-Vừa nãy có nói rồi ạ, cũng chẳng mang tính xây dựng gì, chỉ là vài kiến nghị nhỏ thôi mà.
Tức là nếu như lúc xây dựng sông Hồng Liên có thể làm tốt được vấn đề vệ sinh thì càng tốt.
Thôi Nhất Tân vội vàng nói, lúc này chỉ muốn thoát thân thôi.
Thấy chó của mình bị Đoàn Hải Thiên bức cho quân trí, Nạp Lan Nhược Phong thản nhiên hừ nói:
-Đồng chí Diệp Phàm, vừa nãy nghe báo cáo của anh. Có một điểm anh có chú ý đến không?
Nói đến đây Nạp Lan Nhược Phong cố ý tạm dừng một chút.
-Không biết là điểm nào, mời lãnh đạo chỉ thị!
Diệp Phàm nói.
-Tôi hỏi anh, khoản tiền tỉnh cấp xuống để làm gì?
Nạp Lan Nhược Phong vênh mặt, hừ nói.
-Xây dựng đường sông.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu, rõ ràng là muốn nói đến khoản trị ô.
-Xâu dựng đường sông, nói hay nhỉ! Khoản tiền này đặc biệt cấp để các anh dùng trị ô cho sông Hồng Liên, xây dựng cái gì chứ? Anh làm Phó Bí thư thành phố Thủy Châu, chẳng lẽ ngay đến cả hai từ xây dựng với trị ô mà anh cũng không phân biệt được rõ ràng sao?
Nạp Lan Nhược Phong từng bước ép tới, vẻ mặt thực sự nghiêm túc.
-Trị ô và xây dựng đương nhiên là hai chuyện khác nhau, nưng,, vừa nãy ở trước tôi có thêm hai chữ đường sông.
Trị ô cho sông Hồng Liên lẽ nào không thể dùng xây dựng để trị ô sao? Lấy một ví dụ đơn giản, Bí thư Nạp Lan, trị ô có phải là xử lý bùn không? Bùn này có thể tự nhiên bay đi được không, cho nên, phải dùng máy xúc và thiết bị để đào xới, sau đó thì chở đi, vệ sinh một mảng đường sông.
Cái này, hẳn cũng có thể gọi là xây dựng đường sông chứ. Cho nên, nếu phiến diện tách xây dựng và trị ô ra, thì phải tiến hành trị ô như thế nào. Cái đó phải mời Bí thư Nạp Lan chỉ thị một chút, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hồng Liên chúng tôi sẽ chấp hành theo có được không ạ?
Diệp Phàm giọng điệu hòa hoãn, nhưng từng câu nói lại rất chói tai.
-Anh quả là quan tâm đến những chuyện vụn vặt. Ai nói là trị ô thì không thể xây dựng. Anh xây dựng phải để phục vụ cho việc trị ô mới được. Anh xem, lúc nãy trong báo cáo của anh có nhìn thấy. Các anh đã lấy khoản tiền tỉnh cấp để trị ô làm những chuyện gì hả?
Trị ô đường sông các anh chỉ dùng một phần nhỏ, còn phần lớn số tiền đều bị các anh đầu tư vào việc xây dựng cơ sở khu Hồng Liên.
Chẳng hạn như xây dựng ống dẫn, xây dựng đường, xây dựng cầu, cái này có dính gì đến trị ô sao? Nói khó nghe, là các anh đang có những hoạt động vi phạm đến khoản tiền chuyên dùng để trị ô.
Phải lập tức chỉnh đốn và cải cách, đem khoản tiền trị ô dùng cho việc trị ô đi. Bằng không, tôi sẽ đề nghị Tỉnh ủy phái tổ điều tra điều tra rõ việc này, tuyệt không cho phép nảy sinh những hành vi sử dụng tiền sai nguyên tắc như vậy.
Đây là thiếu trách nhiệm với nhân dân, thiếu trách nhiệm với Đảng, với nhà nước. Là hành vi không làm tròn trách nhiệm nghiêm trọng anh biết không?
