-Để tư lệnh Mai chờ, thật ngại quá, vừa rồi bị kẹt xe.
Diệp Phàm nói vài câu xin lỗi.
-Nói chi vậy, kẹt xe cũng là bình thường.
Vẻ mặt Mai Trường Phong thân thiết cười tỏ vẻ thông cảm. Nhìn nhìn Diệp Phàm nói:
-Tôi đã nói qua với tư lệnh Hồ quân khu tỉnh, bọn họ trong vòng ba ngày hẳn là có thể xử lý việc này .. Tin rằng bọn họ sẽ cho các cậu một câu trả lời vừa lòng về khu Hồng Liên.
-Cảm ơn tư lệnh Mai đã quan tâm tới nhân dân Hồng Liên.
Diệp Phàm nói, mấy người vào đại sảnh nhà hàng Phi Vân. Đúng lúc này, một thanh niên chạy nhanh lại đây, từ xa hướng về phía Diệp Phàm hô:
-Là bí thư Diệp, xin chào.
-Anh là?
Diệp Phàm nhìn anh ta một cái, tuy nói không nhớ gì cả, nhưng người ta đã sớm giơ tay lại đây, cho nên, cũng lịch sự giơ tay ra.
-Hahaha! Bí thư Diêp, anh là người bận rộn, anh tôi chính là Diệp Phi Tiêu, lần trước ở Không Nguyên tự đã gặp qua anh.
Lúc này, Đại tiểu thư Diệp Khả Khả một trong tứ đại mỹ nhân Thủy Châu, cũng không biết từ đâu xông ra, cầm tay Diệp Phi Tiêu cười nói.
-Ồ, xem trí nhớ tôi này, gần đây bị chuyện sông Hồng Liên làm cho đầu óc choáng váng. Rất xin lỗi anh Diệp.
Diệp Phàm rốt cục nhớ ra, cười tỏ vẻ khiêm tốn.
-Bí thư Diệp là người rất bận rộn, không trách.
Diệp Phi Tiêu hiền lành cười cười, nói:
-Cha tôi nói, nhà hàng Phi Vân chúng tôi đang chuẩn bị đổi chỗ, địa điểm đã xác định ở bên bờ sông Hồng Liên.
-Người tới đều là khách quý, tôi đại diện khu Hồng Liên hoan nghênh giám đốc Diệp tới làm khách đầu tư ở Hồng Liên.
Diệp Phàm cười nói, đối với những chuyện tốt này đương nhiên sẽ không từ chối.
Hơn nữa, cũng biết nhà họ Diệp thể hiện thiện ý với chính mình. Bởi vì trận chiến lần trước ở Không Nguyên tự, nhà họ Diệp tự biết sức lực của chính mình nêntự nhiên sẽ bày tỏ bày tỏ thiện ý thôi. Nhà hàng Phi Vân của họ Diệp ở Thủy Châu là một cửa hiệu lâu đời.
Nghe nói ở triều Thanh lấy hình thức thương hội tồn tại. Tới nơi này không phải quan lớn cũng là nhân vật giàu nổi tiếng và cấp bậc tiêu phí ngang với hoàng đế. Hơn nữa, nhà hàng Phi Vân chú trọng phương diện nhân văn. Nếu nhà hàng Phi Vân thật sự có thể dựng ở bên sông Hồng Liên, thật không khác gì vì sự phát triển phồn vinh của Hồng Liên đặt thêm khối gạch lớn.
-Chẳng qua trước mắt dọn dẹp làm sạch sông Hồng Liên hình như đều ngừng lại, cha tôi chỉ sợ sông Hồng Liên làm không tốt hoặc thời gian kéo quá dài. Hội nhà hàng Phi Vân chúng tôi cấp bậc cao, những người khách vừa đến thấy sông Hồng Liên như thế, có chút phiền phức.
Diệp Phi Tiêu thản nhiên cười nói:
-Yên tâm, việc xây dựng sông Hồng Liên chắc chắn sẽ nhanh hơn kế hoạch.
