút tiền liền giải quyết, làm gì có không khí gia đình như vậy có phải hay không? Tôi nghe nói nhóm khu Hồng Liên rất nhiều kinh phí, là chỗ trọng điểm ở tỉnh
Mai Trường Phong nói.
-Tám triệu không phải là một số lớn sao, chúng tôi thu toàn bộ tiền khu Hồng Liên cũng không đủ.
Diệp Phàm hừ nói, đã hơi có chút tức giận. Bởi vì hắn phát hiện Mai Trường Phong cũng không có cố gắng giúp mình, người này, cơ bản là đang lợi dụng mình.
-Việc này, tôi sẽ không thể can thiệp. Việc cần nói tôi đã nói và bọn họ cũng hứa hẹn hủy đi tòa nhà. Tôi là cấp trên, cũng không xen vào chuyện cấp dưới có phải hay không? Việc này, trong lòng tư lệnh Hồ đã có mụn nhọt.
Mai Trường Phong nói, giọng điệu lạnh đi rất nhiều.
-Vậy đi. Nếu tư lệnh Mai không thể can thiệp thì thôi đi?
Cúp máy, Diệp Phàm nói một tiếng rồi cúp điện thoại. Mai Trường Phong này đúng là qua cầu rút ván, ông ta cho rằng chuyện của mình đã xong. Bởi vì Trương Cường đã đem ý kiến trả lời tới tay tư lệnh Kiều Hoành Sơn quân khu Niên Dạ Lĩnh Nam. Ủng hộ đồng chí Mai Trường Phong đến đảm nhiệm chỉ huy trưởng sư đoàn A, toàn lực Báo Săn ủng hộ công việc của ông ta. Mai Trường Phong khẳng định việc này đã thành, cho nên thái độ lạnh nhạt đi.
-Trương Cường, gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn, nói Báo Săn chúng ta không thích Mai Trường Phong.
Diệp Phàm hừ nói.
-Có phải Mai Trường Phong lật lọng hay không?
Giọng Trương Cường rất lạnh
-Mẹ kiếp, bọn họ đồng ý hủy đi tòa nhà, tuy nhiên, đẩy giá lên trời, đòi chúng tôi tám triệu. Bố đây không có kho vàng
Diệp Phàm chửi một câu.
-Tôi lập tức gọi, hẳn là còn kịp.
Trương Cường nói.
Hai giờ sau.
Mai Trường Phong cấp bách vào văn phòng tư lệnh Kiều Hoành Sơn.
-Ngồi đi Trường
Phong.
Kiều Hoành Sơn cũng không đứng lên, chỉ vào ghế dựa đối diện nói
-Tư lệnh, có chuyện gì mà gọi tôi vội vã tới đây? Có phải việc tập huấn sư đoàn A phải bắt đầu rồi, mà vội vậy.
Mai Trường Phong hỏi.
-Ngày hôm qua có đi qua Thủy Châu không?
Kiều Hoành Sơn liếc mắt nhìn Mai Trường Phong một cái thản nhiên hỏi.
-Không có, buổi tối hôm trước trở về tới bây giờ tôi đều ở trong bộ vội vàng chuyển giao một số việc.
Mai Trường Phong nói, liếc mắt nhìn Kiều Hoành Sơn một cái
-Trường Phong, việc này chỉ sợ hơi phiền toái.
Kiều Hoành Sơn liếc mắt nhìn Mai Trường Phong một cái, nhíu nhíu mày nói
-Phiền toái
Mai Trường Phong rất không hiểu, nhìn Kiều Hoành Sơn. Trong lòng nghĩ việc này không phải đã quyết định sao? Như thế nào lại sinh ra phiền toái?
-Cũng biết việc này có ba chỗ mấu chốt, quân ủy và chúng tôi bên này đều không có việc gì
Kiều Hoành Sơn nói
-Chẳng lẽ Báo Săn đột nhiên thay đổi?
