Kiều Báo Quốc lầm bầm một chúc, nhìn chén rượu chứ chẳng hề nhúc nhích, mặt thằng nhãi này hơi đỏ lên, cũng có chút mất mặt.
Thật ra thì bà xã tương lai của gã Tô Hương Linh đã rót hai ly rượu rồi, một ly trong tay mình, còn một ly đặt vào tay Kiều Báo Quốc, đứng lên nói:
-Diệp Phàm, cậu với Viên Viên đã như vậy rồi, lẽ nào không chịu gọi tôi một tiếng chị dâu. Hôm nay nể mặt tôi, cậu hãy tha thứ cho sự kích động của Báo Quốc khi nãy. Gần đây anh ấy có nhiều phiền não quá, hai chúng tôi kính cậu một ly nhé!
Thái độ người Kiều gia đối với Diệp Phàm làm cho hai anh em họ Tằng trong lòng thầm khiếp sợ, không thể chàng con rể tương lại Diệp Phàm này lại mạnh như vậy. Còn giáo huấn ngược lại anh chị dâu, đúng là hoành tráng. Từ giờ phút này, hình tượng Diệp Phàm đã được xây dựng trong đầu anh em họ Tằng. người như thế, thuộc loại không thể không kết giao.
Thấy Kiều Báo Quốc còn do dự, Diệp Phàm cũng ngồi yên không nói gì.
-Tôi có còn là anh cậu nữa không?
Kiều Thế Hào tức giận nói với Kiều Báo Quốc.
-Diệp Phàm, chúng ta cùng uống một ly.
Kiều Báo Quốc nâng ly lên, tên này cảm thấy tương đối mất mặt. Tuy nhiên, vợ và anh họ ép như vậy. Bản thân mình còn có việc muốn nhờ Diệp Phàm làm, nếu chọc giận hắn thì thằng nhãi này chẳng thèm nể mặt mình đâu. So với việc bị người ở Địa khu Nam Lĩnh coi thường, nói một tiếng xin lỗi với anh em trong nhà còn đỡ hơn.
-Anh Thế Hào, anh Báo Quốc, chị dâu, mọi người cùng uống một ly được không?
Diệp Phàm cũng không cao giá nữa, người Kiều gia chịu hạ thấp mình, cũng không thể không nể mặt người ta. Vì Viên Viên cũng nên mở lòng một chút. Cho nên, đưa ly lên cao nói.
-Được, được, được! Cùng cụng một ly. Đầu tiên chúc mừng Diệp Phàm ngày mai cắt băng khánh thành Khu Hồng Liên thành công mỹ mãn. Thứ hai chúc mừng Báo Quốc từng bước thăng cao. Thu Lâm, Tằng Hoa, chúng ta cùng cụng nào.
Kiều Thế Hào đưa ly rượu lên nói.
Khúc mắc cuối cùng cũng từ từ được tháo gỡ.
-Chuyện cục trưởng Tăng rốt cuộc là thế nào?
Diệp Phàm hỏi, liếc mắt nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói thêm:
-Theo lý thuyết Cục trưởng Tằng là quyền cục trưởng địa khu, rất phù hợp làm Cục trưởng chính thức rồi. Cán bộ cấp Cục trưởng là do thành phố quyết định, sao lại bảo em đi làm được? Địa khu Nam Lĩnh em cũng mù tịt có biết ai đâu.
-Cậu cũng biết, là quản lý hai tầng. Bên ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Nam Lĩnh chúng tôi cũng chẳng lo lắng gì. Tuy nhiên, bổ nhiệm Tằng Hoa còn phải thông qua Sở tỉnh mới được.
Kiều Báo Quốc liếc nhìn Diệp Phàm, nói.
-Bộ trưởng Thiết Chiêm Hùng không phải còn tại chức sao, chỉ cần anh ta đồng ý lên tiếng, tin và Lý Xương Hải tỉnh Nam Phúc không thể nào không nể mặt anh ấy. Hơn nữa, không phải chỉ là một vị trí cục trưởng địa khu thôi sao.