Thời gian khởi động chính thức phỏng chừng chưa tới nửa tháng, lần này tạm dừng chủ yếu là bởi vì nghiệm thu việc chống lũ nên bị kẹp lại ở sở tỉnh xử lý.
Chúng tôi đang làm công tác, khi bên kia phê duyệt xuống lập tức chúng tôi lại tăng ca thêm giờ. Hồng Liên định làm khu sinh thái nhân văn, gia tộc Phù Thị ở Bắc kinh đã xây dựng nhà khách dân tộc ở cầu Phi Vân. Nhà khách Phi Vân các anh cũng rất chú trọng về mặt sinh thái, nhân văn, là một cấp bậc cao, một chỗ cao cấp. Tin rằng có thể làm bên sông Hồng Liên. Sau khi kiến thiết quy hoạch lại sông Hồng Liên chắc chắn sẽ trở thành một cảnh đẹp nhất HồngLiên.
Diệp Phi Tiêu cười nói:
-Cha tôi cũng nhìn thấy tin tức liên quan tới phương án quy hoạch sông Hồng Liên mới thận trọng đưa ra quyết định này. Nhà hàng Phi Vân chúng tôi cũng chú trọng đến vấn đề nhân văn nhưng thật ra quả là không mưu mà hợp với quy hoạch sông Hồng Liên Bí thư Diệp khởi xướng . Hơn nữa, địa điểm chúng tôi chọn ở sông Hồng Liên cũng là một tòa sân nhỏ của triều Thanh lưu lại. Đến lúc đó nhà hàng Phi Vân sẽ đầy hơi thở nhân văn của quá khứ, chẳng khác gì dệt hoa trên gấm.
Diệp Phi Tiêu cười nói.
Hai bên hàn huyên một hồi, Diệp Phi Tiêu nói là muốn mời khách. Tuy nhiên Diệp Phàm ra hiệu nói là Chủ tịch truyền thông Giang Nam đã mời, Diệp Phi Tiêu cười cười nói là để hôm nào sau vậy. Đám người Diệp Phàm vào phòng:
-Hòa Hòa, Thủy Châu có phải là chỗ chơi tốt không?
Diệp Phàm cười hỏi
-Chơi không vui.
Ninh Hòa Hòa cũng không nể mặt lão đại Diệp, liếc mắt một cái nói thẳng:
-Hòa Hòa, nhà sư phụ anh có khí phái lắm nhé!.
Mai Thiên Kiệt trừng mắt khoe khoang:
-Ồ! Có khí phái sao? Mai Thiên Kiệt, hôm nay nếu không kiếm ra được khí phái thì em không tha cho anh đâu?
An Hòa Hòa đắc ý liếc Mai Thiên Kiệt có chút giống mặt quả mướp đắng một cái, hừ nói:
-Trong nhà sư phụ có giường rồng, còn có giường quý phi, khí phái lắm.
Mai Thiên Kiệt cười nói, phát hiện Diệp Phàm cũng không tức giận, thằng nhãi này mới nhẹ nhàng thở ra .
-Có phải ai đó muốn làm hoàng đế không ?
Ninh Hòa Hòa nói ra một câu, khóe miệng Diệp lão đại không nhịn được giật giật vài cái.
-Hihihi, có người vọng tưởng mà thôi ấy mà,. Không làm nổi hoàng đế đương nhiên chỉ có thể ngồi ngồi lên ghế rồng giả, đã từng xem Hoàng đế Ẩn Bái, chẳng khác Don Quixote, là mấy.
Lúc này, Mai Phán Nhi ngồi một bên cũng tham gia vào đội ngũ đối nghịch với Diệp Phàm.