Mai Trường Phong giọng trầm xuống nói, một vẻ phẫn nộ hầm hập bốc thẳng lên trên
-Nếu không lại đến họ hỏi một chút?
Kiều Hoành Sơn không đáp nói lại
-Quá mức rồi, việc quan trọng như vậy mà lại coi như trò chơi. Bổ nhiệm của quân ủy chẳng nhẽ không có quyền uy sao? Báo Săn thì thế nào? Không phải là quân đội của quân khu Lĩnh Nam chúng ta sao? Tư lệnh, tôi thấy lần này chúng ta muốn đi đề nghị, không thể để Báo Săn kiêu ngạo như vậy. Cơ bản là không coi việc quân khu Niên Dạ chúng ta ra gì thôi. Việc này, tôi thấy là không hướng quân ủy xin tài liệu liên quan?
Mai Trường Phong tương đối phẫn nộ
-Làm sao có thể xem bổ nhiệm quân ủy là trò đùa? Đồng chí Trường phong, ngẫm nghĩ lại xem. Đối với bổ nhiệm, Báo Săn tất nhiên không có quyền xen vào. Hiện tại đã có thể đi đến nhận chức.
Kiều Hoành Sơn nghiêm mặt, hừ nó, liếc mắt nhìn Mai Trường Phong một cái khuyên nhủ.
-Ngẫm lại, đến lúc đó chính là một tình huống xấu hổ. Sân huấn luyện là của Báo Săn người ta có phải hay không? Chỉ có thể chỉ huy tập đoàn quân thứ hai, chẳng lẽ còn muốn cưỡng bức người ta đem sân cho mượn.
-Báo
Săn không phải là quân khu chúng ta quản sao?
Mai Trường Phong ngay lập tức khó có thể bình tĩnh trở lại.
-Quản, xem chúng ta khi nào thì quản được bọn họ? Điều lệ không phải không rõ ràng, quân ủy có phát văn kiện chính thức. Đối với Báo săn vịnh Lam Nguyệt Thủy Châu là một nhánh quân đội, chúng ta chỉ có thể cung cấp hậu cần thôi, đảm bảo bọn họ hoàn thành nhiệm vụ, không có quyền chỉ huy, chỉ có quyền đề nghị. Cái gì gọi là quyền đề nghị, có thể đề nghị Báo Săn đem sân huấn luyện cho sư đoàn A mượn. Nhưng, thủ trưởng Báo Săn cũng có quyền từ chối. Đến lúc đó, chúng ta có thể nói sao
Kiều Hoành Sơn cầm điếu thuốc đi tới, nói.
-Chẳng lẽ để cho Báo Săn kiêu ngạo như thế? Chúng ta hoàn toàn có thể hướng quân ủy đề nghị thu hồi quyền của Báo Săn.
Thái độ Mai Trường Phong rất cứng rắn, mạnh mẽ, liếc mắt nhìn Kiều Hoành Sơn một cái, phát hiện ông ta không hé răng, biết người này không thể nào tình nguyện. Này rõ ràng là chọn người sai lầm, Kiều Hoành Sơn suy nghĩ cũng không thể dễ dàng hứa hẹn. Lúc trước chính mình có thể đạt đến chức vị này cũng là ông cụ và nhà họ Kiều giúp…
Nếu bởi vì đem chuyện Báo Săn quấy rối thất bại, Kiều Hoành Sơn tuyệt không có một chút phẫn nộ. Cũng có thể là vì ân tình Niên Dạ khác. Người nhà họ Kiều muốn tranh giành quyền chỉ huy tổ mới sư đoàn A, cũng không có đủ lượng nhân tài, điều ấy Mai Trường Phong cũng an tâm.