Mặt Nạp Lan Nhược Phong ngày càng nghiêm túc. Đồng chí tiểu Diệp từ miệng ông ta suýt chút nữa đã thành phạm phải tội ác tày trời rồi.
-Tôi muốn hỏi một chút, Bí thư Nạp Lan, xây dựng mạng lưới sông Hồng Liên chính là để giải quyết ô nhiễm dòng nước, tập trung dòng nước bẩn ở nhà máy xử lý nước bẩn tại hạ lưu dòng sông.
Xây dựng ống dẫn tại sao lại không vì trị ô? Lẽ nào nhất định phải làm sao để nước bẩn sắp xếp nằm ở giữa sông Hồng Liên rồi nghĩ cách tách ra xử lý thì mới gọi là trị ô cho sông Hồng Liên sao?
Còn xây dựng đường, chúng tôi đều xây dựng con đường hai bên sông. Đó là do đường cũ quá bẩn rồi. Bình thường đều bị người dân ở đây coi là đống rác.
Những chỗ này không xử lý cho tốt, không giải quyết vấn đề từ gốc rễ, rác rưởi không phải lại rơi xuống sông sao? Như vậy làm sao là trị ô triệt để cho sông Hồng Liên được?
Phản kích của Diệp Phàm cũng tương đối có lực.
Nạp Lan Nhược Phong nhất thời có chút nghẹn lời, ngẫm nghĩ một chút hừ nói:
-Vậy cây cầu kia lẽ nào cũng vì trị ô?
-Xây dựng cầu cũng vì trị ô. Tuy rằng xây dựng cầu không có nhiều tác dụng trực tiếp trong việc trị ô. Nhưng, nếu không có cây cầu ở gần đó, xe chở rác phải đi vòng quanh quận.
Xe vừa chạy vừa rơi rác ra ngoài thì không phải sẽ gây ô nhiễm cho khu Hồng Liên chúng ta sao? Khu Hồng Liên là một chỉnh thể, không thể để sông Hồng Liên sạch sẽ, mà đường phố ở cạnh thì lại bẩn thỉu được, như vậy có thể nói là trị ô tốt sao?
Cấp trên chắc chắn sẽ phê bình chúng tôi. Cho nên, việc xây dựng cầu cũng là phục vụ cho việc trị ô, được xem là một công trình nằm trong kế hoạch trị ô tổng thể.
Diệp Phàm nói xong, Nạp Lan Nhược Phong thiếu chút nữa nổi giận. Đoàn Hải Thiên nghe thấy buồn cười, những đồng chí Nạp Lan Nhược Phong đem đến cũng âm thầm kinh hãi trước tài ăn nói của của tên nhãi này, hắn không đi làm diễn thuyết gia cũng đáng tiếc thật.
-Đồng chí Diệp Phàm, không thể lãnh đạo nói một câu anh lại nói ba câu như thế, giải thích cũng không được giải thích như vậy. Kỳ thực, anh không giải thích lãnh đạo cũng đã sớm hiểu được những ý này rồi, anh cho rằng lãnh đạo hồ đồ đúng không?
Đoàn Hải Thiên nghiêm khắc quát lên.
Tôi hồ đồ cái quái gì, anh đừng có đứng bên đâm chọt. Nạp Lan Nhược Phong trong lòng quả muốn chửi má nó. Nhưng Đoàn Hải Thiên đã tìm bậc thang cho mình xuống, thì mình đành cho lừa xuống núi vậy. Gã nói:
-Anh đem những tài liệu cụ thể liên quan đến tài chính lên, chúng tôi muốn xem. Còn nữa, sau này nói không chừng sẽ đen mấy hạng mục đánh bóng gì đó vào trị ô luôn. Nên nhớ đây là khoản tiền chuyên dụng, phải dùng đúng chỗ vào.
-Vâng, tôi sẽ ghi nhớ chỉ thị của Bí thư Nạp Lan, sau này sẽ không sắp xếp hạng mục đánh bóng gì đó vào đâu.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc trả lời, Nạp Lan Nhược Phong cảm giác trong lòng thư thái một chút.