Kiều Thế Hào giải thích.
-Haha…
Diệp Phàm mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu rõ căn nguyên. Ngẫm nghĩ một chút, nói
-Phía bên ban Tổ chức cán bộ các chắc chắn không cần phí tâm sức gì rồi, bên sở tỉnh để em nghĩ cách. Nhưng mà, gần đây em cũng đụng phải chuyện khó, lão Kiều gia trong ban tổ chức chắc chắn là có ưu thế.
-Cậu nói thử xem có chuyện gì?
Kiều Báo Quốc hỏi, giọng điệu cũng bình thản hơn. Nếu Diệp Phàm đã mở miệng, chắc chắn chuyện Tằng Hoa đã được giàn xếp, tâm tình dĩ nhiên cũng thư thái hơn nhiều.
-Gần đây Phó Chủ tịch tỉnh Nam Phúc Cố Tắc Phi tham ô, đang bị bắt giam, vị trí Phó Chủ tịch tỉnh đang bị trống.
Em có người bạn tốt là Hà Nghi Viễn, đương nhiệm Giám đốc sở Thủy lợi tỉnh Nam Phúc. Mà Cố Tắc Phi cũng được phân công quản lý bên mảng xây dựng thủy lợi này.
Sở trưởng Hà cũng có ý với vị trí này. Có điều vẫn chưa tìm được cách gì. Trước kia anh ta đi theo Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, nhưng, giờ Chu Thế Lâm lui về Mặt trận Tổ quốc rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn Kiều Báo Quốc một cái, lại nói tiếp:
-Sở trưởng Hà rất chiếu cố cho Khu Hồng Liên chúng em, bên kiến thiết thủy lợi còn cấp tiền, cấp thiết bị, hơn nữa còn cho rất nhiều ưu đãi.
Kiều Báo Quốc thiếu chút nữa phải chửi má nó, trong lòng nghĩ thằng nhãi cậu cũng có khẩu vị lớn quá nhỉ. Tôi chỉ nhờ cậu xin hộ một vị trí “cục trưởng”, cậu lại yêu cầu đến vị trí “phó tỉnh”. Vị trí này dù có là lão Kiều gia thì cũng chẳng thể nói dễ dàng giành được.
-Diệp Phàm, việc này chỉ sợ quá khó khăn. Tôi không phải đã nói, Ban Tổ chức Trung ương cũng không phải chỉ có mình lão Kiều gia, đó là Ban Tổ chức Trung ương của Đảng, Ban Tổ chức Trung ương của nhân dân. Xung quanh ai cũng nhìn chằm chằm. Chức phó Chủ tịch tỉnh không phải nhỏ.
Kiều Báo Quốc muốn vứt củ khoai lang nóng bỏng tay này.
-Haha.
Diệp Phàm thản nhiên uống ngụm rượu không nói gì, chăm chú đối phó với bát canh gà thơm ngon vàng rộm trước mặt.
Kiều Báo Quốc thấy đã hiểu, thằng nhãi này đang bàn điều kiện. Không giải quyết được chuyện của Hà Nghi Viễn thì đừng hy vọng hắn ra tay giúp Tằng Hoa. Kiều Báo Quốc trong lòng tức giận, cảm thấy tên này căn bản vô cùng càn quấy. Chẳng muốn làm chút việc cho Kiều gia. Là thân thích, mà sao chẳng hiểu tí nào vậy.
-Chuyện này cứ để hỏi lại chú rồi tính sau.
Kiều Thế Hào mở miệng, đưa ra ý kiến.
-Kỳ thực, việc này em thấy cũng là chuyện tốt. Hà Nghi Viễn vẫn chưa có chủ, hơn nữa chỉ mới 50 thôi.