-Tư lệnh, chỉ cần chúng ta đồng ý trình đề nghị thu hồi văn bản dưới quyền Báo Săn, tôi có thể nhờ ông cụ ra mặt ở hội nghị quân ủy đề xuất thái độ cứng rắn, mạnh mẽ. Đến khi đó lại liên hệ vài người, là ủy viên quân ủy, để lúc đó vắt thành một sợi dây, tôi thấy việc này tám phần có thể được. Nếu có thể hoàn toàn nắm Báo Săn trong tay, đối với thanh danh quân đội chúng ta, và xử lý của tập đoàn quân thứ hai cũng được Niên Dạ ưu đãi. Nếu không, Báo Săn trở thành chủ nhân ở vịnh Lam Nguyệt, chúng ta thành đứa nhỏ không cha không mẹ
Mai Trường Phong giật dây Kiều Hoành Sơn
Kiều Hoành Sơn cũng có chút lay động, lẳng lặng ngồi trên ghế suy nghĩ. Nếu thật sự có thể thu hồi Báo Săn, lợi đúng thật là nhiều. Đầu tiên là nhà nước đối với quân đội Báo Săn có ưu đãi đặc biệt, hàng năm quân phí còn hơn nhiều tập đoàn quân thứ hai.
Thứ hai, sân huấn luyện Báo Săn đại diện cho sân huấn luyện cao cấp nhất nước, nếu có thể trực tiếp quản Báo Săn, chẳng khác nào sân huấn luyện kia thuộc quân khu Niên Dạ Lĩnh Lam
Đến lúc đó các quân khu khác muốn đến Báo Săn huấn luyện, còn phải dò sắc mặt của Kiều Hoành Sơn ta. Kiều Hoành Sơn vừa nghĩ tới bộ dáng tư lệnh quân khu khác Niên Dạ lúc đó phải bưng trà, thằng nhãi này trong lòng không ngờ cũng có chút kích động lên.
Tuy nhiên, Kiều Hoành Sơn cũng không bị, tưởng tượng, choáng váng đầu óc, muốn trực tiếp quản Báo Săn, rất nhiều khó khăn. Quan trọng nhất chính là Báo Săn giống như chỉ là biểu tượng, đó là quân đội thần bí nhất Trung Quốc.
Tức giận là chính mình làm đến chức ủy viên quân ủy, Tư lệnh quân khu Niên Dạ Lĩnh Nam. Đến bây giờ cũng không rõ tình trạng thực của tổ đặc nhiệm A. Chỉ nghe nói, quyền biết tình hình tổ A trong tay vài lãnh đạo quân ủy.
Kiều Hoành Sơn cũng chỉ mới vào quân ủy, và tương đối mất lực mới vào được. Tư lệnh quân khu Niên Dạ muốn tiến vào quân ủy tương đối khó, ủy viên quân ủy bình thường là do bốn Trưởng ban tổng bộ cùng một ít người phân lượng lớn tạo thành. Giống như Bộ tổng tham mưu, Tổng cục Chính trị, tổng cục hậu cần lắp ráp hoàn chỉnh. Hải quân, tư lệnh viên không quân cùng với tư lệnh viên pháo binh thứ hai. Như hiện tại, tư lệnh quân khu Niên Dạ ít khi tiến vào quân ủy.
Kiều Hoành Sơn lắc đầu, kiềm chế kích động trong lòng. Tuy rằng bánh này có nhân rất mê người, nhưng, Kiều Hoành Sơn còn chưa ổn định
Khoát tay áo nói:
-Thôi vậy, việc này nếu quân ủy đặt ra như thế, khẳng định là có tính chất cần đặt vậy. Thật muốn bay qua thì rất khó khăn, không phát hiện thủ trưởng tối cáo Báo Săn là ai? Không sợ chê cười, ngay cả Kiều Hoành Sơn tôi đến giờ còn không rõ ràng lắm. Báo Săn là tinh anh nước cộng hòa, hơn nữa, cho tới nay, Báo Săn đối với tập đoàn quân thứ hai chúng ta cũng không tồi. Sân huấn luyện của người ta có ba phần thời gian là chúng ta dùng.
-Vậy được.
Mai Trường Phong có vẻ bất mãn gục gặt, liếc mắt nhìn Kiều Hoành Sơn một cái nó
-Tư lệnh, vậy việc này thế nào?