Tuy nhiên không đợi gã thoải mái bao lâu, Diệp Phàm đã liếc gã nói thêm:
-Tuy nhiên, Bí thư Nạp Lan, trên tỉnh đã cấp xuống cho chúng tôi 500 triệu rồi. Cái này, chúng tôi đã xắp sếp xong tất cả các hạng mục này trước khi nghe chỉ thị của Bí thư Nạp Lan rồi ạ.
Cho nên, Bí thư Nạp Lan nói sau này không chừng sẽ lại như vậy, chúng tôi nhất định sẽ làm theo như chỉ thị của Bí
thư. Chỉ có điều sau này không biết Bí thư Nạp Lan có thể cấp ít tiền cho chúng tôi trị ô khu Hồng Liên được không?
Còn nữa, Bí thư Nạp Lan được phân công quản khối kinh tế, kiến thiết kinh tế khu Hồng Liên chúng tôi cũng thuộc phân môn quản lý của Bí thư.
Không biết mảng này có thể cấp một chút tài chính ủng hộ Hồng Liên không ạ. Haizz, ở tỉnh cấp 500 triệu, tất cả đều là trị ô, còn mảng phát triển kinh tế chẳng được một đồng, giờ muốn Hồng Liên chúng tôi kiến thiết kinh tế thì phải làm thế nào?
-Bí thư Đoạn là chủ quản lãnh đạo của các anh, anh hỏi anh ấy đi.
Nạp Lan Nhược Phong gần như tức giận rồi, thằng nhãi này da mặt dày như đáy nồi, không ngờ còn dám đòi tiền mình.
-Bí thư Nạp Lan, ngài quản lý khối phát triển kinh tế toàn tỉnh cơ mà.
Diệp lão đại truy vấn, tay vẫn nắm chặt, tuyệt đối không chịu buông ra.
-Chuyện này không cần anh phải nói, ở tỉnh đã sắp xếp rồi. Đồng chí Diệp Phàm, phải phục tùng đại cục.
Nạp Lan Nhược Phong phiền phức, đưa tay ngăn lại nói.
-Vậy thì được.
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên hỏi:
-Bí thư Đoạn, anh xem, phòng phòng chống lũ lụt tỉnh vẫn còn chưa xử lý chuyện này. Đơn xin xét duyệt phòng chống bão lũ đã thông qua giờ lại bảo ngừng. Sông Hồng Liên chúng tôi không thể chờ đợi mãi, có thể mời Bí thư Đoạn gọi điện nói giúp với Chỉ huy trưởng phòng chống lũ lụt tỉnh Chủ tịch tỉnh Cố, Thúc giục bọn họ đưa ra kết luận. Bằng không, cứ kéo dài thế này, thì làm sao giải quyết được những đống lộn xộn kia chứ.
-Tôi sẽ hỏi thăm.
Đoàn Hải Thiên gật gật đầu, trực tiếp cầm điện thoại lên, à ừ một lúc, đột nhiên, sắc mặt khẽ biến
-Chủ tịch tỉnh Cố trả lời như thế nào?
Diệp Phàm cố ý hỏi. Bởi vì, Diệp Phàm sớm đã biết tin, Hạ Hải Vĩ đã báo cáo cho Bí thư Thiết Thác sau đó mời Cố Tắc Phi đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh hỏi chuyện rồi.
-Thôi vậy, đợi về rồi nói sau.
Đoàn Hải Thiên khoát tay nói.
Nạp Lan Nhược Phong vẻ mặt nghi hoặc, lấy điện thoại gọi.
Sau khi hỏi xong sắc mặt khẽ biến, vung tay lên nói:
-Đi. Về!
Ở trong xe, Thái Trung Hoa hỏi dò:
-Bí thư Nạp Lan, không phải Chủ tịch tỉnh Cố xảy ra chuyện chứ?
-Đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh uống trà rồi!