Vẫn có cơ hội đề bạt, chỉ cần Kiều gia giúp đỡ ông ta, vậy không phải đã tìm được một đại thụ làm việc cho anh ở tỉnh Nam Phúc sao.
Sau này anh ở địa khu Nam Lĩnh muốn làm những hạng mục thuộc mảng xây dựng thủy lợi, sở trưởng Hà chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ.
Nếu như ông ta có thể lên chức, làm Phó Chủ tịch tỉnh, phạm vi phân công quản lý càng rộng, không phải càng giúp được nhiều cho các anh sao?
Hơn nữa, địa khu Nam Lĩnh cũng không giàu có gì, phải phát triển kinh tế, vực dậy nền kinh tế, cải thiện cuộc sống nhân dân, xây dựng nội thành, để anh thể hiện chiến tích mà không có tỉnh ủng hộ, đó chỉ có thể nói là truyện nghìn lẻ một đêm.
Diệp Phàm nói.
Kiều Báo Quốc trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng gật đầu, nói:
-Chuyện này để tôi nói lại với ba, thành hay không phụ thuộc vào quyết định của ông ấy. Cậu cũng đừng lấy nó làm điều kiện cho chuyện của Tằng Hoa, chúng ta là ai, là người nhà, Viên Viên là em gái tôi.
Kiều Báo Quốc lạiđem Viên Viên ra, lấy
quan hệ huyết thống đâm vào con châu chấu Diệp Phàm.
-Kỳ thật không cần phải nói đâu, mấy ngày nữa Diệp Phàm phải đi Bắc Kinh, đến lúc đó đích thân cậu tự nói với ba một chút cũng tốt mà.
Tô Hương Linh nói.
-Cứ để anh nói trước thì tốt hơn, nếu như ông ấy không có ý này, thì em cũng không cần phải đem Hà Nghi Viễn đến Bắc Kinh nữa, đi mà chẳng được gì cũng mệt người ta đúng không nào?
Diệp Phàm nói.
-Cậu xem xem, sắp lấy Viên Viên rồi, còn ông này ông nọ. Ông ấy là ai? Là cha vợ của cậu đấy.
Tô Hương Linh liếc mắt nhìn Diệp Phàm. Không khỏi cười nói.
-Haha, việc này còn chưa quyết định mà.
Diệp Phàm thản nhiên lắc lắc đầu.
-Còn chưa quyết định, cậu đã làm Viên Viên như vậy rồi, còn nói chưa quyết định sao?
Tô Hương Linh tức giận, hơi trừng mắt với Diệp lão đại. Diệp lão đại vừa nghe,trong lòng xấu hổ, tối đó do tức giận Kiều Viễn Sơn nên nói năng bậy bạ, không ngờ người Kiều gia lại tin là thật.
Tuy nhiên, Diệp lão đại cũng có chút buồn bực, việc này tại sao Viên Viên về cũng chẳng giải thích một chút, vậy là có ý gì. Dường như Viên Viên ngầm thừa nhận, ông đây đã làm gì cô ấy đâu chứ, cái này đúng là có chút oan uổng mà.
-Haha, em chỉ nói là chưa chính thức quyết định thôi đúng không nào?
Diệp lão đại cười gượng một tiếng, cũng không giải thích gì.
Chuyện này cũng chẳng tiện giải thích, càng giải thích càng đen thêm thôi. Liếc mắt nhìn người nhà họ Kiều một cái, cười nói:
-Để em kêu Sở trưởng Hà đến luôn, chúng ta nhân cơ hội này để mọi người làm quen với anh ta nhé!
Anh sau này nhậm chức ở địa khu Nam Lĩnh, không thể nào thiếu việc qua lại với Thủy lợi. Hơn nữa, Sở trưởng Hà cũng có vòng tròn nhỏ của riêng mình, có thể giúp được nhiều chuyện đó ạ.
Chẳng hạn như bên Vệ sinh anh ta cũng có mấy người bạn tốt đảm nhiệm chức vị quan trọng. Sau này anh đến Nam Lĩnh không thể nào không chạy chọt trên tỉnh được.