-Đúng, đúng đúng. Một cơ thể gầy yếu, khuôn mặt u sầu không giống quý tộc, bởi vì thích đọc văn học kỵ sĩ, mê muội, không ngờ cưỡi trên một lão ngựa gầy yếu, khó mà điều khiển được.Tìm được một thanh giáo, đội mũ giáp, muốn làm hiệp sĩ. Kết quả, kêu một thợi đống giầy con gái để ông ấy treo đao. Tự phong là kỵ sĩ đường, Don Quixote đi ra quán trọ thấy máy xay gió quay tròn cho rằng người khổng lồ, xông lên cùng nó chiến đấu một hồi, thương tích đầy mình. Ông ta xem dương đàn là quân đội, xông lên chém giết, bị mục đồng dùng đá ném sưng hết mặt mày, rớt cả răng nanh…
Ninh Hòa Hòa ra sức châm chọc lão đại Diệp
-Các cháu, không thể so sánh Bí thư Diệp như vậy.
Mai Trường phong ngồi một bên cười nói:
-Không việc gì, Don Quixote mà mọi người nói chẳng liên quan gì đến tôi. Hòa Hòa, cô cứtiếp tục đi. Tôi sẽ làm thính giả.
Lão đại Diệp thật sự bình tĩnh, đúng là không trúng kế, một chút tức giận cũng không có.
-Không dư sức.
Ninh Hòa Hòa bĩu môi hừ nói. Đối với ai đó không tiếp chiêu thì cũng chẳng kiên trì nữa.
Nửa bữa, Diệp Phàm ra ngoài hít thở không khí, lấy ra một điếu thuốc châm lửa hút.
Lúc này, Hạ Hải Vĩ gọi điện thoại tới, nói:
-Đã điều
tra xong…
-Có gì không?
Diệp Phàm hỏi:
-Cố Thì Phi chắc chắn có việc, kênh Hồng Tinh ở Thủy Châu thuộc thị trấn Liên Vân. Khi quy hoạch là bắt đầu từ trên núi Liên Vân, đến núi Đáo Kê chấm dứt. Chủ yếu là vì giải quyết vấn đề nước dùng của nông dân. Theo quy hoạch giai đoạn trước không đi qua hang núi Thủy Kho.
Sau đó, cậu em vợ Cố Thì Phi là Trần Bân phát hiện nước Tử Sơn có thể phát điện. Cho nên, bí mật gọi người tới đo đạc.
Tuy nhiên, bọn họ phát hiện lượng nước ở mùa nước khô thì không phát điện được.
Cho nên, liền chuyển ý định kênh Hồng Tinh, Cố Thì Phi vung tuyệt bút, nói là vì tạo phúc cho nhiều dân chúng, tăng thêm mức độ quy hoạch.
Dự toán làm kênh Hồng Tinh vốn chỉ cần ba mươi triệunhưng cuối cùng vì dạo qua một vòng Tử Sơn thì đã thành năm mươi triệu.
Trên thực tế kênh dẫn nước này chiều dài gần gấp đôi, hơn nữa, dư thừa ra gấp đôi, chặng đường căn bản là không phát huy tác dụng gì.
Bởi vì Tử Sơn là núi lớn, hai bên đều là cây cối. Thôn Mộc này toàn bộ đều dựa vào nước mưa, cho dù muốn tưới nước nào có nước để tưới có phải không?
Hạ Hải Vĩ nói:
-Vậy xem ra, hai mươi triệu kia đều là Cố Thì Phi phục vụ cậu em vợ Trần Bân.
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói:
-Đương nhiên vậy rồi, tôi đoán chừng Cố Thì Phi hẳn là có cổ phần danh nghĩa bên trong đó. Hơn nữa, sau đó Cố Thì Phi lại dùng một ít thủ đoạn cầm khoản tiền làm đường quốc lộ Tử Sơn. Nơi đó có một thôn xóm, tên là Tử thôn. Tuy nhiên, lúc ấy dưới chân núi Tử mở rộng ra, chính phủ động viên toàn bộ dân dời đi hết. Chỉ còn lại hai người chiếm một phần núi lớn, vì hai người này nhà nước đã cấp hơn ba triệu. Mẹ nó, tất cả đều là vì phục vụ cái trạm điện tư nhân của bọn họ.
Hạ Hải Vĩ nói đến đây có vẻ rất oán giận:
-Một trạm phát điện nhỏ một năm thu vào bao nhiêu?