Nạp Lan Nhược Phong hừ một tiếng, Thái Trung Hoa Thôi Nhất Tân ngồi bên ghế phụ vẻ mặt hoảng sợ, hai người liếc mắt nhìn nhau, không dám hé răng. Làm quan, sợ nhất chính là Ủy ban Kỷ luật mời uống trà, hơn nữa, còn là Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
-Nghe nói Chủ tịch tỉnh cố bị đồng chí Ủy ban Kỷ luật tỉnh mời đi uống trà rồi.
Phó giám đốc thường vụ sở Vệ sinh đồng chí Hoàng Cửu Lâm vẻ mặt vui vẻ gọi điện thoại cho Nghi Viễn.
-Ừ, Phó bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hạ Hải Vĩ đích thân mời đi.
Hà Nghi Viễn lên tiếng, trầm ngâm một trận mới nói:
-Lão Hoàng, ông nói chuyện này có phải Bí thư Diệp sai người làm không?
-Có khả năng, tuy nhiên, hình như mấy ngày rồi đúng không? Chuyện này cũng không nói chính xác được, nếu Ủy ban Kỷ luật tỉnh vì chuyện kênh Hồng Tinh mời Chủ tịch tỉnh Cố đi, thì chuyện này tám phần là Bí thư Diệp gọi người làm. Không thể tưởng được! Bí thư Diệp đúng là người tài giỏi, chuyện chúng ta muốn làm mấy năm nay cuối cùng lại để hắn ta làm.
Hoàng Cửu Lâm thở dài, còn nói thêm:
-Tôi thấy nên cảm ơn Bí thư Diệp một chút, chuyện lần trước vẫn còn chưa cảm ơn anh ấy.
-Năng lượng của Bí thư Diệp anh không thể tưởng tượng được đâu, anh nghĩ xem, cỡ như Hạ Hải Vĩ người khác có thể mời được không?Hơn nữa, Chủ tịch tỉnh Cố bị mời đi uống trà, ít nhất được Thiết Thác gật đầu mới được. Chắc hẳn Thiết Thác cũng đã báo cáo lên Bí thư Phí. Bắt giam một gã cán bộ cấp phó tỉnh, không được Bí thư Tỉnh ủy gật đầu cán bộ Ủy ban Kỷ luật dám đi chứ? Cho nên, lão Hoàng, chuyện Bí thư Diệp nên xử lý thế nào?
Hà Nghi Viễn phân tích.
-Tôi đang ở cố gắng, chắc hẳn không lâu nữa sẽ phê duyệt. Bí thư Diệp nói lần này chuyện phê duyệt xây dựng bệnh viện quân dân hợp tác hắn sẽ đưa lên Bộ y tế, chắc hẳn chị Trương kia sẽ xuất mã, chuyện này tám phần là thành công, kiếm hai mươi triệu hẳn không thành vấn đề.
Hoàng Cửu Lâm vẻ mặt khâm phục, nói.
-Lão Hoàng, ông anh nói thật một câu nhé. Chị Trương có thể kiếm tiền về cho Bí thư Diệp, anh ở tỉnh cũng không thể thua kém được, dù sao cũng nên cấp một khoản cho khu Hồng Liên đúng không? Bằng không công lao người ta sẽ không tính cho anh đâu.
Hà Nghi Viễn dặn dò nói.
-Cái này anh yên tâm, tuy mấy chục triệu tôi đây không có cửa, nhưng kiếm vài triệu về thì có. Lúc đó tôi sẽ liên hệ với vài nhân sĩ quyên góp những thiết bị y tế tốt cũng gần được chục triệu rồi.
Hoàng Cửu Lâm cười nói.
-Lão Hoàng à, đúng là có tầm nhìn xa quá nhỉ!
Hà Nghi Viễn cười nói.
-Anh, nếu như Cố Tắc Phi bị bắt, không phải trống vị trí Phó chủ tịch tỉnh sao. Anh Hà nên bỏ thêm chút sức, anh em ta đợi anh lên rồi kéo các anh em lên luôn nhỉ?
Hoàng Cửu Lâm cười nói.