Quen biết nhiều bạn sau này có lên tỉnh làm việc cũng tiện hơn. Hơn nữa, anh là Chủ tịch địa khu Nam Lĩnh, nhưng khi ở tỉnh thì lại chẳng là cái gì cả.
Anh là nhân vật đứng đầu của Chủ tịch địa khu, nhưng nhân vật số một, số hai ở sở tỉnh chưa chắc đã thèm để ý đến anh. Đây là tình hình thực tế, em tin anh làm việc ở Chánh văn phòng Sở tỉnh Việt Đông lâu như vậy chắc cũng hiểu rõ.
-Tôi thấy cũng đúng, dù sao cũng là một cơ hội.
Kiều Thế Hào gật gật đầu.
-Cậu bên đó nắm cho chắc một chút. Hồ sơ của Tằng Hoa đã đến sở tỉnh rồi. Gần một tháng mà chẳng có động tĩnh gì. Chuyện này, tốt nhất là làm cho xong trước khi tôi tới. Tôi muốn Tằng Hoa là một chiếc ghế ngầm, lên chức bí thư Đảng ủy Công an cho anh ta coi như là một tấm đệm. Bằng không, để cho đồng chí Điền Chí Không biết rồi thì chắc mọi chuyện sẽ khác. Cho đến giờ họ vẫn chưa biết Tằng gia có quan hệ với Kiều gia chúng ta.
Kiều Báo Quốc nói.
-Sắp một tháng, vậy có phải là sở tỉnh có gì không hài lòng hay sao đó không? Các anh có nhờ người hỏi giúp chưa?
Diệp phàm hỏi, trong lòng nghĩ chắc Tằng Hoa không có đất diễn, Lý Xương Hải không thích. Kiều Báo Quốc không có cách nào, nên đành đến nhờ cửa mình.
-Có nhờ người hỏi, nói là vị trí Cục trưởng địa khu cũng không phải nhỏ, Sở tỉnh phải cân nhắc rồi mới quyết định được.
Tằng Hoa có chút bất mãn nói.
-Cái này rõ ràng là đang thoái thác mà.
Tằng Thu Lâm nói.
-Có phải họ muốn chọn người khác không?
Diệp Phàm cố ý hỏi,dĩ nhiên là muốn làm việc này khó khăn thêm chút nữa, sau này nếu như làm được thì lão Kiều gia sẽ nợ mình một món nợ ân tình lớn. Sau này giúp Hà Nghi Viễn cũng sẽ bỏ nhiều sức lực hơn.
-Cái này, hình như nghe nói sở tỉnh cũng có người nhắm vào vị trí này.
Tằng Hoa kiên trì nói, trên mặt có chút khó chịu. Lúc này cũng chẳng để ý gì đến thể diện nữa, mũ quan là quan trọng nhất.
-Chuyện này thực sự có chút phiền phức, chắc hẳn vị trên sở tỉnh cũng tương đối có thế lực. Hơn nữa, người ta công tác ở sở tỉnh lâu như vậy, chắc chắn cũng thân với Lý Xương Hải, quan hệ với các đồng chí cấp dưới dĩ nhiên cũng tốt hơn.
Diệp Phàm cố ý nói, lại hỏi:
-Cục trưởng Tằng có tìm Bí thư Lý chưa?
-Tìm rồi, nhưng mà, không gặp được, haizz…
Tằng Hoa thở dài.
-Lý Xương Hải cố ý trốn mà.
Kiều Báo Quốc hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt, nói,
-Không giấu gì cậu, tôi cũng nhờ người bạn bên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi nói chuyện. Tuy nhiên, thái độ của Lý Xương Hải rất mơ hồ. Chắc hẳn trong lòng muốn chọn người khác, hừ, nếu gã mà dám chọn người khác, tôi tin phía ban Tổ chức cán bộ cũng không thông qua.