Diệp Phàm hừ nói:
-Hẳn là khoảng hai triệu đồng, vài người hùn vốn. Trần Bân chiếm phần lớn, chắc hẳn chính gã ta khống chế cổ phần . Tuy nhiên, sau lưng bọn họ có ký ước định, chủ nhân trạm phát điện Tử Sơn cũng không phải Trần Bân. Mà là một người tên Tống Minh Lượng. Cố Thì Phi suy nghĩ rất chu đáo, tuy nhiên, việc này trong tay đồng chí của Ủy ban Kỷ luật tỉnh chỉ là việc nhỏ. Sau khi điều tra, mới biết được Tống Minh Lượng chính là anh vợ Trần Bân.
Hạ Hải Vĩ hừ nói:
-Có chứng cớ không ?
Diệp Phàm hỏi:
-Có, huynh đệ, cậu nói làm sao thì giờ sẽ làm như thế?
Hạ Hải Vĩ không chút do dự nói
-Bắt.
Diệp Phàm hừ nói, thanh âm đặc biệt lạnh lẽo:
-Được.
Hạ Hải Vĩ liền nói một chữ, cúp điện thoại.
Sau khi buông điện thoại, Diệp Phàm đi đến chỗ thùng rác ném tàn thuốc.
Đột nhiên nghe được chỗ rẽ hình như có người đang nói chuyện phiếm quang quác.
Từ chân tường nhìn lại, mới phát hiện không ngờ là con trai Phó giám đốc sở tỉnh Tiếu Duệ Phong đang tán gẫu nhiệt tình với hai ông anh.
Xem tư thế ba người kia, ai mặt cũng ửng hồng, chắc hẳn đã uống nhiều. Vừa trò chuyện, vừa giơ tay lên vách tường vỗ loạn. Nghĩ đến Tiếu Duệ Phong mà thấy ghét, khóe miệng lão đại Diệp đột nhiên nhếch lên một điệu cười âm hiểm.
Thằng nhãi này lấy ra điện thoại gọi cho Ninh Hòa Hòa, cười nói:
-Hòa Hòa, muốn nghe tình tiết cái giường ở nhà tôi không?
-Không muốn, cái giường nát có gì hay mà nghe?
Nào ngờ Ninh Hòa Hòa không chút khách khí từ chối
Diệp lão đại vừa cười nói:
-Không nghe thôi vậy, nghe nói giường kia đúng là có quý phi đã dùng qua. Hơn nữa, trên giường còn khắc một đoạn bí quyết chăm sóc sắc đẹp phụ nữ như thế nào. Nghe nói có thể làm cho phụ nữ luống tuổi nhìn qua chỉ như cô gái ba mươi tuổi. Muốn nghe nói thì ra đây, tôi đi vệ sinh xong sẽ ra nói với cô một chút.
-Nói ngay tại phòng riêng đi?
Ninh Hòa Hòa quả nhiên dao động, phụ nữ mà, không gì bằng chuyện bảo toàn thanh xuân vĩnh viễn.
-Không nghe thì thôi, phòng riêng rất ngột ngạt.
Diệp Phàm hừ nói
-Được rồi, tôi đi ra, anh ở chỗ nào?
Ninh Hòa Hòa nhỏ giọng hỏi.
-Chỗ góc lối đi nhỏ, tôi đứng ở bên cạnh hút điếu thuốc hít thở không khí.
Diệp Phàm nói:
-Vậy anh chờ, tôi lập tức ra ngay.
An Hòa Hòa nói.
Lão đại Diệp cười khan, chợt vào toilet một bên.
Tin với hình ảnh khả ái đáng yêu của Ninh Hòa Hòa, tuyệt đối có thể khiến hóc môn giống đực gia tăng lên. Hơn nữa, đêm nay cách ăn mặc của Ninh Hòa Hòa lại rất kiều diễm có một không hai.
Quả nhiên, không lâu sau chỗ lối đi nhỏ liền truyền đến giọng Ninh Hòa Hòa phẫn nộ mắng:
-Mày là cái đồ khốn khiếp, dám bỡn cợt bổn tiểu thư, tao đá chết mày.